Sáng sớm, khi đến phòng tranh, Trương Miểu và Tiểu Thần suýt nữa thì báo cảnh sát, sao mới ba ngày không đến mà phòng tranh đã bị dọn sạch. Sau đó, ông chủ quán cà phê bên cạnh nói, hình như là xã hội đen đến đòi nợ rồi lấy hết đồ đi.
Trương Miểu kinh ngạc.
Lâm Tòng Chỉ cũng kinh ngạc. Cậu đang bưng cốc nước ra phơi lớp nền của khung vẽ thì nghe được cuộc đối thoại vô lý này, cứ như thật vậy.
Hôm nay trời nắng, cậu đã phủ một lớp nền màu xám xanh lên khung vẽ, rồi đặt khung vẽ dựa vào chân tường.
Cậu giơ tay che nắng, nheo mắt nhìn trời. Mưa cả tuần, bầu trời như được ngâm nước rồi lột da, để lộ ra màu xanh mới mẻ, Trương Miểu bên cạnh vươn vai: "Hôm nay thời tiết thật đẹp."
Tiểu Thần ở bên cạnh cô: "Đúng vậy, à đúng rồi, tranh của chúng ta đã được Gleam thu mua, có cần phải trả tiền thuê kho cho họ không?"
Nghe Tiểu Thần nói vậy, ánh mắt Lâm Tòng Chỉ nhìn trời đột nhiên thay đổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT