Soạt, soạt…
“Bầy dê” xuất hiện từ trong sương mù xám.
Mỡ dê ngọt ngấy cháy dưới ánh nến, nó xua tan sương mù xám xung quanh, cũng dẫn dụ lũ quái vật từ sâu trong sương mù đến ——
Đám sinh vật bốn chân to bằng trẻ con đang lúc nhúc trong sương mù xám, đầu của chúng rất nhỏ, vùi sâu trong lớp lông trắng, đốt sống cổ và sống lưng gồ ghề dị thường, gân cốt trơ trọi, tứ chi quá dài quá gầy, chống đỡ cho thân hình rõ ràng cũng gầy gò nhưng lại trông có vẻ thô kệch.
Sự kỳ dị vượt ngoài nhận thức của con người này khiến adrenaline của tất cả mọi người tăng vọt tức thì.
Tốc độ di chuyển của bốn cái chân khẳng khiu của lũ quái vật trông có vẻ không nhanh, nhưng dường như chỉ trong chốc lát đã đến gần xe ngựa.
Nhìn gần, lớp lông trắng của chúng không phải là lông tơ thật sự, mà là từng cụm tua rua có kết cấu như cơ bắp, giữa những cụm tua rua trắng như rắn sống mọc lên những mụn mủ không ngừng khô héo rồi lại phồng to.
Dường như ngửi thấy mùi mỡ dê, từng cái đầu quá nhỏ của chúng ngẩng lên khỏi đám lông, để lộ ra “khuôn mặt” trông giống dê mà không phải dê, giống người mà chẳng phải người, tham lam ngửi ngửi trong không khí, nhưng lại như đang kiêng dè điều gì đó mà không hoàn toàn đến gần.
Con người sẽ cảm thấy sợ hãi trước những thứ quá giống người.
“A a a a a a a!” Người phụ nữ trung niên hét lên một tiếng chói tai.
Trần Chi cũng cố nén tiếng hét trong cổ họng, ép mình bình tĩnh lại suy nghĩ:
—— Đầu tiên, đèn dầu của người đánh xe không phải là đạo cụ, bản thân chiếc đèn này chỉ được làm bằng kim loại và thủy tinh bình thường, điều đặc biệt chỉ là mỡ dê bên trong.
—— Chỗ mỡ dê này rõ ràng có sức hấp dẫn rất lớn đối với bầy dê, nhưng chúng lại không xông lên cướp, chứng tỏ chúng rất có thể sợ… lửa?
“Tạm thời đừng hoảng, chúng nó sợ lửa!” Chị ấy hét lên với những người chơi khác.
Người đánh xe xuống xe, vung roi ngựa một cách dứt khoát giữa không trung: “La hét cái gì, cầm công cụ của các người lên, lùa dê con vào lồng đi!”
Nghe thấy lời này, mặt mày đám người chơi đều tái mét.
Mấy thứ đáng ghét này chính là “những chú dê con tươi non” được nói đến trong mô tả nhiệm vụ ư?!
Động tác của Cố Tuân và Tề Tinh là dứt khoát nhất, hai người họ đi đầu, một người xách một cây chĩa thép, người còn lại cầm vòng bịt miệng và dây xích sắt.
Chỉ thấy Tề Tinh ra tay cực nhanh cực vững nhắm vào một con dê con, một đòn chĩa giữ chặt cổ con dê, quật mạnh xuống đất —— con dê con vốn đang mải mê ngửi nến dầu, không hề đề phòng con người lập tức ngã lộn nhào xuống đất, bốn chi gầy gò còn chưa kịp chống đỡ để đứng dậy đã bị Cố Tuân dùng xích sắt trói lại.
Lần phối hợp đầu tiên ăn ý, lập tức mang lại sự tự tin cho những người chơi khác —— lũ quái vật này trông có vẻ rất mạnh, nhưng thực ra cũng không nguy hiểm lắm.
Bầy dê giật mình, thấy đồng bọn gặp chuyện lại lùi thẳng về sau, trông có vẻ sắp sửa chạy tán loạn tứ phía.
“Đù, đù, đừng để chúng nó chạy! Không bắt được dê là nhiệm vụ toang đấy!”
Bát Mi xách ngay vòng dây thòng lọng sau xe ngựa rồi xông lên phía trước, bản thân [Tốc độ] của cậu ta không tệ, cộng thêm việc là một streamer game thường xuyên chơi game kinh dị, gan đủ lớn lại thêm di chuyển điêu luyện, loáng cái cũng tròng được một con dê.
Nhưng điều cậu ta không ngờ tới là, con dê con bị Tề Tinh đè chặt dưới tay lại có sức mạnh lớn khủng khiếp, sau khi bị Bát Mi tròng vào cổ, con dê đó vẫn bất chấp lao về phía trước, cứ thế kéo ngã Bát Mi xuống đất.
[Sức mạnh] của cậu ta và Tề Tinh chênh lệch lớn đến vậy sao? Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Bát Mi.
Đầu kia của vòng dây thòng lọng siết chặt trên cổ tay Bát Mi, kéo lê cậu ta ra khỏi phạm vi chiếu sáng của đèn dầu.
“Đệt mợ!!!”
Sương mù xám sắp sửa cuộn trào bao trọn lấy cậu ta.
“Bát Mi!”
Trần Chi giật lấy chiếc đèn dầu treo trên càng xe, xông về phía trước.
Thân hình mảnh khảnh của chị ấy vào khoảnh khắc này tựa như Prometheus trộm lửa, khiến Bát Mi đang bị kéo lê như một con heo chết dưới đất cảm động suýt khóc.
*Prometheus: là một nhân vật nổi tiếng trong thần thoại Hy Lạp, thuộc dòng dõi các vị thần Titan. Ông được biết đến nhiều nhất qua câu chuyện về việc đánh cắp lửa từ các vị thần để ban tặng cho loài người.
Đuổi kịp Bát Mi, Trần Chi vội vàng đưa tay ra giúp kéo dây thòng lọng, Bát Mi luống cuống đứng dậy, hai người muốn hợp sức lùa con dê này về lại gần xe ngựa.
Chiếc đèn dầu lắc lư trong tay Trần Chi.
Ở khoảng cách gần như vậy, mũi Trần Chi ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng, chưa kịp phân biệt rõ nguồn gốc của mùi hương này, sau lưng đột nhiên có thêm vài tiếng hít thở…
Sống lưng Trần Chi lạnh toát, chị ấy lập tức quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy bầy dê vốn đang chạy tán loạn khắp nơi đã tụ tập lại từ lúc nào, mấy khuôn mặt giống dê mà không phải dê, giống người mà chẳng phải người đang tham lam nhìn chằm chằm vào chị ấy —— vào chiếc đèn dầu trên tay, trong cổ họng còn phát ra tiếng “be be” kỳ quái, nghe rất giống giọng trẻ con đang nói “Muốn, muốn, muốn”.
Muốn? Muốn? Muốn?
Muốn cái gì? Trong mắt Trần Chi ánh lên vẻ mờ mịt.
Miệng của lũ dê con nứt ra một cách kỳ dị và khoa trương, bên trong cái miệng nứt toác như hố đen không phải là hàm răng cửa hiền lành của động vật ăn cỏ, mà là từng hàng răng trắng nhọn hoắt dày đặc.
“Vút ——!”
Bát Mi ôm Trần Chi lăn một vòng tại chỗ, né được đòn tấn công đầu tiên của quái vật, cuối cùng cũng gỡ được vòng thòng lọng.
“Móa móa, chúng nó giả vờ!”
Bát Mi lập tức từ bỏ việc lùa dê, kéo Trần Chi né tránh vòng vây của bầy dê.
“Chúng nó không sợ lửa!”
Đầu tiên giả vờ sợ lửa để tỏ ra yếu thế, sau đó để một con dễ dàng bị người chơi hạ gục, rồi lại kéo Bát Mi đi để dụ Trần Chi cầm đèn dầu tới —— lũ quái vật này không những có trí thông minh mà còn biết ngụy trang!
“Đừng có đứng yên một chỗ!” Cố Tuân quát người đàn ông trung niên vẫn chưa hề ra tay: “Mọi người không được phân tán, lấy đồ sắt khóa miệng chúng nó lại! Không thể để chúng nó phá vỡ đèn dầu!”
Họ không trông mong người đánh xe và Nasha ra tay, nhưng nếu có người chơi nào trong nhóm cứ đứng ngoài cuộc, sau này họ cũng sẽ không dẫn anh ta theo nữa.
Người đàn ông trung niên chỉ là thùng rỗng kêu to được phòng gym tạo ra, vốn còn trông mong mấy cậu trai trẻ trong đội có thể gánh sát thương, nghe vậy đành phải ngừng làm biếng.
Nhưng sự vô dụng của ông ta và người phụ nữ trung niên cũng nhanh chóng thu hút mấy con dê đã nhìn thấu họ.
Thấy đám người chơi luống cuống tay chân, Lục Ngữ Nông giật lấy roi ngựa từ tay người đánh xe đang xem kịch, múa một đường roi vang dội trong không trung.
“Chát ——!”
Ngọn roi xé gió lao tới, quất vào người con dê con, tua rua trắng và mụn mủ bị xé rách, máu mủ tanh hôi lạnh lẽo văng đầy mặt người đàn ông trung niên.
Ông ta giật mình một cái, mặt mày dữ tợn: “A!”
Dưới màn đêm, cô gái tóc đỏ với tà váy bay bay, dáng vẻ nhảy xuống xe ngựa nhẹ nhàng như một đóa hoa.
