Tiếng chất vấn của ông lão đột nhiên xuất hiện khiến mấy người trở tay không kịp.

Trong nhiều nền văn hóa phương Tây, dê đen tượng trưng cho điềm gở, nhưng điều này cũng giống như việc nghe thấy tiếng quạ kêu sẽ gặp xui xẻo trong văn hóa phương Đông, thuộc về kiểu mê tín mà thế hệ lớn tuổi khá coi trọng, còn người trẻ thì đa phần chỉ cười cho qua.

Nhưng trong một phó bản được đặt tên là ‘Dê Con Mỉm Cười’, nơi các nhiệm vụ chính phụ đều dính dáng đến dê con thì manh mối này tuyệt đối không thể bỏ qua.

“Đây không phải là dê đen thật, chỉ là đồ chơi của trẻ con thôi…” Trần Chi kéo người phụ nữ trung niên ra sau lưng chị ấy, cũng để con búp bê dê con tránh xa tầm mắt của đối phương.

“Trẻ con?!” Giọng người đánh xe lại cao lên một tông: “Các người còn muốn mang thứ đáng sợ này đến trước mặt những đứa trẻ trong thị trấn của chúng tôi sao?! Trời ạ, đoàn trưởng chắc chắn điên rồi mới muốn các người phụ trách công việc tối nay với tôi, tôi phải đi nói chuyện rõ ràng với đoàn trưởng mới được…”

Lúc này các người chơi mới biết ông lão kỳ quặc trước mắt chính là NPC người đánh xe của nhiệm vụ phụ.

Phần thưởng của nhiệm vụ phụ là 1 đồng vàng mỗi người đấy! Tương đương với 240 đồng xu!

Lúc này, cuối cùng người đàn ông trung niên cũng phát huy tác dụng của mình, với tư cách là giám đốc của một công ty đa quốc gia, ông ta không hiểu trò chơi, không hiểu nhiệm vụ, nhưng không thể nào không biết cách giao tiếp với khách hàng, những bộ combo lời hay ý đẹp trên bàn nhậu được tung ra liên tiếp, cuối cùng cũng dỗ được ông lão cố chấp đang nổi giận bình tĩnh lại, không nói ra những lời như “để đoàn trưởng hủy bỏ quyết định của ông ấy” nữa.

“Các người phải vứt cái thứ đáng ghét này đi…” Người đánh xe khì khà nhấn mạnh: “Không, vứt đi cũng không an toàn, phải đốt nó, đốt nó đi.”

Người chơi có điên mới tự tay hủy đi một đạo cụ cấp C, cho dù đến giờ họ vẫn không biết đạo cụ này có tác dụng gì.

Chết mất thôi, phải từ chối thế nào đây.

“Đừng giận nữa, chú Jack.” Không biết Nasha đã đi ra khỏi quầy bán vé từ lúc nào: “Vừa hay trưa nay cháu phải đi tìm bà chủ tiệm bánh mì, đến lúc đó sẽ mượn cái lò sưởi lớn nhà bà ấy, đảm bảo đốt sạch sẽ.”

Vừa nói vừa nhận lấy con búp bê dê con từ tay Bát Mi.

Đôi lông mày chữ bát của chàng thanh niên gần như muốn xệ xuống thành một chữ “bát” thực sự, sự không nỡ hoàn toàn viết rõ trong đôi mắt, nhưng ở góc độ mà người đánh xe không nhìn thấy mà người chơi có thể thấy rõ mồn một, Nasha đã tinh nghịch nháy mắt với họ.

Dường như đang nói “Dù sao cũng là đồ chơi của cô bé trùng tên với tôi mà, tôi sẽ không nhẫn tâm đốt nó đi đâu, nhớ đến tiệm bánh mì tìm tôi lấy lại vào buổi trưa nhé”.

Mặc dù trong lòng mọi người đều biết rõ Nasha là một cô bé lòng dạ đen tối, tham tài, nguy hiểm và còn có thể che giấu rất nhiều bí mật... nhưng khoảnh khắc này cũng không khỏi cảm thấy biết ơn và an tâm.

Dưới sự đảm bảo của Nasha, cuối cùng người đánh xe cũng không còn lấn cấn chuyện dê đen nữa, ông ấy dẫn người chơi đến lều trại phía sau để giao công việc áp giải vào buổi tối.

Mà sau khi nhóm người chơi rời đi, Lục Ngữ Nông cẩn thận đánh giá con búp bê dê con ——

Trông nó chỉ là một món đồ chơi tự làm bình thường, được may bằng vải lanh đen thô ráp và chắc chắn, đường kim mũi chỉ non nớt nhưng rất cẩn thận. Vì tuy bên trong nhét rất nhiều bông gòn nhưng không hề bị lòi ra chút nào, trong sừng dê, móng dê và đuôi dê còn được nhồi vật cứng để chống đỡ tạo hình…

Vật cứng?

Lục Ngữ Nông nghiêm túc suy nghĩ một lát, nếu cô xé đạo cụ cấp C ra rồi may lại, liệu chức năng của nó có bị mất đi không?

