"Rốt cuộc thị trấn nhỏ này là quần què gì thế?"
"Fuck! Đù má! Tôi muốn quay về, thằng mẹ nào muốn ở đây chơi cái trò chơi đáng ghét này chứ..."
Bây giờ là 8 giờ tối, trời đã tối hẳn, tiếng chuông báo giờ trên quảng trường thị trấn Meri vang lên tám tiếng, từng ngọn đèn khí ga trên đường lần lượt sáng lên, mờ mờ ảo ảo, một đôi nam nữ trung niên đang chật vật chạy trên phố.
Người đàn ông trung niên mặc một bộ đồ tươm tất, nhưng lại hoảng hốt như chim sợ cành cong, vẻ ngoài cứng rắn nhưng bên trong lại sợ hãi: "Vé vào cửa gánh xiếc gì chứ, lẽ ra tôi nên đi thẳng đến gặp đoàn trưởng gánh xiếc để nói chuyện!"
Người phụ nữ trung niên đi theo sau ông ta mặc đồ ở nhà, vẻ mặt rụt rè, trên người có vài vết máu văng vào nhưng không bị thương.
Trông hai người như một cặp vợ chồng, cùng nhau tiến vào phó bản – trên cổ tay cả hai đều có dòng chữ màu xanh lam u tối [Đếm ngược cái chết 70:00:00].
Nghe thấy lời phàn nàn của chồng, người vợ có vẻ muốn mở miệng nói gì đó, nhưng sau khi suy xét sắc mặt của chồng, bà ta lại lặng lẽ ngậm miệng.
Trực giác của phụ nữ mách bảo bà ta rằng nên tuân theo quy tắc của trò chơi, nhưng kinh nghiệm sống của bà ta cũng đồng thời cho bà ta biết, đừng làm phiền người chồng đang nổi điên nổi khùng vì không tìm thấy lối ra sau hơn một tiếng đồng hồ loanh quanh bên ngoài thị trấn.
Vào giờ này, các cửa hàng đã đóng cửa hết, trên đường không thấy một bóng người đi bộ, ngay cả tiếng chim hót và côn trùng kêu cũng không nghe thấy.
Những vật trang trí hình hề vốn đã trông không mấy dễ chịu vào ban ngày, nay lại càng trở nên kỳ dị hơn trong bóng tối.
Không biết có phải là ảo giác của người vợ hay không... bà ta luôn cảm thấy những vật trang trí hình hề ven đường mà họ đi qua có gì đó không ổn.
Gió đêm thổi qua, những vật trang trí và búp bê treo dưới mái hiên lắc lư, màu dầu chàm lam hình thoi, kết hợp với khóe miệng đỏ rực.
Trông không giống đang cười, mà ngược lại hơi giống như đang khóc.
Bà ta run lẩy bẩy vì phát hiện kinh hoàng này: "Chô-chồng à... đã muộn lắm rồi, hay là chúng ta tìm một nơi nghỉ qua đêm, ngày mai hẵng đi nhé?"
Người đàn ông trung niên vừa mở miệng định mắng bà ta nhát gan thì đột nhiên cũng nhận ra có gì đó không ổn: "Em xem có phải phía trước... có sương mù không?"
Người vợ ngó đầu nhìn, thấy làn sương mù mỏng manh màu xám đang lan tới, mặt bà ta tái nhợt ngay lập tức, sợ đến mức hai hàm răng va vào nhau, như thể sương mù còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.
Làn sương mù xám bên ngoài thị trấn đã nhốt chết họ ở đây, lúc bà ta đến phó bản còn đang ôm con chó nhỏ của nhà mình, thế là chồng bà ta đã ném con chó vào trong sương mù để dò đường, kết quả là làn sương mù dày đặc vốn đang tĩnh lặng trôi nổi bỗng như cá mập ngửi thấy mùi máu, cuồn cuộn nuốt chửng con chó, chỉ còn lại một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi – sương mù xám biến thành sương mù máu, vết máu trên người bà ta chính là bị văng vào lúc đó.
Bà ta còn chưa kịp nói ra chữ "phải" thì đã thấy chồng mình đột ngột chạy thục mạng về hướng ngược lại với làn sương mù đang tràn đến, bà ta loạng choạng đuổi theo, trong lòng tuyệt vọng vô cùng…
Thần linh ơi, nếu thực sự có thần, tại sao lại có một trò chơi như thế này.
...
Ở một nơi khác, Lục Ngữ Nông cũng phát hiện trong thị trấn đã có sương mù.
Phó bản của Trò Chơi Cổ Thần tương tự như một thế giới mở, độ tự do rất cao, điều kiện để qua phó bản lại là "tiến độ khám phá đạt 80%", ở đây người chơi không chủ động thúc đẩy cốt truyện chính thì chẳng khác nào chờ chết, hầu hết những người chơi khác sẽ ưu tiên khám phá thị trấn, cô muốn nhân cơ hội này quay lại gánh xiếc hề một chuyến.
