Lâm Tòng Chỉ ngủ càng lúc càng cảm thấy mình chìm xuống. Cậu mơ rất nhiều, phải nói là bản thân cũng không phân biệt được đâu là mơ đâu là thực.
Cậu mơ thấy mình chưa hề xuống tàu, vẫn còn ở trong khoang, trên sàn vương vãi bản vẽ và vài cây bút chì. Có một khoảng thời gian cậu vẽ vào ban đêm, ngủ vào ban ngày. Nhà hàng trên du thuyền phục vụ 24 giờ, nhưng đêm khuya bán rượu nhiều hơn, cậu sẽ uống đến khi hơi say rồi ôm bảng vẽ đi phác họa.
Trên tàu có rất nhiều thứ để vẽ, cây đàn piano trong phòng tiệc, người phục vụ bưng khay thức ăn ngẩng cao đầu ưỡn ngực, hàng loạt phao cứu sinh và áo phao. Cậu có một bức vẽ thuyền viên hút thuốc trên boong tàu lúc hoàng hôn. Bức tranh đó đã được một du khách trên tàu mua, người mua rất thích hoàng hôn trong tranh, nói nó giống như Chúa nhấc một chiếc khăn tay màu cam đỏ từ biển lên.
Lâm Tòng Chỉ lại mơ thấy hoàng hôn hôm đó, ngay cả những con chim biển cũng bị nhuộm đỏ, bay tản ra, như một bó hoa bị vò nát rải rác trong gió, cũng giống như núi lửa phun trào trên biển muốn thiêu rụi tất cả.
Cậu mãi không tỉnh lại, mắt mở ra nhưng ý thức vẫn chìm trong giấc ngủ. Lâm Linh Ngọc đang ngồi bên mép giường, dán miếng dán hạ sốt lên cổ tay cậu. Vừa lúc đó, Trương Miểu bưng cháo vào, Lâm Tòng Chỉ khàn giọng nói: "Trương Miểu, tôi mơ thấy mẹ mình."
Trương Miểu nhìn cậu, rồi lại nhìn Lâm Linh Ngọc, nhất thời không biết nói gì.
Lâm Linh Ngọc đáp máy bay xuống Tự Thành vào buổi sáng, bà ở nước ngoài quá lâu, vừa xuống máy bay đã bắt taxi đi ăn sáng. Lúc ăn, điện thoại của Lâm Tòng Chỉ tắt máy, liên lạc với Trương Miểu mới biết cậu bị sốt. Thế là bà mua một bát cháo trắng ở quán mang đến, Trương Miểu vừa hâm nóng lại mang lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT