Quái vật.
Hắn là quái vật.
Thiếu nữ tóc đỏ ngẩng đầu đối diện với chú hề cao ráo, sống lưng thẳng tắp, gương mặt tinh xảo trắng bệch như giấy.
Một giây, hai giây…
Cô gái thị trấn Nasha không rành lễ tiết lắm bèn hơi khuỵu gối, vụng về mà cẩn trọng đáp lại cái cúi người ban nãy của chú hề: "Chúc buổi tối tốt lành, ngài hề."
Lời chào này như thể đã bật một công tắc xã giao thân thiện nào đó.
Chú hề với đôi mắt màu vàng mật đội lại chiếc mũ phớt lên đầu, dường như hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra mà hỏi: "Tôi nghĩ đoàn trưởng vẫn chưa đến mức khắc nghiệt bắt một quý cô phải làm việc vào đêm khuya đâu, em có cần giúp gì không?"
"À..." Nasha sợ hãi rồi lại do dự, tay vân vê chiếc ghim cài áo, trông có vẻ không chắc chắn liệu có nên cầu cứu người vừa cứu mình lại vừa có vẻ cực kỳ nguy hiểm này không: "Tất nhiên đoàn trưởng là một quý ông tốt."
Nghe người bán vé nói vậy, nụ cười của chú hề khoa trương nở rộng, dường như hắn cũng vô cùng tán thành câu nói vừa rồi của cô và rất sẵn lòng lắng nghe khó khăn của cô.
"Tôi… chỉ muốn đến tìm lại dây buộc tóc của mình." Thiếu nữ được thái độ thân thiện của đối phương động viên, nỗi sợ hãi trong đôi mắt xanh đã phai đi, chỉ còn lại nỗi buồn chân thật: "Về đến nhà mới phát hiện không thấy đâu nữa, có lẽ đã đánh rơi trên đường rồi — tận 6 đồng bạc một cái cơ đấy."
Đối với một cô gái nhỏ vừa yêu cái đẹp lại vừa nghèo khó, việc đánh mất sợi dây buộc tóc yêu quý đúng là chuyện lớn đến mức phải ra ngoài tìm ngay trong đêm.
"Là loại ren à?" Chú hề cười tủm tỉm hỏi, hai đường cong đỏ tươi hai bên khóe miệng mang một vẻ nhất quán bệnh hoạn mà tinh vi.
Nasha ngây ra một lúc: "Vâng, vâng ạ."
Chú hề tiếp tục hỏi: "Rộng mấy ngón tay, dài bao nhiêu?"
Nasha càng nói càng ngập ngừng: "Rộng hai ngón tay, dài khoảng 20 inch… Ngài…" nhặt được nó sao?
Lời của cô bị bàn tay đột nhiên đưa ra của chú hề cắt ngang.
Bàn tay trông như nên dùng để viết những vần thơ theo kiểu chữ Spencer hoặc kéo lên những chương nhạc tao nhã này, mới vừa rồi đã bẻ gãy cổ của quái vật… lúc lướt qua bên tai thiếu nữ đã để lại một luồng hơi thở lạnh lẽo.
"Tách."
Một tiếng búng tay giòn tan.
Có thứ vải mềm mại, mát lạnh lướt qua lớp lông tơ trên vành tai, Nasha khẽ run lên tại chỗ, đôi mắt bất an đảo quanh rồi đột nhiên dừng lại —
Chỉ thấy trong bàn tay thu về của chú hề đang nâng một đóa hồng được kết từ ren màu xanh biếc, giữa những hoa văn phức tạp còn xen lẫn những sợi chỉ bạc lấp lánh, phần đuôi được dùng làm cành hoa hồng còn treo một viên pha lê trắng trong suốt.
Thực sự là một sợi dây buộc tóc rất đẹp.
"Nguyện cho hoa hồng nở rộ trên mái tóc em, Nasha… thân yêu của tôi."
Ánh đèn màu nhấp nháy của gánh xiếc, ảo thuật gia mặc vest, đóa hồng ren xanh và thiếu nữ tóc đỏ… nếu bỏ qua mọi tình tiết trước đó, cảnh tượng này trông thật mộng ảo và duy mỹ.