Số lần "bảo vệ" của chiếc ghim cài áo nhân viên bán vé vẫn còn hai lần, ban ngày nhân viên bán vé phải làm việc, 6 giờ chiều ngày 31 tháng 5 sẽ ngừng bán vé, Lục Ngữ Nông chỉ có thể tranh thủ khám phá vào buổi tối ngày 29 và 30 tháng 5.
Hơn nữa, màn đêm và sương mù dày đặc có thể che giấu hành tung của cô, cũng như những xúc tu sau lưng cô.
Lục Ngữ Nông nghi ngờ Trần Chi trong nhóm ba người kia cũng có một mức độ [Linh tính] nhất định, vì trước đó khi bàn bạc giá cả, biểu cảm của Trần Chi không được bình thường.
Sau khi ba người chơi kia rời đi, Lục Ngữ Nông đã lén theo dõi họ một đoạn, nghe lén cuộc nói chuyện của họ – đều là người trẻ tuổi, lại chưa gặp người chơi khác, liên minh ba người của họ vẫn khá vững chắc, Trần Chi không giấu giếm hai người bạn đồng hành nam kia nhiều.
Trần Chi nói [Linh tính] của mình là 34 điểm, [Lý trí] 40 điểm, chị ấy còn nói mình cảm thấy trên người NPC Nasha có ẩn giấu bí mật nguy hiểm.
Bát Mi vừa luôn miệng gọi Trần Chi là con cưng của trời, vừa nghi ngờ Nasha có thể là BOSS ẩn, ba người họ chưa chắc đã đối phó được, lỡ như kích động BOSS nổi điên thì không hay, vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn kiếm tiền mua vé vào cửa.
Lục Ngữ Nông dở khóc dở cười, nhưng đồng thời cũng nâng cao cảnh giác với những người chơi khác – dù sao Trò Chơi Cổ Thần không phải là trò chơi bình thường, một NPC giả như cô không phải là thật sự không thể bị tấn công.
Là một con Dê Đen ẩn mình trong số những người chơi, nếu muốn nhận được phần thưởng điểm gấp đôi, Lục Ngữ Nông rất khó hợp tác với người chơi khác, và trong tình huống hành động một mình, sức mạnh và tốc độ ban đầu quá thấp là điểm yếu lớn nhất của cô.
Ấn ký là phương tiện tấn công duy nhất của cô, nhưng ấn ký cũng là một con dao hai lưỡi, cô phải khám phá nó, hiểu nó, kiểm soát nó và – nuôi nó.
Đứng trên mái nhà chưa bị sương mù bao phủ, Lục Ngữ Nông dùng ý thức hỏi hai cái xúc tu: "Sự tồn tại mà chúng ta gặp phải trong gánh xiếc lần trước, chúng mày có đối phó được không? Ăn rồi có mạnh lên không?"
Sau khi "ăn" túi tiền bằng da dê của ngài Hodge, trạng thái của xúc tu Dê Đen đã từ [Cấp C, độ cộng hưởng 17%, trạng thái bị thương] biến thành [Cấp C, độ cộng hưởng 17%], nếu có thể "ăn" nhiều hơn, có lẽ cấp độ và độ cộng hưởng sẽ còn thay đổi.
Xúc tu như cún con đã hiểu, vừa rít lên vừa truyền lại ý thức: "Cơm... Cơm cơm..."
… Có thể đối phó, có thể ăn, ngon.
Lục Ngữ Nông cũng không rõ tiếng hát và ánh lửa đã cố gắng dụ dỗ cô trong gánh xiếc trước đó là do "sự tồn tại nào" gây ra, nhưng vừa bắt đầu đã đụng phải, khả năng cao là có liên quan đến [Linh tính] quá cao của cô... có thể là trứng Cổ Thần.
Dù không phải, cũng có thể thử nghiệm phương pháp chiến đấu và nâng cấp của ấn ký giúp cô.
Các xúc tu bây giờ đã to và dài ra một chút, mức độ xấu xí cũng tăng thêm một chút, có thể vươn đến mái hiên cao, rồi kéo Lục Ngữ Nông lên, còn có thể giống như lò xo, trợ lực cho Lục Ngữ Nông khi nhảy giữa các sườn mái.
Đoạn đường vốn cần nửa giờ đã được rút ngắn xuống còn khoảng mười phút, mái chóp nhọn rực rỡ sắc màu của gánh xiếc hề đã thấp thoáng hiện ra, điều kỳ lạ là khu vực bên trong gánh xiếc không hề có chút sương mù nào.
"Phù..."
Lục Ngữ Nông chống đầu gối thở dốc, vài lọn tóc xoăn màu đỏ rũ xuống theo động tác cúi đầu của cô, mệt muốn chết.
Chẳng trách trong bảng thuộc tính của cô, [Sức mạnh] hiển thị là 24 (+10) chứ không phải 34, [Tốc độ] hiển thị 35 (+5) chứ không phải 40... thể chất của bản thân cô không hề mạnh lên, phần cộng thêm trong ngoặc đơn là đến từ ấn ký, thậm chí cô còn đang kéo lùi thuộc tính của ấn ký.
Gió đêm gào thét, những chiếc lều tròn chóp nhọn lớn nhỏ dựng thẳng phía trước, như những con thú im lặng.
Lục Ngữ Nông vượt qua quầy bán vé, khi cô đến gần hơn, lửa trại và bóng xám lại xuất hiện, nhưng lần này không còn tiếng hát "Jingle Bells" nữa.
Chiếc lều trước đó bị xúc tu xé rách giờ đã tối om, nghệ sĩ xiếc, chú lùn, người bay trên không, cô gái thỏ... bọn họ – hay nói đúng hơn là bọn nó – đều không còn biểu diễn nữa, mà áp sát vào phía sau tấm màn của những chiếc lều xa hơn.
Bọn nó áp sát vào nhau, tấm vải đang lúc nhúc phồng lên, như thể thật sự có "người" đang đứng bên trong lều, áp vào tấm vải cố gắng vươn tay ra ngoài.
"Nasha... Nasha... Nasha..."
Giọng nói ngọt ngào, khàn khàn, trầm dày chồng chéo lên nhau truyền đến từ bốn phương tám hướng.
Tầm mắt của Lục Ngữ Nông có vài giây mơ hồ, cô dùng tay nắm lấy những chiếc răng nanh nhỏ dày đặc được bao bọc bởi gân của xúc tu, cảm giác đau nhói nhanh chóng giúp cô tỉnh táo lại, tiếp tục tiến về phía trước.
"Soạt soạt soạt..." Tấm vải càng bị căng phồng, càng trở nên trong suốt.
Những xúc tu vốn đang thong dong đã vào tư thế săn mồi, cơ bắp được bao bọc bởi màng gân co rút dữ dội, như thể giây tiếp theo sẽ tấn công sắc bén như tia chớp.
"Xoẹt…"
"Người" đầu tiên xé toạc lều lao ra chặn đường là một chú lùn.
Nó có một cái đầu của người trưởng thành quá lớn so với cơ thể nhỏ bé, đầm đìa máu tươi, tựa như một con chuột bị người ta lôi từ dưới lòng đất tối tăm lên rồi lột da, miệng phát ra tiếng "nhép nhép" như đang gặm nhấm.
Đồng tử Lục Ngữ Nông hơi co lại, cùng lúc chú lùn xuất hiện, cô rút ra một cây kéo mang từ nhà – đối với một cô gái sức lực không đủ, loại vũ khí sắc bén dễ cầm nắm này còn hữu dụng hơn các loại dao sắc nhưng dễ tuột tay khác.
Xúc tu bên sườn trái của cô phát ra một tiếng gào thét vui mừng, ngay khoảnh khắc chú lùn nhảy lên, nó đã đâm xuyên qua lồng ngực đối phương, hung hãn khuấy tan, bắn ra một thứ dịch sệt hỗn hợp giữa máu đen và nội tạng vỡ nát.
"Nhép…!"
Mất đi trái tim, chú lùn kêu lên một tiếng thảm thiết, tan chảy như sáp thành một vũng máu, một luồng hơi nóng theo xúc tu truyền đến sau lưng Lục Ngữ Nông, nhưng cô không dám lơ là cảnh giác.
[Tiêu diệt NPC dị hóa: Chú lùn Hans (mức độ dị hóa 49%)]
[Ấn ký: Xúc tu Dê Đen (Cấp C, độ cộng hưởng 17%→18%)]
Dường như tình trạng thảm thương của chú lùn đã làm những sự tồn tại khác phía sau lều chú ý, sau một hồi sột soạt, những "diễn viên" còn lại đồng loạt xé toạc tấm màn biểu diễn.
Nghệ sĩ xiếc là một người đàn ông tay dài chân dài, nhưng tay chân của nó trông như sắp hòa vào cơ thể thành một dải dài, vảy rắn màu nâu như những viên đá quý màu nâu trong bùn lầy, nước dãi từ phần mõm nứt ra trên gương mặt mơ hồ nhỏ giọt xuống, tỏa ra mùi hôi thối.
Tốc độ bò lổm ngổm trên đất của nó cực nhanh, chiếc xúc tu trước đó đã xuyên thủng tim chú lùn đang quấn lấy nó chiến đấu, như hai con rắn đang cắn xé và siết chặt lẫn nhau.
Giết chóc! Quấn lấy! Giết chóc!
