“Ăn… ăn ăn ăn ăn!”

Ngay khoảnh khắc ấn ký màu vàng sẫm lộ ra, xúc tu Dê Đen la hét điên cuồng như một đứa trẻ hư trông thấy bữa tiệc lớn, hoàn toàn không màng tới việc bản thân chúng còn đang bị đối phương ấn chặt trong tay.

Hình như những sợi tơ trắng có khả năng điều khiển kỳ dị kia cũng hiểu được sự khiêu khích của đám xúc tu, mấy sợi vốn đang quấn quanh Lục Ngữ Nông bèn quay sang đánh nhau với chúng.

Lục Ngữ Nông vừa hiếm khi cảm thấy bất lực, vừa kinh ngạc vì trên người con quái vật cũng có ấn ký.

Ấn ký là hình thái ký sinh của trứng Cổ Thần trên cơ thể người, đồ đằng của ấn ký màu vàng sẫm này có ghi chép trong bút ký nghiên cứu của bố mẹ Lục Ngữ Nông ——

Mã hiệu “Vật Giam Giữ Số 134”, hình thái là một cụm sợi tơ phát sáng lơ lửng, đặc tính nghi ngờ là “Điều khiển”, độ khó giam giữ “Khá dễ”, bản thân không có tính tấn công chủ động.

Bề ngoài, “Vật Giam Giữ Số 134” có vẻ không nguy hiểm bằng “Vật Giam Giữ Số 79” ký sinh trên người Lục Ngữ Nông, nhưng một cái là tấn công đơn thể, một cái là khống chế quần thể, chúng không thể được đánh giá trên cùng một chiều.

Trong Trò Chơi Cổ Thần, giới hạn năng lực của người sử dụng và đặc tính của trứng Cổ Thần mới là yếu tố quyết định.

Xét tình hình hiện tại, [Sức mạnh] của Lục Ngữ Nông còn lâu mới đạt đến mức có thể phát huy toàn bộ năng lực của xúc tu Dê Đen, mà chú hề rõ ràng là một ảo thuật gia hàng đầu.

“Thú vị.”

Chú hề không hề tức giận vì bị giật phăng găng tay, cũng không để ý đến cuộc ẩu đả giữa hai ấn ký, chiếc mặt nạ sứ trắng lạnh lẽo của hắn áp vào tai Lục Ngữ Nông, ngắm nghía gương mặt cô, dưới chiếc mặt nạ mặt khóc vang lên tiếng cười khẽ đầy ẩn ý.

“Rốt cuộc em là ai đây? Nasha thân yêu.”

Giọng hắn như một khúc nhạc kịch, mượt mà và tao nhã.

“Em vừa là cái bẫy Hodge đã giăng ra, lại vừa thoát khỏi sự khống chế của ông ta.”

Cô đã cướp đi túi tiền da dê của ngài Hodge, gần như là một tay xé bỏ hợp đồng, ngài Hodge muốn khống chế “Nasha”, e là muốn mượn “Nasha” để khống chế “Lance”.

—— Nhưng xem ra bây giờ “Lance” có vẻ không mắc bẫy này? Dù đêm qua hắn đã xuất hiện để giải quyết cô gái thỏ có mức độ dị hóa cực cao giúp cô, nhưng giờ nghĩ lại, đó càng giống một sự thăm dò hơn.

“Em vừa là Pandora do số phận gửi tới, lại vừa không rõ sứ mệnh của mình.”

Những ngón tay lạnh lẽo của hắn đặt lên gáy Lục Ngữ Nông, nhẹ nhàng như đang chạm vào cánh hoa, lại giống như khúc dạo đầu như việc vặn gãy cổ cô gái thỏ đêm qua.

“Em mang gương mặt của cô ấy xuất hiện ở đây, giống như một con rối vụng về…”

Lực đạo lạnh lẽo không hề nương tay mà siết mạnh, Lục Ngữ Nông cảm nhận được đau đớn và ngạt thở, gương mặt trắng bệch vì sung huyết mà ửng hồng.

“Sứ mệnh… khụ khụ.”

