“Anh Duệ?”
“……”
“Anh Duệ!”
Bả vai Úc Duệ bị vỗ cái mạnh, sau khi hoàn hồn lại thì cậu nghiêng mắt sang nhìn, trông thấy Kiều Thịnh Vũ từ đằng sau đuổi tới với vẻ thắc mắc, “Bài tập của cậu, cảm ơn đấy nhé!”
“Ừm, đừng khách sáo.”
“Vừa rồi cậu nghĩ ngợi gì mà nhập tâm dữ vậy? Tôi ở sau kêu cậu mấy tiếng mà chẳng thấy cậu phản ứng.”
“Không có gì.” Úc Duệ dợm bước vài bước, nhưng vẫn chần chừ đôi lúc mà cất giọng hỏi: “Cậu quen biết Diệp Mộc Mộc không?”
“Diệp Mộc Mộc?” Kiều Thịnh Vũ sững sờ vài giây, kế đó bất ngờ, “À à, lúc về lại đây lấy cặp sách đã nghe mọi người trong lớp nói, hôm nay cô ta chặn cửa tỏ tình với cậu đúng chứ?”
Úc Duệ bất lực, “Cũng không hẳn thế.”
“Anh trai của Diệp Mộc Mộc là người ngoài trường, đúng thực chẳng dễ chọc nhưng nếu anh Duệ cậu lo lắng lần sau cô ta còn đến uy hiếp thì cứ giao việc này cho tôi, tôi giúp cậu giải quyết.” Kiều Thịnh Vũ vỗ ngực bình bịch.
“Chuyện của Diệp Mộc Mộc tôi có thể xử lý.”
“Thế cậu đang phiền chuyện gì?”
“…” Úc Duệ im lặng chốc lát, hiếm thấy mà chau mày, “Tạ Lê hôm nay xung đột với Diệp Mộc Mộc, anh cô ta có khi nào sẽ làm gì đó với Tạ Lê không?”
Vừa nghe đến tên Tạ Lê, biểu cảm của Kiều Thịnh Vũ tức thì quái lạ hẳn, “Hình như Tạ Lê cũng đâu có lịch sự gì với cậu, cậu còn lo lắng cho tên đó?”
“Chuyện này vì tôi mà ra, nếu cậu ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi không thể ăn nói với thầy được.”
“Cũng phải…” Kiều Thịnh Vũ gãi đầu, “Nhưng cậu căn bản không cần lo lắng cho Tạ Lê, ai xảy ra chuyện chứ tên đó thì không đâu.”
“?” Bước chân của Úc Duệ thoáng dừng.
“Nhiều hơn tôi không tiện nói. Anh Duệ cậu hãy nhớ kỹ, có việc hay không cũng đừng đụng đến Tạ Lê, có thể cách xa bao nhiêu thì hãy cách xa bấy nhiêu.”
Kiều Thịnh Vũ lại lầm bầm gì đó, chẳng chờ Úc Duệ lên tiếng tiếp thì gã đã vẫy tay với đám bạn xấu trong trường của mình mà cùng nhau ầm ĩ ồn ào rời khỏi trường.
Úc Duệ đứng yên tại chỗ, biểu cảm mỗi lúc mỗi khác.
Một trong những tín ngưỡng cuộc sống của cậu là người khôn giữ mình. Cho nên cậu càng không muốn đụng chạm với một kẻ rõ ràng mắc bệnh đã vậy tình huống còn chẳng mấy gì tốt đẹp như Tạ Lê.
Song tình cảnh bây giờ là cậu không chọc phiền phức, mà phiền phức hình như lại đang ghim mắt theo dõi cậu.
“Tạ, Lê.”
Úc Duệ chau mày đọc thành tiếng, mím môi mà đeo tai nghe vào rồi rời đi.
——
Nhà của Úc Duệ ở khu phố cổ. Mặt tường của các chung cư trong khu dân cư đã bong tróc, mặt bên của tòa nhà thì được Bà sơn hổ leo trèo rậm rạp, thấy rõ được nơi đây đã trải qua nhiều năm tháng.