[Tiêu diệt NPC dị hóa: Nghệ sĩ xiếc John (mức độ dị hóa 56%)]
[Ấn ký: Xúc tu Dê Đen (Cấp C, độ cộng hưởng 18%→19%)]
Đôi cánh tay của người đu dây hóa thành đôi cánh, lông vũ rách nát mọc ra một cách man rợ từ bộ xương máu thịt be bét, nếu không có những chiếc lông vũ đó, nó trông như một bộ xương máu đã bị rút ruột, nhưng cũng chỉ có cơ thể nhẹ như vậy mới có thể thực hiện được việc "bay"...
Một xúc tu khác đã chặn nó lại giữa không trung, những chiếc răng nanh gặm nhấm vào xương sống không có thịt, phát ra tiếng cọ xát kèn kẹt khiến người ta ê răng, bộ xương phát ra tiếng kêu chói tai mà tai người khó lòng chịu đựng, rồi vỡ vụn từng tấc một dưới sự siết chặt.
[Tiêu diệt NPC dị hóa: Người đu dây Joe (mức độ dị hóa 53%)]
[Ấn ký: Xúc tu Dê Đen (Cấp C, độ cộng hưởng 19%→20%)]
Hai thân thể rắn/chim méo mó kỳ dị lăn trên bãi cỏ, cũng tan thành vũng máu tanh hôi như xác của chú lùn trước đó.
Nhưng Lục Ngữ Nông không thể thở phào nhẹ nhõm, cô chăm chú nhìn vào cô gái thỏ với dáng người yêu kiều cuối cùng bước ra khỏi lều…
Nó trông giống "cô gái" hơn, tai thỏ nhô ra từ mái tóc dài xoăn, bộ bodysuit hình chữ V bằng vải voan đen rắc đầy kim tuyến, nhưng làn da đầy đặn mịn màng lại chi chít những vết bầm tím như xác chết, gương mặt trắng xanh mà diễm lệ, màu đỏ tươi trên môi không phải là son mà là máu đã khô, đồng tử đỏ rực nhìn chằm chằm vào cô một cách u ám và dính nhớp.
Sự bình thường này lại còn nguy hiểm hơn cả quái vật... không, nó còn nguy hiểm hơn cả ba con trước đó cộng lại!
Chiếc ghim cài áo nhân viên bán vé lập tức nóng lên như bị đốt, cách lớp áo sơ mi làm bỏng da thịt, Lục Ngữ Nông nhìn thấy thông tin của đối phương [NPC dị hóa: Cô gái thỏ Annie (mức độ dị hóa 89%)].
Xem ra hai lần "bảo vệ" còn lại của chiếc ghim cài áo nhân viên bán vé phải dùng hết trong đêm đầu tiên rồi.
Nhịp thở của Lục Ngữ Nông càng lúc càng chậm lại, bề ngoài xúc tu bày ra tư thế tấn công, nhưng lộ trình chạy trốn đã được vạch sẵn trong đầu.
Trong khoảnh khắc thần kinh căng như dây đàn này, một tiếng cười khẽ đột nhiên xé tan màn đêm.
Một bàn tay thon dài, trắng bệch, tựa như một con bướm nhẹ nhàng linh hoạt, vươn ra từ bóng tối phía sau, tao nhã đặt lên cổ cô gái thỏ.
"Rắc."
Trực giác của Lục Ngữ Nông như tiếng ong vỡ tổ, báo động inh ỏi.
Đầu của cô gái thỏ Annie mềm oặt rũ xuống, như một con thỏ bị con người nắm trong lòng bàn tay, đôi tai dài rũ xuống không hề run rẩy – cũng để lộ ra khuôn mặt của người đứng sau.
Dưới chiếc mũ cao và xương mày sắc bén là một đôi mắt màu vàng mật ong lúc nào cũng như đang cười, mái tóc đen dài ngang vai được buộc thành một lọn sau gáy, vài lọn tóc xoăn rủ xuống vầng trán, hơi che đi họa tiết hình thoi được vẽ bằng màu dầu chàm lam, màu môi đỏ sẫm bị lớp sơn dầu đỏ tươi kéo dài thành một đường cong khoa trương mà kinh dị... rõ ràng là một gương mặt phong lưu đa tình, lại mang đến cảm giác áp bức như một con quái vật.
Chú hề lịch lãm đợi cho đến khi thân thể cô gái thỏ biến mất hoàn toàn mới buông tay, rồi lại chẳng mấy lịch lãm mà rút ra một chiếc khăn tay thêu từ túi áo vest sọc, cẩn thận lau chùi ngón tay đã chạm vào đối phương.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, hắn cởi mũ, khẽ cúi mình dưới ánh trăng lạnh như bạc, mỉm cười nhìn thiếu nữ đối diện.
“Buổi tối tốt lành, quý cô bán vé."