Trong phòng trưng bày dưới lầu, Lâm Linh Ngọc nhìn những bức tường trống trơn, lẩm bẩm: "Sa sút đến mức này rồi mà vẫn còn mở phòng tranh."
Trương Miểu nói: "Không phải đâu ạ, dạo này mưa nhiều, tranh của chúng con đều được cất trong kho của Gleam rồi."
"Ồ, ra là vậy." Lâm Linh Ngọc gật đầu.
Trương Miểu rất tò mò về Lâm Linh Ngọc: "Cô Lâm, cô đã từng nghĩ đến việc về nước phát triển chưa?"
"Chuyện này à, cũng đã từng nghĩ đến, dù sao đồ ăn ở trong nước cũng ngon như vậy." Lâm Linh Ngọc đi dạo một vòng quanh phòng trưng bày, cuối cùng lật xem cuốn album tranh, nói: "Nhưng mà rất nhiều việc cô đã quen rồi, có bạn bè, sự nghiệp và thu nhập ổn định. Có lẽ trong tương lai, khi chán một nơi nào đó thì sẽ rời đi."
"Thật tốt." Trương Miểu thở dài.
"Tốt chỗ nào chứ." Lâm Linh Ngọc uống hết cà phê, ném cốc giấy vào thùng rác: "Bọn trộm ở Tây Ban Nha ai cũng giống như ảo thuật gia, lúc qua đường cô nhìn chằm chằm vào hắn, cô nhìn không rời mắt, đi được hai bước hắn vẫn móc được ví của cô. Bọn họ không chỉ nhanh tay, mà còn giỏi chơi trò tâm lý, biết mình đang nhìn chằm chằm vào hắn, làm ra vẻ 'Ây da vậy hôm nay tôi không trộm của cô nữa', cuối cùng vẫn trộm."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT