“Con gái tôi ngoan biết bao, nó nghe lời mẹ nó nhất!”

Nét mặt bà chủ tiệm bánh mì lúc này ánh lên đầy vẻ giận dữ.

“Tôi bảo nó tự chơi búp bê ở cửa, nó nhất định sẽ không chạy lung tung!”

Con rối hề của thị trấn Meri cũng giống như sản phẩm ăn theo nhân vật trong thế giới thật, trẻ con trong trấn gần như đứa nào cũng có một con.

Các bậc phụ huynh cũng không biết lũ trẻ lấy chúng từ đâu, vì chẳng có tiệm tạp hóa hay cửa hàng đồ chơi nào bán cả, nhưng họ cũng không mấy để tâm, vì lũ trẻ luôn có những hội nhóm và bí mật nhỏ của riêng mình.

Và trong thời điểm hỗn loạn có trẻ con gặp chuyện như bây giờ, càng không có ai để ý đến một món đồ chơi rơi trên mặt đất.

Cũng không có ai chú ý, người nhặt con rối hề đó lên là một bàn tay thon dài, trắng nhợt, đeo găng tay trắng.

Chủ nhân của bàn tay đứng ở phía sau đám đông chen chúc, một chiếc mặt nạ với gương mặt khóc bằng sứ trắng mỏng manh che kín cả khuôn mặt.

Hắn mặc một bộ áo đuôi tôm trông giản dị hơn so với tối qua, một tay bóp lấy con rối, xương cổ tay lộ ra từ trong tay áo khẳng khiu như cành trúc, tay kia dùng một tư thế vô cùng lịch lãm nhấc chiếc mũ chóp cao, nghiêng đầu về phía Lục Ngữ Nông đang chen vào đám đông.

—— Như đang chào hỏi.

—— Lại như đang nói “Cô bắt được tôi rồi”.

Lục Ngữ Nông đứng hình.

Quái vật phó bản bị nghi là đứng đầu chuỗi thức ăn lại xuất hiện giữa ban ngày ban mặt trước người chơi, không phải muốn gây sự thì chính là muốn gây sự.

Trong tình huống không biết thân phận thật của “Nasha”, cô đối mặt với chú hề giống như đối mặt với một bài thi, thậm chí còn không có đề bài, trả lời gì cũng sai, mà đồng hồ đếm ngược kết thúc bài thi còn đang quay ngược từng giây.

Nhưng bản thân bài thi như không hề cảm nhận được tâm tư phức tạp của thí sinh.

Hắn giống như biểu diễn trò ảo thuật biến ruy băng thành hoa hồng, vừa lật cổ tay, con rối hề sặc sỡ lại rơi xuống —— nhưng lại lơ lửng một cách kỳ dị giữa không trung.

“Cạch”.

Như thể có những sợi tơ trong suốt nối liền năm ngón tay của chú hề với con rối, những ngón tay thon dài gảy lên như đang chơi đàn, thế là con rối hề đang nằm giữa không trung linh hoạt “ngồi” dậy, mở bật mí mắt bằng gỗ ra.

“Ái chà!”

“Tỉnh rồi tỉnh rồi!”

Trong đám đông truyền đến tiếng hô.

Con gái nhỏ của bà chủ tiệm bánh mì cũng “ngồi” dậy trong lòng mẹ mình, mắt vừa mở ra, khóe miệng vẫn treo nụ cười kỳ dị cứng đờ.

Lại “cạch”, cằm gỗ của con rối gỗ trượt lên trượt xuống.

“Mẹ, mẹ ơi.” Cô con gái nhỏ cười nói: “Con, con không sao.”

Người chơi ở trung tâm đám đông nhìn thấy động tác cứng đờ của cô bé mà trong lòng phát sợ, không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm —— họ cũng không muốn xung đột với NPC, nếu ảnh hưởng đến việc hoàn thành nhiệm vụ thì đúng là oan chết.

Cô con gái nhỏ giải thích là do mình chạy lung tung đụng phải người khác, bà chủ tiệm bánh mì sốt ruột quá mà đổ oan cho người xứ lạ nên vô cùng áy náy, dúi cho sáu người một túi giấy đủ các loại bánh mì, vì thấy trên người Trần Chi và người phụ nữ trung niên có vết thương, bà ấy còn tìm thuốc dự trữ trong nhà cho họ.

Dân trong trấn đã dần dần giải tán.

Lục Ngữ Nông vừa ngoảnh lại, chú hề đeo mặt nạ đã biến mất không thấy đâu, con rối hề đã quay về tay cô bé từ lúc nào.

Cô thản nhiên đi vào tiệm bánh mì, đưa chiếc ba lô đựng búp bê dê vải là vật phẩm cấp C cho Bát Mi, lại lấy chiếc kẹp tóc đã chuẩn bị từ trước ra tặng cho con gái của bà chủ “bị dọa sợ” để an ủi, còn nhân lúc hành động mà che giấu để chạm vào con rối hề trên tay cô bé —— nhưng không hề nhận được âm báo vật phẩm từ hệ thống.

Sau khi “Nasha” rời đi, Trần Chi giả vờ vô tình hỏi bà chủ: “Cô Nasha lớn lên ở thị trấn Meri ạ? Hình như chưa từng thấy bố mẹ của cô ấy nhỉ?”

Bà chủ: “À, là lớn lên ở đây.”

Về câu hỏi bố mẹ sau đó, hình như bà ấy không nghe thấy, Trần Chi lại hỏi một lần nữa, bà chủ vẫn giữ vẻ mặt như không nghe thấy gì.

—— Rất kỳ lạ, giống như bị bug.

Trần Chi đành phải đổi chủ đề, hỏi thăm bà chủ về những điều cấm kỵ trong thị trấn, dù sao thì “chúng tôi mới đến, cũng sợ có chỗ nào làm không phải phép.”

Lúc đầu bà chủ còn ngại ngùng nói rằng phong tục trong trấn rất khoan dung, nhưng dưới sự dẫn dắt và ám chỉ của mấy người, bà ấy do dự nói: “Trong trấn đúng là không nuôi dê, người trẻ tuổi có thể không rõ, nhưng hơn mười năm trước vẫn có người nuôi...”

“Năm đó, trong bầy dê trắng đã sinh ra một con dê đen duy nhất.”

Giọng nói vốn sang sảng của bà chủ bị nhuốm màu ký ức, tiếng hít thở khàn đục như ống bễ hỏng, nhóm người chơi vì từ khóa “dê đen” mà vội liếc nhìn nhau.

“Điềm báo không lành đã xuất hiện từ rất sớm, nhưng ban đầu chúng tôi không để ý, đến lúc dịch bệnh lan ra thì đã quá muộn... Đó thật sự là một tai họa khủng khiếp do ác quỷ hắc ám mang đến.”

“Chết rất nhiều người... trước tiên là người già và trẻ con... sau đó là phụ nữ... rồi cả những người đàn ông khỏe mạnh...”

Cố Tuân hỏi: “Sau đó dịch bệnh được giải quyết như thế nào?”

Bà chủ tiệm bánh mì đột ngột im bặt, một lúc lâu sau mới mơ hồ nói: “Mọi người cùng nhau thiêu chết con dê đen, thiêu ba ngày mới giết được hóa thân của ác quỷ đó... rồi dịch bệnh dần dần kết thúc.”

Trông bà ấy đã rất muốn kết thúc chủ đề này.

Tề Tinh đưa tay ngăn bà ấy lại: “Chủ của con dê đen đó là ai?”

“Dê đen làm gì có chủ.” Bà chủ nói qua loa: “Nghe tôi đi, các người muốn ở lại thị trấn thì đừng hỏi về chuyện này nữa.”

Người chơi rất muốn lấy tấm ảnh kia ra dán lên mặt bà chủ, nhưng lại nhớ ra tấm ảnh vẫn còn trong tay “chính chủ” Nasha.

“Lance —— bà có ấn tượng gì với cái tên này không?”

Tiếng hét theo phản xạ của bà chủ hòa cùng giọng nói vui mừng của con gái bà ấy:

“Cô nghe thấy cái tên này ở đâu?!”

“Chị cũng gặp anh Lance rồi ạ?”

...

Các người chơi nhanh chóng bị bà chủ đuổi ra khỏi tiệm bánh mì.

Lục Ngữ Nông trốn trong con hẻm nhỏ không nghe thêm được gì nữa, con gái bà chủ dưới sự tra hỏi liên tục của mẹ mình đã ngậm chặt miệng, giả vờ như vừa nãy mình không nói gì, như thể đang tuân thủ một giao ước bí ẩn nào đó.

Sau khi bà chủ phải ra ngoài tiếp khách, cô bé ôm con rối gỗ nhỏ của mình lén lút chạy ra ngoài.

Lục Ngữ Nông theo cô bé đi qua bảy con đường tám con hẻm, trên đường liên tục có những đứa trẻ mới gia nhập vào lộ trình của cô bé, chúng đều cầm trên tay, hoặc nhét trong túi, hoặc treo bên hông cùng một kiểu rối gỗ, trao đổi những ánh mắt bí mật, tiến về cùng một đích đến.

Một dự cảm kỳ lạ ập đến trong lòng Lục Ngữ Nông, nhưng vì nhiệm vụ chính, cô chỉ có thể cắn răng tiến lên.

“Anh Lance!”

“Anh Lance đến rồi!”

Chỉ thấy ở cuối con đường, chú hề mặc áo đuôi tôm đã biến mất lúc trước đang đứng giữa vòng vây của lũ trẻ, hắn vẫn đeo chiếc mặt nạ mặt khóc bằng sứ trắng, tao nhã và yên tĩnh.

Lũ trẻ cười đùa khúc khích, vây quanh chú hề như những đứa trẻ vây quanh một vị vua.

Chú hề khẽ động ngón tay.

Tất cả lũ trẻ im bặt như băng ghi âm bị kẹt, cùng một lúc, chúng đồng loạt quay người, nhìn về phía thiếu nữ tóc đỏ đang đứng ở xa.

“Nasha!” Lũ trẻ nói, rồi liên tục đưa tay ra kéo cô.

“Nasha đến rồi!” Lũ rối gỗ cũng đưa tay ra.

Ngón tay mềm mại của đứa trẻ đầu tiên chạm vào mu bàn tay Lục Ngữ Nông, cô chỉ cảm thấy làn da như bị những sợi tơ vô hình lướt qua, cái cảm giác cứng đờ, như bị ngón tay điều khiển lại xuất hiện lần nữa.

Lục Ngữ Nông giật mình, nhanh chóng triệu hồi xúc tu Dê Đen.

Xúc tu vừa xuất hiện, những chiếc răng nanh đã va vào nhau ken két, nghiền nát, xé toạc những sợi tơ không tồn tại giữa không trung, mấy con mắt đỏ ngầu sưng to đồng loạt chuyển động dưới lớp màng trắng đục ——

Đây là lần đầu tiên cô dùng tầm nhìn chung với xúc tu để “nhìn” về phía con quái vật.

Chỉ thấy trời đất đỏ sẫm, những sợi tơ trắng sáng vô tận quấn quanh tứ chi và đầu của lũ trẻ, đầu cuối của mỗi sợi tơ đều hội tụ về một hướng…

Và ở trung tâm của sự hội tụ, chú hề dưới ánh sáng trắng của vô số sợi tơ, trông như một bóng đen phi nhân loại méo mó, tỏa ra một luồng khí nguy hiểm ghê rợn.