“Đạo cụ trong Trò Chơi Cổ Thần, cho dù là cấp D, cũng không mỏng manh đến mức có thể bị người chơi dễ dàng phá hỏng chức năng.”

Giọng nói thanh lịch nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.

Đây cũng là lần đầu tiên, ngoài việc công bố nội dung nhiệm vụ: “Hệ thống dẫn đường độc quyền Thuyền Noah” E-616 chủ động lên tiếng.

Tay cô đang nắm con búp bê dê con khựng lại, một lúc lâu sau mới mơ hồ đáp một tiếng “thế à”.

E-616 cũng dừng lại một lát, giọng điệu thanh lịch xen lẫn chút áy náy rất người: “Xem ra là tôi đã nhiều chuyện rồi... Lẽ ra khi cô mở khóa nhiệm vụ chính, tôi nên đến chúc mừng cô, nhưng các phó bản khác cũng xuất hiện người chơi tân thủ có tiềm năng cao, tôi đã chậm trễ một chút ở bên đó.”

“Các phó bản khác?”

Cô lại nghĩ đến Thuyền Noah, cũng nghĩ đến tiêu chuẩn nhận định người chơi tiềm năng cao của E-616 lúc trước là “mở khóa ấn ký”, tức là khống chế trứng Cổ Thần.

Cô suy đoán, tuy “ấn ký” là tiêu chuẩn phán đoán giá trị người chơi quan trọng của Thuyền Noah, nhưng rất có thể nó không thuộc về Thuyền Noah. Thuyền Noah vì một mục đích nào đó, đang khuyến khích người chơi thu thập, khống chế ấn ký.

Người chơi, theo một ý nghĩa nào đó, càng giống như “vật chứa” —— tuy tính từ này lạnh lùng nhưng lại vô cùng xác đáng.

Cô thăm dò: “Chúng mày đã tung ra tổng cộng bao nhiêu phó bản?”

“Tung ra?” Hình như E-616 cười khẽ.

“Cách dùng từ của cô rất thú vị, tôi cũng rất hiểu sự không tin tưởng của cô đối với [Thuyền Noah] —— nhưng dù vậy tôi vẫn muốn giải thích với ngài một lần nữa, những gì [Thuyền Noah] có thể mang đến cho các vị là một nấc thang tiến hóa huy hoàng và vĩ đại.”

“Chúng tôi chỉ là... người chứng kiến và người ghi chép của Thần, chỉ có vậy mà thôi.”

Nói mà như không nói.

Cố tình tỏ ra huyền bí, không có lấy một chút thông tin hữu ích nào.

Thật lòng mà nói, dù là E-616 phiên bản máy móc trước đây, hay E-616 phiên bản lịch lãm bây giờ, cô đều không có thiện cảm gì, đối với lời của nó, cô ghi nhớ là một chuyện, tin hay không lại là chuyện khác.

Cho dù E-616 không xuất hiện, cô cũng sẽ chọn xé con búp bê dê con ra, bởi vì chiếc túi tiền da dê giấu trong váy cô có vẻ cảm ứng được điều gì đó, đang không ngừng rung động bất an.

“Rẹt, rẹt…”

Là con gái của một nhà khảo cổ học, lúc nhỏ Lục Ngữ Nông đã theo bố mẹ tiếp xúc với những văn vật tinh xảo đó rất nhiều lần, cô có một đôi tay xinh đẹp và khéo léo.

Sau khi tìm thấy kéo trong tủ, cô tỉ mỉ tháo đường chỉ may.

Vải lanh thô ráp, bông gòn đã ố vàng vì năm tháng và được nhét bên trong... là những mảnh xương đen tuyền.

Cô nhận ra ngay, đó là xương dê con đã bị lửa thiêu.

Vốn giấu trong búp bê thì không cảm thấy gì, bây giờ bị cô cầm trên tay, nơi da thịt tiếp xúc với mảnh xương nóng rực như sắp cháy lên.

Những đoạn ký ức vụt qua, đầu cô lại đau dữ dội ——

Hình như cô bị ép nhét vào một thân xác nhỏ bé, tứ chi biến thành những chiếc móng dê con màu đen, bị dây xích sắt trói lại treo ngược lên, máu từ thân thể không còn da thịt chảy xuống, xung quanh là ngọn lửa tựa như rắn, chiếc lưỡi hái lạnh lẽo nhuốm màu đỏ của gỉ sét, bàn tay to lớn của người nông dân như gọng kìm sắt... và cả tiếng khóc bất lực cùng đôi mắt chứa đầy sợ hãi hoảng loạn của cô gái gầy gò xanh xao.

Không thể nhìn ra từ bức ảnh đen trắng, nhưng cô bé này thực sự cũng có một mái tóc đỏ và đôi mắt màu xanh nước biển.

Dân làng vì mê tín mà đã giết chết con dê đen nhỏ của “Nasha”? Sau đó “Nasha” đã quên đi ký ức đau khổ này?

Nếu con dê con màu đen trong ảnh đã chết thì tâm nguyện của Nasha phải hoàn thành như thế nào?