Nơi đây là tòa kí túc xá thuộc cuối thế kỷ trước, có năm tầng lầu, không có thang máy, hành lang cũng tồi tàn xuống cấp. Đèn cảm ứng ở tầng 2 và tầng 3 đã hư từ rất lâu, Úc Duệ phải đi chậm mới tránh được đống đồ bừa bãi chất chồng trong hành lang.
Lên đến tầng 4, cậu lấy chìa khóa ra và mở cửa nhà. Song trong nhà cũng một màu tối om.
Úc Duệ dừng chân ở huyền quan, “Tiểu Lê?”
Trong phòng khách trống trải yên tĩnh rất lâu, theo tiếng “ken két” của bản lề kim loại đã mục nát vang lên, cánh cửa phòng ngủ nhỏ được đẩy ra từ bên trong.
Một bóng người gầy gò đứng trong bóng tối một lúc, cất giọng kêu tiếng khe khẽ: “Anh hai.”
Nghe thấy giọng nói của em gái Úc Lê, Úc Duệ mới thở phào nhẹ nhõm, cũng nở một nụ cười dịu dàng.
“Sao không mở đèn?”
“Làm xong bài tập nên em đã tắt đèn, không thể lãng phí điện.” Trong bóng tối, tiếng một bé gái vang lên.
Úc Duệ bất lực, cậu liếc mắt nhìn cửa phòng ngủ chính khép chặt, “Người đó chưa về?”
Ánh mắt bé gái co lại, lắc đầu.
“Ăn cơm tối chưa?”
Úc Lê lần nữa lắc đầu.
Úc Duệ mở đèn phòng khách lên, thả cặp sách lên sofa. Kế đó cậu đứng thẳng người, vừa cười vừa nâng tay xoa đầu bé gái.
“Em về phòng đọc sách trước đi, anh nấu cơm, xong rồi gọi em.”
“Anh hai không mệt? Hay là để em làm đi.”
“Em?” Úc Duệ bước về phía phòng bếp, tiếng cười đùa vọng tới, “Để em đốt nhà bếp?”
“Còn lâu em mới thế!”
“Để anh làm được rồi, em về phòng ôn bài đi.”
“Dạ…”
Úc Duệ xào nhẹ hai phần cải thìa ra dĩa, khi chuẩn bị bưng ra ngoài thì nhìn thấy Úc Lê cầm điện thoại mình chạy vào nhà bếp.
“Anh hai, có người gọi điện thoại cho anh.”
“Ừm, là ai gọi?” Úc Duệ không quay đầu lại mà hỏi.
“Số và giọng rất lạ, nhưng có hơi dữ.” Úc Lê nhớ lại, “Anh ấy hỏi em là ai, nhưng em không nói.”
“Ừm.” Úc Duệ rửa sạch tay nhận lấy, màn hình điện thoại quả nhiên là dãy số lạ. “Tiểu Lê, em bưng rau ra phòng khách trước đi.”
“Dạ.”
Úc Lê đi rồi, Úc Duệ chần chừ đôi giây với điện thoại, gọi lại cho bên kia.
Đối diện gần như bắt máy trong chớp mắt.
“Buổi tối lớp trưởng cũng rất bận?” Giọng điệu trầm thấp chế giễu, còn nhuốm chút ý lạnh của sắc đêm ngoài kia.
Ý cười trên gương mặt thư sinh của Úc Duệ phai dần, “Bạn Tạ Lê có chuyện?”
“Cô gái mới vừa bắt máy là ai?”
“Chuyện đó không liên quan đến cậu.”
“Vậy là bạn gái của cậu.”
“……”
Úc Duệ phát hiện người này có một “năng lực đặc biệt” —— Tạ Lê hình như luôn có thể dễ dàng bào sạch sức chịu đựng đã tu luyện suốt mười mấy năm của cậu, sau đó khiến cậu gần kề ranh giới mất kiểm soát trong thời gian ngắn nhất.
Úc Duệ gắng gượng chịu đựng, “Đó là em gái tôi.”
“À.” Đầu kia điện thoại ngừng khoảng vài giây, rồi thình lình bật cười, “Quên nói chào buổi tối với em gái cậu rồi, thật mất lịch sự mà. Lần sau tôi sẽ đem quà xin lỗi cho em ấy.”
