Lâm Tòng Chỉ đã tặng hắn rất nhiều thứ kỳ quặc, chiếc thắt lưng màu hồng chỉ là một trong số đó.
Thứ này nói cho cùng là cậu muốn trêu chọc Tiêu Kinh Văn, thắt lưng muốn không lộ ra ngoài cũng đơn giản, chỉ cần không cởi áo khoác là được. Năm năm trước đeo thắt lưng màu hồng đi làm, Tiêu Kinh Văn hận không thể dán chặt vạt áo vest xuống; Năm năm sau Tiêu Kinh Văn lại đeo chiếc thắt lưng này, hắn hận không thể để gió thổi mạnh hơn nữa.
"Anh đúng là..." Lâm Tòng Chỉ hít một hơi, một lúc lâu không tìm được từ nào để diễn tả: "Đúng là..."
"Đúng là" mấy lần, cuối cùng cậu mới buông tay ra, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Thời gian khiến anh càng thêm ung dung tự tại rồi đúng không."
"Ừm." Tiêu Kinh Văn tùy ý chỉnh lại cà vạt. Hôm nay gió đúng là khá lớn, tuy rằng không có ai cố ý nhìn xem người khác đeo thắt lưng gì, nhưng Lâm Tòng Chỉ bắt đầu để ý rồi!
Cảm giác này rất khó chịu, một mặt đây là cách ăn mặc của Tiêu Kinh Văn, hắn là một người đàn ông trưởng thành 33 tuổi có quyền lựa chọn mặc gì, mặt khác Lâm Tòng Chỉ lại dâng lên một cảm giác xấu hổ vô cớ ——
Khiến cậu nhớ lại hồi mới học cấp hai, dì cậu dẫn cậu đi dạo trung tâm thương mại. Lúc đó có một trung tâm mỹ thuật trong trung tâm thương mại đang tuyển sinh, mời những đứa trẻ đúng độ tuổi đến sử dụng dụng cụ vẽ miễn phí để vẽ tranh. Dì cậu rất vui, kéo Lâm Tòng Chỉ lại, rất tự hào nói với người ta 'Cháu nhà chúng tôi là họa sĩ nhí đấy!'
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT