Giấc ngủ này, Lục Ngữ Nông ngủ rất không yên ổn.
Trên đường từ gánh xiếc hề trở về, cô suýt nữa thì lạc đường, màn sương xám giăng khắp từ ngoại ô đã bao trùm cả thị trấn, con người ở trong sương mù dày đặc giống như bị dính buff mất máu.
Cô gắng gượng chống đỡ bằng xúc tu để về đến nhà, giữa đường còn trèo qua cửa sổ của mấy hộ dân, lại phát hiện các cư dân trong thị trấn đều đã biến mất một cách kỳ lạ, trong nhà lơ lửng sương xám, không có dấu vết ẩu đả, mặt đất và tường nhà phủ một lớp bụi dày cùng mạng nhện, tựa như đã rất lâu không có người ở đây.
Lục Ngữ Nông trầm ngâm: "Nói mới nhớ… hình như trong ký ức của Nasha cũng không có hình ảnh nào về ban đêm."
Trong phút chốc, vô số suy đoán trào dâng trong lòng cô, nhưng so sánh lại thì suy đoán có khả năng nhất là: Ban đêm của thị trấn Meri như thuộc về một nút thời gian khác, cũ kỹ, mục nát, tất cả mọi người đều đã rời đi hoặc biến mất — ngoại trừ người chơi.
Vì vậy, ban đêm là một nút nhiệm vụ vô cùng quan trọng.
Số lượng người chơi còn sống sót trên giao diện hệ thống hiển thị là 7, không biết hiện đang ẩn nấp ở đâu, có phát hiện ra sự khác thường của thị trấn hay không, Lục Ngữ Nông suy nghĩ một lát, quyết định vẫn nên về nhà chặn cửa sổ lại nghỉ ngơi trước.
— Thể chất của cô đứng chót trong số những người chơi, năng lượng có được từ việc chiến đấu với NPC bị dị hóa trước đó đang giảm dần và liên tục vì buff sương xám, ra ngoài tìm người thì không ổn, nhưng có thể một mình chống đỡ đến sáng.
Sau khi độ cộng hưởng của xúc tu Dê Đen tăng lên 20%, cấp bậc vẫn là C — tuy không tăng cấp, nhưng số lượng răng nhọn và mụn mủ trên hai xúc tu lại nhiều lên, thậm chí dưới lớp màng trắng bán trong suốt còn mọc ra những con mắt đỏ rực, căng phồng, mỗi con to cỡ quả bóng tennis, bên trên phủ một lớp màng trắng xám chưa bong ra.
Lục Ngữ Nông vẫn chưa thích ứng được với tầm nhìn rộng lớn được chia sẻ từ xúc tu, tầm nhìn của con mắt mới sinh rất mơ hồ, khi cô nhắm mắt lại, cứ như thể đang ở trong một không gian ba chiều mờ ảo, giống hệt như đang mở mắt ngủ vậy.
Đối với người bình thường, ngủ như vậy rất khó, nhưng đối với Lục Ngữ Nông bị mất ngủ nghiêm trọng ba tháng ở thế giới thực, không có những lời thì thầm vô trật tự, không có ngai vàng bằng bạc bí ẩn và bàn tay quấn đầy xương trắng trong mơ… đây thực sự là một giấc ngủ dài hiếm có.
Mãi cho đến khi tiếng chuông báo giờ buổi sáng hôm sau vang lên bảy tiếng, Lục Ngữ Nông gần như cảm thấy mình đã sống lại một lần nữa, hiếm khi ngây người nằm trên giường thẫn thờ.
Ngoài cửa sổ, ánh bình minh hé rạng, sương xám đêm qua đã tan hết.
Trên đường phố, tiếng nói chuyện của các cư dân vẫn như thường lệ, ấm áp và yên bình.
Số lượng người chơi còn sống sót vẫn là 7, đêm qua là một đêm bình an.
Các xúc tu đang chơi trò tung hứng túi tiền da dê với nhau, túi tiền da dê vừa bị tung qua tung lại vừa đáng thương kêu be be, thấy chủ nhân tỉnh dậy thì cố ý kêu to hơn, rồi lại bị xúc tu bịt miệng — trời mới biết rốt cuộc miệng của một cái túi tiền da dê ở đâu.
Cảnh tượng này đặc biệt giống như con sen tỉnh dậy thấy chó mèo trong nhà đang vật lộn với nhau, nhưng nó không nên xuất hiện trong một trò chơi có thể chết thật.
Vào khoảnh khắc này, Lục Ngữ Nông đột nhiên hiểu được “thuần ưng” thời xưa — một phương pháp thuần hóa tàn nhẫn bằng cách tước đoạt giấc ngủ của chim ưng để bào mòn sự hoang dã của nó, sau đó cho nó nếm trái ngọt để thu phục loài chim săn mồi hung dữ.
Trong trò chơi này, cô chính là con ưng đó, chỉ là ưng có móng vuốt sắc, cũng có bản tính hoang dã bẩm sinh.
"A." Lục Ngữ Nông đột nhiên bật cười, tự lẩm bẩm: "Để xem ai sẽ dày vò ai đến chết."
…
Như mọi ngày, 8 giờ sáng, nhân viên bán vé "Nasha" kéo mở cửa sổ kính của quầy bán vé đúng giờ.
Không có sương xám, không có đèn màu, nhưng gánh xiếc ban ngày có thêm rất nhiều nhân viên, đang vận chuyển thiết bị biểu diễn.
Họ đều mặc áo sơ mi vải gai và quần yếm công nhân để tiện làm việc, trông không giống người biểu diễn mà là dân thị trấn được thuê, trong đó không ít người quen biết Nasha, thấy cô đến còn chào hỏi.
"Bé Nasha, đoàn trưởng tìm cháu đấy." Một gã béo râu quai nón từ sau lều đi tới.
Gã đeo một chiếc tạp dề không mấy sạch sẽ, trông như là đầu bếp phụ trách bữa ăn, vừa nói vừa đưa một thanh bánh mì Pháp ngũ cốc cứng ngắc và một thùng canh loãng cho Lục Ngữ Nông — đây chính là khẩu phần ăn hôm nay.
Nếu là trước đây, "Nasha" chắc chắn sẽ không ăn những món ăn thô sơ này mà tự mua bánh ngọt mềm mại, nhưng Lục Ngữ Nông biết rõ lúc này một đồng xu cũng không thể lãng phí, cô vui vẻ nhận lấy, thậm chí còn mỉm cười nói lời cảm ơn với gã béo.
Tiễn gã đầu bếp có chút mừng rỡ vì được ưu ái đi rồi, cô thu lại nụ cười, bắt đầu suy nghĩ về lý do đoàn trưởng Hodge đột nhiên tìm mình.
— Đối phương đã phát hiện ra sự "phản bội" của túi tiền da dê, hoặc là ông ta đã biết chuyện tối qua cô đến gánh xiếc gặp phải chú hề, bất kể là cái nào cũng không dễ đối phó.
Nhưng hiện tại còn hai ngày nữa mới đến buổi biểu diễn, cô không nghĩ đoàn trưởng sẽ trở mặt vào lúc này.
Nghĩ vậy, Lục Ngữ Nông đi về phía lều chính.
Vén lối vào của chiếc lều lên, bên trong là cả một thế giới khác:
Chỉ thấy hàng ghế hình vòng cung 3/4 xếp chồng lên nhau từng tầng như một nhà hát opera, cả khán đài đủ sức chứa hơn ba trăm người, lớn như một không gian dị biệt độc lập, còn trung tâm nhất chính là sân khấu biểu diễn hình tròn rộng lớn, đủ để nghệ sĩ cưỡi ngựa phi nước đại, tấm màn sao màu vàng cát che khuất 1/4 khu vực hậu trường hình vòng cung còn lại.
Văn phòng của ngài Hodge ở ngay hậu trường, "Nasha" từng đến đó vài lần, lần nào ngài Hodge cũng tươi cười ngồi ngay ngắn sau chiếc bàn làm việc rộng lớn, như thể chưa bao giờ rời khỏi chiếc ghế đó để đi vệ sinh.
"Cộp, cộp, cộp."
Tiếng gót giày gõ xuống mặt đất vang vọng trong căn lều chính trống rỗng.
Càng đi xuống, càng ngửi thấy một mùi hôi thối nhớp nháp và mục nát, ngửi giống như mùi lên men hỗn hợp của gia súc, máu và bùn đất như một ổ bệnh không thể xua tan đang chiếm cứ ở nơi sâu thẳm, không ngừng lan tỏa ra ngoài, khiến người ta buồn nôn.
Mũi giày xinh xắn của thiếu nữ giẫm lên tấm thảm trước cửa văn phòng.
Tấm thảm trông khô ráo rõ ràng lại lún xuống như một miếng thịt nhầy nhụa, thậm chí còn khẽ co bóp, giống như một miếng thịt sống… hơi ghê tởm.
Lục Ngữ Nông cúi đầu nhìn một lát, đè nén xúc tu Dê Đen đang rục rịch sau eo, giơ tay gõ cửa.
"Cốc, cốc cốc."
"Két —"
Cửa mở ra, mùi tanh ngọt nồng nặc hơn ập tới, gần như ngưng tụ thành giọt.
"Xem ai tới này? Nasha thân yêu—"
Tay Lục Ngữ Nông cứng đờ giữa không trung.
Chỉ thấy ngài Hodge hiền hậu dễ mến đang ngồi sau bàn làm việc cách cửa ba bốn mét, thân hình to lớn và trắng béo như một ngọn núi thịt bị cưỡng ép nhét vào ghế — một ngọn núi thịt theo đúng nghĩa đen.
Ở nơi mà ngay cả bàn làm việc cũng không thể che hết, bên dưới phần thân trên ăn mặc bảnh bao, ra dáng con người của ngài Hodge không phải là đôi chân, mà là một thân xác bằng thịt khổng lồ được vun đắp từ thịt trắng thối rữa và thịt non màu hồng khói.
Thân xác bằng thịt đó được kết nối bởi những kinh mạch đỏ rực và lớp mỡ giống như tổ ong, các mô cơ dính liền với mặt đất, với tấm thảm, với tường và với những bức tranh treo trên tường, biến cả căn phòng thành một khối nội tạng đang co bóp thở — dạ dày trống rỗng của Lục Ngữ Nông bắt đầu cuộn trào, lỗ chân lông toàn thân tê dại vì ghê tởm.
Lúc này cô đã biết mình vừa giẫm phải thứ gì ở cửa rồi.
— Cô đang giẫm lên thịt của ngài Hodge.
Ngài Hodge và căn phòng này đã mọc liền vào nhau, thảo nào chưa bao giờ thấy ông ta bước ra ngoài rạp xiếc.
Trước đây "Nasha" đã đến đây bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ thực sự nhìn rõ dáng vẻ của căn phòng này.
Đối mặt với căn phòng bằng thịt khổng lồ và đoàn trưởng gánh xiếc, thiếu nữ khẽ chắp tay sau lưng, trên mặt lộ ra vẻ thân thiết và kính trọng: "Ngài Hodge, vé vào cửa đợt này vẫn chưa bán hết ạ, ngài tìm tôi có việc gì không?"
"Chưa bán hết, ồ, chưa bán hết." Khóe miệng của ông béo hiền hậu co giật một cách thần kinh: "Không sao, dĩ nhiên, không sao cả, có vé thừa không bán được là chuyện bình thường, cháu có thể đưa số tiền vàng đã bán được cho tôi trước, rồi hai ngày nay tôi sẽ cho cháu nghỉ phép, lại đây nào, cưng à."
Lời nói dối.
Họ đã ký hợp đồng, cô không muốn dùng thân mình để gán nợ.