Úc Duệ: “…”
Úc Duệ: “Đó là em gái tôi, không phải em cậu. Với lại tôi sẽ không để cậu gặp em ấy.”
“Chậc. Lớp trưởng khi về đến nhà đúng thật lạnh lùng mà.” Tiếng cười khản đặc của người nọ lại vang lên, “Là vì không có ai khác ở đó, cho nên không cần che giấu?”
“… Nếu không có việc gì nữa thì tôi phải cúp máy rồi.”
“Được thôi, lớp trưởng ngủ ngon.”
“……”
Khi nghe thấy tiếng “tít” vang lên, Úc Duệ còn chưa kịp hoàn hồn lại.
Hắn ở yên tại chỗ suốt mấy giây mới bình tĩnh lại được, kế đó cứng đờ người mà buông điện thoại xuống. Trên màn hình sáng lên đang hiện thị dòng chữ “cuộc gọi kết thúc”.
Úc Duệ: “?”
Gọi điện thoại tới mà chẳng nói gì, hình như chỉ để nói câu chúc ngủ ngon… Đây rốt cuộc là tình trạng của mắc loại bệnh nào?
“Anh hai, ăn cơm thôi.”
“Ừm, đến liền đây.”
Úc Duệ thu vẻ tối tăm trong mắt đi, bước về phía phòng khách.
Sau bữa cơm, Úc Duệ kiểm tra bài tập của Úc Lê xong xuôi liền giục cô lên giường đi ngủ.
Bé gái mới mười tuổi đầu đang trong thời kỳ mà tâm tư đang manh nha đủ thứ, quấn quýt lấy Úc Duệ mà luyên thuyên lại vừa phấn khích kể cậu nghe những chuyện trong trường. Úc Duệ đó giờ kiên nhẫn với Úc Lê nhất, không hề có chút nôn nóng nào, đến tận khi dỗ cô bé dần dà dậy cơn buồn ngủ mà thiếp đi. Khi ấy cậu mới nhẹ nhàng đứng đậy rời khỏi phòng.
Úc Duệ sau khi dọn dẹp xong dụng cụ ăn ở ngoài phòng khách thì về lại nhà mình. Cậu đeo mắt kính không gọng, khi đang làm được một nửa tờ đề tổng hợp các môn tự nhiên mới toanh thì cánh cửa ngoài kia bỗng có người gõ vang.
“Đùng!” “Đùng!”
Âm thanh ầm ầm như muốn đánh thức người dân của cả tòa nhà, còn lờ mờ nghe được tiếng mắng chửi thô lỗ của một gã đàn ông say rượu ——
“Thằng ranh, thằng ranh con… chết mất xác ở đâu rồi! Còn chưa mau… mau ra mở cửa cho ông đây!”
Dưới ánh đèn ảm đạm, thiếu niên với gương mặt thư sinh chẳng có bao nhiêu bất ngờ.
Cảm xúc trong con ngươi đen láy cũng phai nhạt dần.
Cậu quay đầu nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt của Úc Lê, không chần chừ quá lâu mà xoay người đi đến huyền quan mở cửa cho tên bợm rượu ngoài kia.
Cánh cửa kim loại vừa mở ra là mùi rượu khiến người khác nôn mửa đập thẳng vào mặt.
Úc Duệ nhíu mày.
Ngoài cửa có hai con người đang đứng. Người ở bên trái Úc Duệ không quen biết, cũng không muốn quen; người ở bên phải thì giờ đây mồm vẫn còn đang mắng chửi oang oang, như một vũng bùn mà được người đứng cạnh dìu đỡ.
“Con chính là Úc Duệ đúng không?” Người mà cậu không quen biết kia nở nụ cười xấu hổ với Úc Duệ, “Ba con lại uống sa bí tỉ rồi, khó khăn lắm mới tìm được cửa nhà, con mau đỡ ba con vào đi.”
Nhưng Úc Duệ lại không vươn tay ra.
Cậu cứ thế bình tĩnh đứng yên tại chỗ, ánh mắt lia sang người cha uống say như chết tựa một kẻ xa lạ, sau đó lãnh đạm ngước mắt lên.
“Nếu lần sau ông ta còn uống tới mức thành ra như này thì chú không cần đưa ông ấy về đâu. Vứt đại ở bên đường cũng chẳng sao.”