"Cái, cái dây buộc tóc này trông đắt tiền quá, ngài hề!"
"Nasha" do dự một lát rồi nhẹ nhàng nhận lấy đóa hồng trong tay chú hề, cảm giác chạm vào ren xanh tinh tế đến đáng sợ, như thủy ngân, như lụa là vương tuyết… lại càng giống như làn da lạnh lẽo của thiếu nữ.
[Nhận được vật phẩm đặc biệt cấp C: Dây buộc tóc của ??? x1 (Có thể mở khóa cách sử dụng sau khi xác nhận thân phận của ???)]
Ba dấu chấm hỏi?
Vật phẩm mà cô thật sự có thể sử dụng trong tay có một cái là “Túi tiền da dê của Nasha” cấp B, cái còn lại là “ghim cài áo của người bán vé” cấp C, chúng đều có mô tả chi tiết, hơn nữa tên vật phẩm có tính định hướng rõ ràng, đây là lần đầu tiên cô gặp phải vật phẩm chưa được mở khóa.
"Chỉ là một trò ảo thuật không đáng tiền thôi, quý cô bán vé ạ." Có vẻ ánh mắt như cười như không của chú hề đã nhìn thấu sự dối lòng của Nasha: "Vào ngày biểu diễn, tôi sẽ mang đến một màn trình diễn đặc sắc hơn, mong em nhất định đến xem."
"Tôi rất mong chờ."
Nhận được hồi đáp, chú hề đặt một tay lên ngực hành lễ kiểu quý ông: "Vậy thì, một lần nữa chúc buổi tối tốt lành."
"Chúc em có một giấc mơ đẹp tối nay, Nasha."
…
[Đếm ngược cái chết 69:26:15]
[Đếm ngược cái chết 69:26:14]
[Đếm ngược cái chết 69:26:13]…
"A a a a a! Cái sương mù đáng ghét này biết cắn người!"
Sương mù dày đặc, vài tiếng la hét thất thanh với các tông giọng cao thấp khác nhau vang vọng trên đường phố thị trấn Meri, ánh đèn chỉ thị đếm ngược cái chết màu xanh lam chớp loạn xạ theo những tiếng bước chân chạy hỗn loạn.
"Chạy lên chỗ cao hơn!"
Cố Tuân kéo tay Trần Chi, dẫn chị ấy chạy, đôi giày cao gót mà Trần Chi đi lúc vào phó bản đã văng mất từ lâu, tóc tai bù xù, dưới lòng bàn chân chỉ buộc tạm vài mảnh vải, mơ hồ rỉ máu, trên người cũng có những vết thương lớn nhỏ như bị thứ gì đó gặm cắn, nhưng chị ấy cắn răng không một lời than vãn.
Bát Mi lanh lẹ, vết thương trên người không nhiều, chạy nhanh lại rất giỏi leo trèo, đang mở đường cho hai người phía trước.
Cậu ta cứ gặp con hẻm nào có sương mù dày đặc là sớm tránh đi, vừa chạy hổn hển vừa nói nhảm: "Thể loại game này là gì vậy, sao lại từ RPG biến thành đại chiến sinh tồn Silent Hill rồi, hu hu hu, đúng là lũ thiết kế chó… Ái da!"
Chỉ nghe một tiếng loảng xoảng, Bát Mi đi đầu ở góc rẽ đã va phải một bóng người cũng đang chạy hết tốc lực lao ra, kéo theo cả những cái rổ, chậu sắt, mẹt rách nát hai bên đường cũng đổ sập, một bóng dáng phụ nữ toàn thân đầy vết máu thở hổn hển đi chậm nửa nhịp phía sau, phát ra tiếng hét sợ hãi mà yếu ớt.
"Vãi vãi vãi vãi quần què gì vậy!"
"Ai?! Là ai?!"
"A a a!"
Nhóm ba người và cặp vợ chồng trung niên miễn cưỡng bình tĩnh lại dựa vào quần áo và đồng hồ đếm ngược cái chết của đối phương, họ không kịp giao lưu, tiếp tục chạy trốn như ruồi không đầu.