Hay nói cách khác, liệu tâm nguyện của cô ta có đơn giản như vậy không?

“Đi sát vào, những người lạ mặt!”

Cả nhóm người đi theo lão Jack đánh xe luôn miệng chửi bới đến phía sau gánh xiếc.

Bốn năm chiếc xe ngựa lộng lẫy đậu trên bãi đất trống, những lá cờ hình thoi màu hồng hoa hồng và xanh biếc bay phấp phới trên nóc xe, vài tấm bạt chống nước dày cộp phủ trên thân xe, mơ hồ để lộ những chiếc lồng kim loại trống rỗng bên trong.

Người chơi vẫn còn nhớ trong mô tả nhiệm vụ phụ nói rằng “xe ngựa vận chuyển dê con sắp đến thị trấn Meri”.

Vậy thì, dê con đâu?

“Đừng nhìn nữa, toàn là lồng không cả, tối mới đi đón lũ súc sinh đó được.” Lão Jack rít một hơi thuốc: “Trong số các người cũng chỉ có hai anh chàng này là có chút sức lực.”

Ông ấy liếc nhìn Cố Tuân có thân hình thon dài và cơ bụng trong nhóm người chơi và cả Tề Tinh gầy gò nhưng khí chất hoang dã, rồi bĩu môi về phía những người khác: “Vẫn nên chuẩn bị thêm chút công cụ đi, nếu không đến lúc đó một con dê con trắng cũng không kéo nổi đâu.”

Bát Mi không nhịn được lẩm bẩm: “Dù tôi có là một Otaku chính hiệu thì cũng là đàn ông mà, sao có thể đến một con dê cũng không kéo nổi chứ…”

Người đánh xe rất thính, nghe vậy liền cười khẩy: “Công việc áp giải mà dễ làm như vậy, cậu tưởng phần thưởng này đến lượt các cậu sao?”

Trên gương mặt già nua của ông ấy hiện lên vẻ kiêng kỵ xen lẫn ngạo mạn.

“Dê đen là tay sai của ác quỷ, chỉ có lửa lớn mới có thể thiêu chết nó.”

“Dê trắng trông có vẻ vô hại cũng tuyệt đối không được đối xử tử tế, chúng giỏi ngụy trang nhất, nên bị đóng đinh bốn vó, trói chặt bộ lông, đeo vào cái hàm thiếc làm bằng sắt tấm và gai nhọn —— để bịt lại tiếng be be mê hoặc lòng người.”

“Có thể cống hiến một phần sức lực cho màn trình diễn của ngài hề, đã là giá trị cao nhất của loại súc sinh hèn mọn xảo quyệt này rồi.”

Giờ nghỉ trưa.

Ở nhà, Lục Ngữ Nông bỏ con búp bê dê con đã được khâu lại như cũ vào ba lô, sau đó ra ngoài tìm bà chủ tiệm bánh mì ——

Dĩ nhiên không phải cô đi mượn lò sưởi.

Tiệm bánh mì có thể được coi là một xưởng làm bánh lâu đời ở thị trấn Meri, giọng nói sang sảng và thân hình khỏe khoắn của bà chủ tiệm bánh mì đại diện cho hình ảnh phồn thịnh của thị trấn Meri.

Bà ấy tự xưng là người biết tuốt của thị trấn Meri, không có chuyện ngồi lê đôi mách của nhà nào có thể thoát khỏi tai bà ấy, nếu muốn hỏi thăm chuyện của mười mấy năm trước, tìm bà ấy là thích hợp nhất.

Lục Ngữ Nông còn đặc biệt lục ra được một chiếc kẹp tóc tinh xảo từ bàn trang điểm của Nasha, định dùng để hối lộ con gái nhỏ của bà chủ.

Thế nhưng, cô vừa đến gần tiệm bánh mì thì đã nghe thấy tiếng lên án của dân làng, cùng với lời giải thích yếu ớt của mấy người chơi.

Giọng nói chói tai của bà chủ xuyên qua cả một con phố, đâm thẳng vào màng nhĩ của mọi người: “Con gái tôi! Con gái tôi ngất xỉu rồi! Các người, những kẻ lạ mặt này, đã làm gì con bé?”

“Chúng tôi không làm gì cả!” Người đàn ông trung niên tức tối bác bỏ: “Là con gái bà cầm đồ chơi tự mình đâm vào.”

Lục Ngữ Nông vội vàng chạy qua, chỉ thấy cô bé mũm mĩm đang nằm trong lòng mẹ, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn, khóe miệng nở một nụ cười cứng đờ kỳ lạ, mặc cho mẹ có lay thế nào cũng không tỉnh.

Bên cạnh bàn tay buông thõng bất lực của cô bé, một con rối gỗ rơi sõng soài trên đất, khóe miệng con rối nứt ra một nụ cười màu đỏ thật lớn, quanh mắt trái được tô một lớp sơn dầu hình thoi màu xanh đậm, khi bị người ta nhặt lên, nó còn phát ra tiếng cười “chi chi”.

——Đây vốn là món đồ chơi yêu thích nhất của con gái bà chủ tiệm bánh mì.

Một con rối hề.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play