Cô nhìn thẳng vào đôi mắt dưới lớp mặt nạ sứ trắng.

Màu xanh hoa xa cúc long lanh và màu vàng mật ong lạnh lùng hoài nghi nhìn nhau, như hai đứa trẻ trong ảnh một lần nữa trùng phùng sau khoảng thời gian dài đằng đẵng.

“Để cho dê con… được ăn no.”

Cô áp tay lên mặt nạ, dùng một chút sức, còn lực trên tay chú hề lại lỏng ra.

“Để cho Lance… mỉm cười.”

Con ngươi màu vàng mật ong hơi co lại, chiếc mặt nạ sứ trắng mặt khóc bị cô gái trẻ tháo xuống, để lộ ra gương mặt không tô vẽ của Lance.

“Để cho tội nghiệt của kẻ thù…”

Cô dùng ngón tay mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi đang mím chặt của hắn và vết bớt hình thoi xấu xí dưới mắt.

“—— bị thiêu đốt trong địa ngục.”

Đôi mắt màu vàng mật ong của chú hề, hay phải nói là Lance, lạnh lẽo, u ám, phẫn nộ… hoảng sợ và do dự.

“Tôi đến đây là để hoàn thành tâm nguyện của cô ấy, ngài Lance.”

Lục Ngữ Nông mang gương mặt của Nasha, không hề che giấu mục đích của mình, trực tiếp mê hoặc hắn.

“Anh phải giúp tôi —— giống như điều cô ấy mong muốn.”

Lò lửa cháy hừng hực.

Nhóm người chơi đang giao dịch với lão thợ rèn trong thị trấn tại tiệm rèn.

Sau khi dùng thuốc do bà chủ tiệm bánh mì đưa và ăn bánh mì, tình hình của người phụ nữ trung niên đã có chút chuyển biến tốt.

Bọn họ hiện có hai nhiệm vụ phụ và một nhiệm vụ chính. Trong đó, nhiệm vụ phụ “Dê con trong lồng” có thể cung cấp tiền thưởng cho nhiệm vụ phụ “Vé vào cửa của Nasha”, vì vậy nhóm quyết định ưu tiên tìm những dụng cụ cần thiết để hoàn thành nhiệm vụ tối nay.

Theo lời người đánh xe đầu hói, để đối phó với dê trắng cần chuẩn bị đinh (nghi ngờ), dây thừng để trói (nghi ngờ) và cả rọ mõm làm từ tấm sắt và gai nhọn.

Bọn họ tìm đến tiệm rèn trong thị trấn, dùng một phần bánh mì để giao dịch với thợ rèn.

Nhưng giá đồ sắt ở thời đại này rất cao, Trần Chi và người đàn ông trung niên thay nhau mặc cả, mãi mới thuê được từ tay ông ta một lô dụng cụ bằng sắt trông cũ kỹ loang lổ, dính đầy rỉ sét.

Cố Tuân nhấc một chiếc rọ mõm lên, lại đổi tay, xoa xoa vết bẩn màu đỏ sẫm còn dính lại trên đầu ngón tay sau khi chạm vào dụng cụ —— trông không giống rỉ sét, mà giống vết máu khô lâu năm hơn.

Anh ấy và Tề Tinh trao đổi ánh mắt.

“Đừng thấy mấy món đồ cũ này có tuổi rồi.” Gương mặt đen sạm đầy sẹo của ông chủ tiệm rèn trông hơi kỳ dị dưới ánh lửa: “Năm đó chúng đã có tác dụng rất lớn đấy.”

“Năm đó?”

“12 năm trước.”

Nhóm người chơi nhìn nhau: “12 năm trước… có phải đã có một trận dịch bệnh không?”

“Cái gì cơ? Dịch bệnh?” Lão thợ rèn bật ra một tiếng cười khẩy vang dội từ trong khoang mũi: “Là mụ đàn bà ở tiệm bánh mì nói với các người chứ gì?”