Không phải năm người chưa từng thử kêu cứu, nhưng thị trấn về đêm như không có người sống nào ngoài họ, ngay cả những ngôi nhà sáng đèn cũng không có động tĩnh gì, gõ cửa cũng không ai mở.
Họ cũng không phải chưa từng thử xông vào nhà dân, nhưng lớp sương mù đó có vẻ len lỏi vào từ mọi ngóc ngách như khe cửa, bệ cửa sổ, kẽ hở ống khói, việc bị lấp đầy chỉ là vấn đề thời gian, sương mù càng dày, người chơi chịu sát thương càng cao.
Chỉ có thể tiếp tục đi lên chỗ cao hơn, nơi có địa thế cao nhất trong thị trấn là một trang trại chăn nuôi nhỏ, trong hàng rào không có động vật, trung tâm trang trại chỉ có một căn nhà gỗ nhỏ ọp ẹp, vừa nhìn đã biết gió lùa, chẳng che chắn được gì.
Bát Mi kêu rên: "Lũ thiết kế có biết thiết kế màn chơi không vậy! Đây không phải là tình thế chắc chắn chết sao?!"
[Phó bản kiểm tra tân thủ không có tình tiết chắc chắn chết, mời người chơi tự khám phá!]
Giọng máy móc không rõ giới tính đến mức nghe có vẻ quái gở của E-616 đột nhiên vang lên, dọa mọi người giật nảy mình — nhưng điều khiến người ta run rẩy hơn là cánh cửa của căn nhà gỗ nhỏ đột nhiên mở ra.
Dưới ánh trăng mờ ảo và sương giăng, một bóng dáng thiếu niên gầy gò ẩn mình sau cánh cửa, trên cổ tay đối phương, dòng chữ [Đếm ngược cái chết 69:04:22] đang nhấp nháy yếu ớt.
Cả nhóm nhìn kỹ, trên gò má màu lúa mạch của thiếu niên kia dính vết máu không biết văng từ đâu, tai phải đeo một chiếc khuyên tai vàng nạm ngọc bích kiểu cũ, trên cổ dùng dây đen treo một chiếc răng thú, đôi mắt hẹp dài đen láy nhưng lại đầy vẻ hoang dã, giống như một con sói nhỏ.
"Vào đi, ở đây có một cái hầm."
Giọng cậu ấy rất lạnh, rất quyết đoán, tuy nghe có vẻ khá trẻ, nhưng trong tình huống này không khác gì cọng rơm cứu mạng khiến người ta muốn nắm lấy — tất nhiên, quan trọng hơn là, cậu ấy cũng là người chơi.
Trước sự áp sát của sương mù dày đặc, ngay cả người đàn ông trung niên sĩ diện nhất cũng vội vàng chen vào hầm, bên dưới rất tối, đầy mùi ẩm mốc, Trần Chi đi đầu lấy điện thoại ra bật chức năng đèn pin, Cố Tuân và thiếu niên kia đi sau cùng hợp sức cài then cửa ra vào hầm và tìm đồ vật chặn các kẽ hở.
Mấy người thở hổn hển nhìn nhau, trao đổi thân phận:
Người chơi thứ sáu, chính là thiếu niên kia, tự giới thiệu tên là "Tề Tinh", vẫn còn là một học sinh.
Người đàn ông trung niên là giám đốc của một công ty đa quốc gia, vợ ông ta là một bà nội trợ toàn thời gian — người phụ nữ này là người bị thương nặng nhất trong số họ, bộ đồ mặc ở nhà bị máu thấm thành từng mảng đậm nhạt, đang tê liệt ngồi ở một góc với vẻ mặt hoảng hốt, chồng bà ta là người giới thiệu thân phận thay, qua loa đại khái, thậm chí còn có chút ý chê bai bà ta là gánh nặng.
Nhóm ba người nhìn ngứa mắt, nhưng cũng không có sức lực để lo chuyện nhà người khác.
Ai cũng có thương tích, lại không có thuốc men, tìm được nơi trú ẩn khỏi sương mù xám đã là tạ ơn trời đất rồi.