Cô trông thật yếu ớt, xinh đẹp, không chút sát thương… nhưng ngọn roi ngựa vung vẩy trong tay lại như một thứ vũ khí sắc bén nào đó, quất cho lũ dê con vừa khỏe vừa xảo quyệt phải kêu “oe oe” ai oán, máu chảy đầm đìa.
Trong chiều không gian mà những người chơi chưa mở khóa thuộc tính [Linh tính] không thể nhìn thấy, xúc tu Dê Đen quấn quanh ngọn roi ngựa có chất liệu bình thường, giống như một con chó điên đang ra oai cắn loạn xạ.
Tiếng kêu ai oán của lũ dê con không phải vì roi ngựa, mà là vì những chiếc răng nhọn của xúc tu đang không chút lưu tình gặm nhấm máu thịt của chúng.
“Ăn… giả… anh em… chị em… ăn!”
Sức mạnh của xúc tu Dê Đen và bầy dê này như cùng một nguồn, Lục Ngữ Nông có thể cảm nhận được năng lượng truyền đến từ ấn ký sau lưng vô cùng trôi chảy, rất dễ tiêu hóa.
Sau khi trải qua màn giằng co với chú hề vào ban ngày, [Độ cộng hưởng] của cô và xúc tu Dê Đen đã tăng lên rất nhiều.
Đợi chú hề rời đi, hệ thống E-616 thoát khỏi sự quấy nhiễu của một thế lực không rõ tên và hoạt động trở lại, Lục Ngữ Nông liếc nhìn bảng chỉ số, [Độ cộng hưởng] đã đạt 24%.
Bầy dê này không phải là quái vật quá mạnh, nhưng chúng chiếm ưu thế về số lượng, lại cùng nguồn sức mạnh với xúc tu Dê Đen, hai chiếc xúc tu tiến vào bầy dê giống như tham gia một bữa tiệc buffet sang trọng.
Trong tiếng kêu “oe oe” chói tai non nớt của lũ dê con, trái tim của Lục Ngữ Nông đập rộn ràng, khỏe mạnh và nhanh chóng ——
Là vì căng thẳng và sợ hãi sao?
Không, không phải.
Cô không căng thẳng, không sợ hãi, lý trí cũng bùng cháy lên.
Thoát khỏi căn bệnh mất ngủ nặng kinh niên trong cuộc sống thực, giữa vòng vây của quái vật và sự kỳ dị, cô như cá gặp nước hơn bất kỳ ai có mặt ở đây.
—— Giống như sáu năm trước, cô đã từng đắm chìm trong cuốn sổ tay mà bố mẹ để lại.
Chỉ là khi đó có các anh trai kéo cô ra khỏi thế giới kia.
Còn bây giờ, trong phó bản độc lập này, đã không còn ai có thể kéo cô lại được nữa.
Lục Ngữ Nông cảm nhận được sự phấn khích chưa từng có!
Sức mạnh căng tràn cuồn cuộn trong tứ chi, mơ hồ có một lớp rào cản đang lung lay sắp vỡ dưới luồng xung kích này.
[Đã đạt điều kiện nâng cấp ấn ký]
[Trang thông tin người chơi đã được làm mới]
[Ấn ký tăng cấp: Xúc Tu Dê Đen (Cấp C → Cấp B)]
[Các thuộc tính sau đây thay đổi: Sức mạnh và giới hạn sức mạnh (+15), Tốc độ và giới hạn tốc độ (+5)]
[Tên: Lục Ngữ Nông]
[Sức mạnh: 24 (+25)/100 (+25) (Sát thương toàn dựa vào ấn ký, MVP cả trận không phải bạn đâu)]
[Tốc độ: 35 (+10)/100 (+10) (Đôi khi vị thế của con mồi và chó săn có thể đảo ngược)]
[Tri thức: 82/100 (Con dê đen ẩn mình trong bầy dê trắng)]
[Linh tính: 79/100 (Bạn đang đứng chênh vênh bên bờ vực của ███)]
[Lý trí: 80/100 (Hóa ra là nó giúp bạn không bị điên)]
[Điểm thưởng: 0 (Nghèo rớt mồng tơi, không thể đổi lấy bất kỳ sự trợ giúp nào)]
[Thành tựu: Không có (Chưa đạt được, bạn vẫn vô danh trên bảng xếp hạng)]
[Ấn ký: Xúc Tu Dê Đen (Cấp B, Độ cộng hưởng 30%)]
Giữa một đám người chơi đang kinh ngạc vì “Nasha, một cô gái yếu đuối mỏng manh mà sức lực lại lớn đến vậy”, Trần Chi, người duy nhất đã mở khóa cột thuộc tính [Linh tính], kinh ngạc trừng lớn hai mắt.
Chị ấy nhìn thấy ——
Cái bóng quái dị thứ ba từ từ dâng lên từ sau lưng Nasha.