Ông ta khinh khỉnh lẩm bẩm: “Đúng là có con rồi thì lòng dạ cũng yếu đi… năm đó lúc ra tay có thấy bà ta nương tay đâu.”

Ồ mố, chẳng phải đây là tình tiết ẩn sao?!

Không đợi các người chơi hỏi thêm, lão thợ rèn đã vung tay đuổi họ đi.

“Chuyện không nên tò mò thì bớt hỏi lại.”

Ông ta nhúng lưỡi liềm vừa được rèn trong lò vào nước, một tiếng “xèo” vang lên, hơi nước bốc lên nghi ngút.

“Những người ngoài biết giữ quy củ mới là khách của thị trấn.”

Lúc giơ lên lần nữa, lưỡi dao lóe lên ánh sáng sắc lạnh, phản chiếu đôi mắt lạnh lùng của lão thợ rèn.

2 giờ chiều.

Nhân viên bán vé Nasha quay lại quầy vé của gánh xiếc đúng giờ.

Cô lại thay một chiếc áo sơ mi ren cổ cao, các nhân viên trong gánh xiếc đã không còn lạ gì với hành vi yêu cái đẹp của cô.

[Đếm ngược cái chết 52:00:00]

Sáu người ngoài làm công việc vặt vãnh trong thị trấn, còn cả một buổi chiều nữa mới đến buổi tối đã hẹn với người đánh xe, để kiếm tiền, họ phải tận dụng từng phút từng giây.

Đến giờ người chơi thứ bảy vẫn chưa xuất hiện, nhưng hệ thống lại không báo cáo thông tin tử vong nào, họ chỉ có thể mặc định rằng người đó đã trực tiếp buông xuôi bỏ nhiệm vụ, hoặc đã có phương pháp khác, hoặc là một kẻ độc hành muốn làm ngư ông đắc lợi vào phút cuối.

Tóm lại, nhóm sáu người đã mặc định gắn kết với nhau, họ cùng nhau kiếm tiền, cùng nhau hành động, cùng nhau mua vé.

Đến khi tan làm vào buổi tối, họ kiếm được tổng cộng 176 đồng xu, dùng hành động thực tế để chứng minh —— làm công thì không thể nào mua nổi vé vào cửa của gánh xiếc.

6 giờ chiều, các nhân viên của gánh xiếc lục tục đi về nhà theo ánh hoàng hôn.

Xung quanh gánh xiếc đã dựng lên hàng rào cao, khói bếp của thị trấn Meri lại một lần nữa bay lên, tiếng vó ngựa giòn giã trên con đường lát gạch đỏ ngày một rõ hơn.

Người đánh xe cưỡi con ngựa lớn đi đầu, bánh xe ngựa lăn đều, còn Nasha tóc đỏ mắt xanh thì ngồi nghiêng trên một con ngựa trắng nhỏ chân ngắn, vẫy tay với nhóm chơi từ xa.

Nếu bỏ qua cái đầu hói bóng loáng của người đánh xe thì hoàng hôn, thiếu nữ, ngựa trắng nhỏ, cảnh tượng này đẹp như một bức tranh sơn dầu.

So với họ, nhóm người chơi tay xách nách mang đủ loại dụng cụ sắt và ba lô trông vô cùng thảm hại.

“Tối nay Nasha cũng đi à?”

Bát Mi đội một chiếc chăn lông lớn trên đầu, sau lưng đeo lỉnh kỉnh dụng cụ sắt, vừa thở hổn hển vừa vui vẻ nhướng mày.

—— Được gần gũi với NPC của nhiệm vụ chính thật là một niềm vui bất ngờ, nếu tối nay cô có thể nhớ ra điều gì đó thì càng tốt.

Còn về sương mù xám gây dị hóa vào ban đêm ở thị trấn Meri thì phải làm sao?

Haiz, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, nếu không có tiền vàng, họ chỉ có thể chờ đếm ngược cái chết về không rồi phơi thây nơi hoang dã, nhiệm vụ phụ này kiểu gì cũng phải làm.