Không gian trong hầm không nhỏ, nhưng kỳ lạ là hầm thường được dùng để chứa lương thực như bắp cải, nơi này lại giống một căn phòng nhỏ đã bị bỏ hoang hơn, chính xác mà nói, là phòng của một bé gái.
Chiếc bàn nhỏ, con dê vải cũ kỹ, màu nước chất lượng kém, con rối gỗ nhỏ được tô màu dở dang… thậm chí trong góc còn có một chiếc giường nhỏ, trên đó chất đầy rơm khô và một cái chăn nhỏ cũ kỹ bằng vải gai cứng.
"Ai lại sống dưới hầm chứ?" Bát Mi lo lắng lẩm bẩm: "Nếu ở đây mà không có chút manh mối nào thì lần sau tôi livestream giả gái cho xem!"
Cậu ta vừa nói vừa đi tới nhặt con dê vải gần mình nhất.
[Ting tong!]
[Nhận được vật phẩm đặc biệt cấp C: Búp bê vải của ??? x1 (Có thể mở khóa cách sử dụng sau khi xác nhận thân phận của ???)]
[Chú ý: Vật phẩm đặc biệt dưới cấp B không thể mang ra khỏi phó bản]
Bát Mi run tay: "Vãi? Vật phẩm cấp C á?"
Cậu ta đặt con búp bê xuống nhặt hộp màu, không có thông báo, rồi lại đặt hộp màu xuống cầm lấy con rối gỗ nhỏ…
[Nhận được vật phẩm đặc biệt cấp C: Con rối gỗ nhỏ của ??? (bản dở dang) x1 (Có thể mở khóa cách sử dụng sau khi xác nhận thân phận của ???)]
Bát Mi: "Mọi người mau tìm xem còn có vật phẩm hay manh mối nào khác không!"
Mọi người lục lọi trong căn hầm này, ngay cả trong đống rơm trên chiếc giường nhỏ cũng đã lật qua, nhưng cũng chỉ có hai món đó là vật phẩm có thông báo của hệ thống.
"Hai vật phẩm cấp C này có vẻ cần phải xác định chủ nhân ban đầu của chúng là ai mới có thể mở khóa."
Là một streamer game, Bát Mi hiểu rõ tầm quan trọng của vật phẩm hơn bất kỳ ai, nhưng cậu ta cũng chỉ động lòng vài giây, rồi quay sang nhìn thiếu niên Tề Tinh: "Cái hầm này là do Tề Tinh tìm thấy trước, hai vật phẩm này cậu có quyền ưu tiên chọn một, cái còn lại dùng cho hành động của cả nhóm, cậu thấy được không?"
Trần Chi và Cố Tuân đều không có ý kiến, người đàn ông trung niên nghe xong sắc mặt không được tốt lắm, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng — trong một trò chơi xa lạ, rõ ràng ông ta đã mất đi quyền uy như ở ngoài đời thực.
Tề Tinh liếc nhìn Bát Mi, dường như còn cười, ánh mắt cậu ấy sâu thẳm, trông không giống một học sinh bình thường… nhưng cái hầm này thực sự hơi tối, Bát Mi không chắc có phải mình nhìn lầm hay không.
"Tôi vừa tìm thấy một tấm ảnh cũ trong ngăn kéo." Tề Tinh vừa nói, vừa giơ lên một tấm ảnh đen trắng đã ố vàng cỡ lòng bàn tay.
Trần Chi chiếu đèn pin điện thoại qua, chỉ thấy trên ảnh là hai đứa trẻ ăn mặc rách rưới đang dựa vào nhau.
Cô bé có mái tóc màu nhạt, dùng một dải ruy băng ren tinh xảo không hề hợp với bộ quần áo rách rưới để tết bím tóc đặt trước ngực, trong lòng ôm một con dê đen nhỏ, đôi mắt giống như đá Opal xinh đẹp.
Cậu bé có mái tóc rất sậm màu, nhưng màu mắt lại nhạt, trên mặt nở một nụ cười gượng gạo, đáng tiếc đã bị một vết bớt hình thoi rất lớn ở mắt trái phá hỏng ngũ quan tinh xảo.
Mặt sau là một dòng chữ non nớt:
"Nasha và Lance mãi mãi bên nhau"