Lục Ngữ Nông vẫn đứng vững vàng ngoài cửa, cách khung cửa đối mặt với ngài Hodge: "Hôm nay tôi không mang theo túi tiền, thưa ngài, hơn nữa 6 vé còn lại đã tìm được người mua rồi — mấy vị khách lạ phương xa ngưỡng mộ danh tiếng đã hứa sẽ gom đủ tiền vàng trước khi buổi biểu diễn bắt đầu."
Cũng là một lời nói dối.
Túi tiền da dê đang giấu trong tà váy của Lục Ngữ Nông.
Lục Ngữ Nông đang cược rằng ngài Hodge không thể cảm nhận được túi tiền da dê đã không còn thuộc về ông ta.
Sau khi bị từ chối, nụ cười thân thiện trên mặt ngài Hodge cứng lại, con ngươi màu vàng nâu của ông ta trong bóng tối lập tức giống hệt loài động vật máu lạnh: "À… vậy sao."
"Kèn kẹt —"
Các cơ bắp trên tường và sàn nhà tức giận cuộn lên, khung cửa phát ra tiếng bị chèn ép đến ê cả răng.
Cơn gió tanh tưởi đến buồn nôn cuộn xoáy trong căn phòng giống như dạ dày này, thổi bay dải ruy băng ren xanh ở đuôi tóc của thiếu nữ, viên pha lê trắng ở cuối dải ruy băng phản chiếu ánh mắt đột nhiên ngưng trệ, thậm chí ẩn chứa sự sợ hãi của ngài Hodge.
Sợ hãi? Lục Ngữ Nông nhạy bén nắm bắt được điểm này.
Ngài Hodge đang sợ hãi điều gì? Là đoàn trưởng, ông ta sợ hãi điều gì?
— Dải ruy băng mà ngài hề đã tặng.
— Chính xác mà nói, là dải ruy băng của "???".
Lục Ngữ Nông giơ tay vuốt đuôi tóc, để ngài Hodge nhìn rõ hơn.
Đoàn trưởng gánh xiếc và diễn viên át chủ bài của gánh xiếc không đứng cùng một phe, những "quái vật" này có phe phái riêng của chúng… Nasha ngây thơ và yếu đuối, giống như một kẻ đáng thương bị kẹt giữa khe hở của cuộc đối đầu.
"… Khách lạ phương xa, được rồi, để tôi nghĩ xem, trong thị trấn chẳng có việc gì kiếm ra tiền cả." Ngài Hodge phát ra những âm tiết mơ hồ và đứt quãng, "… Ưm, nhưng việc vận chuyển động vật biểu diễn đang thiếu người, thù lao cũng rất hậu hĩnh, bảo họ tối nay đi tìm người đánh xe ngựa đi."
Khi nói đến từ "thù lao", ánh mắt của lão độc địa và nhầy nhụa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của thiếu nữ.
[Đinh!]
[Kích hoạt nhiệm vụ phụ nhóm: Đàn dê con trong lồng]
Cùng lúc đó, giao diện hệ thống của sáu người chơi còn lại đồng loạt làm mới.
[Mô tả nhiệm vụ: Cỗ xe ngựa vận chuyển dê con sắp đến thị trấn Meri, những chú dê con mềm mại không biết mình sắp phải đối mặt với số phận như thế nào, nếu bị giao đến nơi, chúng sẽ không còn ngày nào được thở, nếu được giải cứu, chúng cũng vẫn không có nơi nào để đi… Với tư cách là nhân viên áp giải được gánh xiếc thuê, bạn sẽ đưa ra lựa chọn gì?]
[Yêu cầu nhiệm vụ: Giải cứu dê con / Áp giải dê con (chọn một trong hai)]
[Thời hạn nhiệm vụ: Trước 12 giờ đêm ngày 29 tháng 5]
[Phần thưởng nhiệm vụ: 1 đồng vàng thông dụng của thị trấn Meri, độ thiện cảm của NPC thay đổi (tùy thuộc vào kết quả nhiệm vụ)]