“… Hả?”
“Em gái con tuổi còn nhỏ, ngủ không sâu, mai sáng còn phải đi học, trằn trọc không vào giấc thì không nên. Nếu lần sau chú còn kéo ông ta đi uống rượu như uống nước lã và còn muốn đưa ông ta về, đừng trách con không mở cửa cho chú.”
“Hầy, thằng bé này sao mà…”
Úc Tùng Sinh vốn mắt say mơ màng nhưng hình như đã có hơi tỉnh táo, nghiêng nghiêng vẹo vẹo mấy lần, chỉ vào Úc Duệ đang có ánh mắt lạnh nhạt kia mà ngoác mồm mắng chửi, “Thằng ranh, thằng ranh con mày —— cả ba mày cũng không quan tâm nữa đúng không!? Tao tốn công đẻ hai đứa của nợ tụi bây —— Hừ!”
Người ở cạnh ngượng nghịu giơ tay lên, không biết nên nói gì tiếp. Gã ta quay đầu nhìn thiếu niên đang đứng ở trước cửa, vốn ngỡ sẽ thấy gương mặt đó đỏ bừng, nhưng nào ngờ hình như thiếu niên ấy lại chẳng nghe thấy gì.
Tiếng mắng chửi vang bên tai không ngừng, Úc Duệ chỉ khi âm lượng của người đàn ông này ngày càng cao mà nhíu mày. “Tiểu Lê đã ngủ rồi, ông đừng đánh thức con bé.”
“Mày mẹ nó cả, cả ông đây cũng dám lên mặt dạy dỗ! Ai cho mày lá gan đó!”
Mặt người đàn ông đỏ bừng, càng nói càng kích động, đột nhiên nâng tay lên vả vào mặt thiếu niên một bạt tay.
Âm thanh cái tát ấy vang lên giòn giã.
Gương mặt Úc Duệ bị vả nghiêng hẳn sang một bên, mắt kính không gọng hơi xiêu vẹo, treo trên sóng mũi cao thẳng, làn da trắng lạnh rất nhanh có màu đỏ gai mắt ửng lên.
Cổ họng còn có chút mùi tanh ngọt xộc lên.
Lần này cả người đứng cạnh cũng ngỡ ngàng, hoàn hồn lại mà cuống cuồng kéo Úc Tùng Sinh, “Lão Úc ông ấy uống say quá rồi? Sao cả con nhà mình cũng đánh cơ chứ!”
Gã ta không dám cho cha con nhà này ở chung với nhau nữa, vội vàng nửa lôi nửa kéo Úc Tùng Sinh vào phòng ngủ chính rồi ném ông ta lên giường, đóng cửa ra ngoài.
Người nọ an ủi Úc Duệ vài câu trong sự xấu hổ xong mới rời đi.
Cánh cửa khép lại.
Úc Duệ im lặng không nói mà đứng yên tại chỗ suốt hồi lâu, đưa tay lên chỉnh lại mắt kính.
Cậu không ngoảnh đầu lại, quay người bước vào phòng mình.
Tờ đề tổng hợp ở trên bàn đang làm được một nửa. Dưới ánh đèn bàn, nét chữ chồng lên nhau thành những cái bóng lờ mờ.
Úc Duệ ngồi ở trước bàn học, cầm bút chì lên. Sau khi làm xong hai câu trắc nghiệm, chóp bút thoáng khựng lại, để lại vết bút chì mảnh nhẹ trên tờ đề.
Sau đó chiếc bút được đặt xuống bàn.
Thiếu niên ngồi trước bàn từ từ ngửa ra sau tựa vào ghế gỗ.
Hồi lâu sau, cậu bật cười khe khẽ.
Ắt hẳn do ánh đèn bàn quá mức chói mắt, cười mãi cười mãi, Úc Duệ bèn giơ tay che lấy đôi mắt đã khép lại.
Kế đó là một khoảng không tĩnh mịch.
Cửa sổ mở toang, cơn gió oi bức cuối hè phà phà trút vào trong phòng.
Trong cơn oi bức khô nóng ấy, Úc Duệ nhìn trần nhà mà rùng mình một cái khẽ khàng.