[Báo động! Báo động!]

Dường như hệ thống đã hứng chịu một cuộc tấn công nào đó, giọng máy móc không phân biệt nam nữ ban đầu lại vang lên.

[Phát hiện… ███… lệch khỏi… rè…]

Lũ trẻ ùa đến như thủy triều, càng nhiều sợi tơ dính nhớp như mạng nhện từ những ngón tay mềm mại của chúng bay về phía Lục Ngữ Nông.

Xúc tu kêu “xì xì”, xé toạc và nuốt chửng những sợi tơ trắng đang tấn công, chất lỏng dính nhớp ngọt tanh không ngừng chảy xuống từ kẽ răng.

Lục Ngữ Nông có thể cảm nhận được [Độ cộng hưởng] giữa cô và xúc tu Dê Đen đang tăng lên điên cuồng, nhưng hệ thống như đã hỏng hoàn toàn, không còn một tiếng thông báo nào nữa… những sợi tơ trắng xung quanh ngày càng nhiều, như muốn bao bọc cô thành một cái kén bị quấn chặt.

Cái kén trắng bán trong suốt bị kéo lê, ngày càng gần với chú hề ở trung tâm ánh sáng trắng hơn.

Chết mất.

Suy nghĩ của Lục Ngữ Nông quay cuồng.

Ghim cài áo của người soát vé vẫn còn hai cơ hội “bảo vệ”, nhưng vì không phải chịu “đòn tấn công chí mạng”, nên nó hoàn toàn không có phản ứng, cho dù có bị tấn công chí mạng, với thủ đoạn có thể giam cầm cô của chú hề, hai lần cũng thật sự không đủ dùng.

Trong phó bản này, ngày và đêm là hai ranh giới rõ ràng, quái vật cũng nên bị hạn chế tương ứng, đặc biệt là loại quái vật cấp BOSS như chú hề… nếu phó bản cứ để hắn chạy lung tung thì người chơi chẳng cần chơi nữa, cứ mở ra một cuộc tàn sát rồi tất cả đều toi mạng.

—— Giữa ban ngày và ban đêm, chú hề có điểm gì khác biệt nhất?

—— Hắn đã đeo mặt nạ.

Trước khi tay chân hoàn toàn cứng đờ, Lục Ngữ Nông từ bỏ việc giằng co với những sợi tơ trắng, hai xúc tu căng cứng gân cốt, bắn ra, nhanh nhẹn và hung hãn tấn công về phía chiếc mặt nạ mặt khóc bằng sứ trắng của chú hề.

“Vút ——”

Tiếng xé gió vang lên.

Cùng với tiếng rít lên vì đau của xúc tu, chú hề giơ tay bắt lấy đầu ngọn của xúc tu, găng tay trắng và kẽ răng nanh quấn lấy nhau, một tay Lục Ngữ Nông nắm chặt ghim cài áo, tay kia đột ngột vươn ra, nhưng mục tiêu hoàn toàn không phải là chiếc mặt nạ, mà là túm lấy mép đôi găng tay trắng một cách nhanh - chuẩn - tàn nhẫn, liều mạng kéo ra ngoài.

—— Thứ còn không cần thiết hơn cả mặt nạ là gì?

—— Đôi găng tay trên đôi bàn tay điều khiển những sợi tơ.

Trong mắt chú hề sau lớp mặt nạ lóe lên vẻ kinh ngạc.

Nhưng người kinh ngạc hơn hắn lại là Lục Ngữ Nông, người đã nhìn rõ thứ bị che giấu dưới đôi găng tay.

Một hình totem màu vàng sẫm có hình vòng cung như những dây leo quấn quýt méo mó, được khắc sâu trên mu bàn tay trắng bệch của chú hề, giống như một hình xăm hoa lệ —— cũng giống như xúc tu Dê Đen ở sau eo của cô.

Là ấn ký!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play