Huống chi, người đánh xe và Nasha cũng đi cùng họ thì họ phải có cách chống lại hoặc tránh được sương mù xám chứ nhỉ? Chẳng có nhà sản xuất game nào lại mất nhân tính như vậy.

Bát Mi dùng vẻ mặt cười hì hì để che giấu sự bất an trong lòng.

Tuy cậu ta vẫn luôn dùng logic chơi game để an ủi mọi người, nhưng có một điều cậu ta chưa bao giờ nói là…

Bất kỳ trò chơi nào biến thành hiện thực thì nó đã hoàn toàn không còn là một trò chơi nữa.

Trong đoàn xe có tổng cộng năm chiếc xe ngựa.

Người đánh xe đầu hói đi đầu, Nasha ở xe thứ hai, cặp vợ chồng trung niên xe thứ ba, Tề Tinh và Bát Mi xe thứ tư, Cố Tuân và Trần Chi xe thứ năm.

Điểm đến để đón lũ dê con là ở lối vào thị trấn.

Vì con đường lớn trong thị trấn không đi thẳng xuyên qua trung tâm, nên họ không lái xe vào khu trung tâm thị trấn, mà chọn đi vòng nửa vòng quanh rìa thị trấn —— gánh xiếc và lối vào thị trấn nằm ở hai đầu đối diện nhau.

Khi mặt trời lặn dần, màn đêm buông xuống, sương mù ở rìa thị trấn cũng dần lan ra con đường đất.

Lục Ngữ Nông hơi nghiêng đầu, phát hiện người phụ nữ trung niên ở xe thứ ba đang run rẩy một cách thiếu tự nhiên, thở hổn hển phát ra “khò khè”.

Tình hình của Trần Chi ở chiếc xe thứ năm xa nhất thế nào? Cô không nhìn thấy, nhưng có lẽ đối phương cũng bị ảnh hưởng.

Lục Ngữ Nông còn để ý thấy, tiến độ dị hóa trên cổ tay người phụ nữ trung niên đã thay đổi, lúc họ gặp mặt, con số phần trăm màu xanh lam kia vẫn là 23%, khi sương mù dày đặc lên, con số đang từ từ tăng lên.

[Đếm ngược cái chết 47:41:26 / Thời gian tiến hành dị hóa 24%]

[Đếm ngược cái chết 47:39:15 / Thời gian tiến hành dị hóa 25%]

Tình hình không ổn rồi.

Cô còn nhớ trong số các NPC dị hóa của gánh xiếc, người lùn Hans có mức độ dị hóa thấp nhất là 49%.

“Chú Jack.” Lục Ngữ Nông chậm rãi gọi người đánh xe đi đầu: “Trời sắp tối rồi, có phải nên thắp đèn rồi không.”

Trên càng mỗi cỗ xe ngựa đều treo một chiếc đèn dầu, lớp mỡ trắng tinh bên trong lắc lư theo chuyển động của xe, nhưng chưa bao giờ bị đổ ra ngoài, tỏa ra mùi tanh ngọt ngấy mà người thường không thể ngửi thấy.

Nghe thấy lời thúc giục của “Nasha”, người đánh xe vừa lẩm bẩm “Trời còn chưa tối hẳn mà”, vừa dừng xe, lấy ra một hộp diêm chỉ có một que, lần lượt thắp đèn cho từng chiếc xe.

Ánh nến trắng sáng bất thường bùng lên từ chiếc đèn dầu nhỏ.

Ánh nến như gió, sương mù xám xung quanh nhạt đi trong tức khắc, người phụ nữ trung niên ngừng run rẩy, mấy người chơi với vẻ mặt khác nhau nhìn cảnh này, trong mắt hiện rõ ham muốn tìm hiểu.

Người đàn ông trung niên thở dốc —— nếu có thể kiếm đủ dầu nến, chẳng phải là có thể rời khỏi cái thị trấn đáng ghét này rồi sao?!

“Đây là dầu dê hảo hạng đấy.”

Người đánh xe cất hộp diêm đi, cười với ý xấu.

“Các người muốn có thì tự đi mà đòi chúng nó.”

“—— Chúng đến rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play