Chương 9: Em sắp biến thành con gái luôn rồi

Sau khi tháo khẩu trang, gương mặt của Lâm Ngọc hiện ra, trắng đến mức không còn giọt máu, lông mày lá liễu, mặt trái xoan, đường nét xinh đẹp đến quá mức — rõ ràng là con trai mà lại đẹp hơn cả con gái.

Vừa thấy mặt anh, Lục Hành Phong kích động như gặp thần tượng:

“Trời ơi, em thích nhạc của anh lắm! Nhà em có nguyên một phòng treo poster và đĩa CD của anh luôn! Show diễn nào của anh em cũng mua vé!”

Nói đến đây, cậu ngập ngừng, ánh mắt đầy lo lắng:

“Chỉ là… năm nay anh không ra bài mới, giọng hát hình như cũng khác rồi… Anh bị bệnh à?”

Lâm Ngọc đang thở hổn hển vì mệt, nghe thấy vậy chỉ cười nhạt, không nói gì.

Lục Hành Phong chẳng để ý, nhiệt tình đưa giấy ăn:

“Anh lau mồ hôi đi. Trời ơi, nãy giờ chắc mệt lắm hả?”

Lâm Ngọc khựng lại vài giây, rồi mới đưa tay nhận lấy. Anh nhẹ giọng:

“Anh đến sớm vậy… không làm phiền hai người chứ?”

"Không không không!" Lục Hành Phong xua tay lia lịa, mặt mày rạng rỡ. “Không phiền chút nào!”

Nha Nha bỗng chen lời, giọng non nớt:

“Lục Hành Phong, anh hứa với em là anh rửa chén đó nha, không được lười đâu.”

Bị gọi tên, Lục Hành Phong đang ngập tràn phấn khích liền cứng đờ. Thật lòng mà nói, lúc này cậu đâu còn tâm trạng nào mà rửa chén!

“Ơ kìa Nha Nha, để anh nói chuyện với Lâm Ngọc một chút đi, anh ấy chắc có chuyện gì cần giúp, mới lên núi sớm vậy nè!”

Nha Nha thấy anh không chịu đi, liền nhìn Lâm Ngọc hỏi thẳng:

“Anh có muốn để anh ấy nghe chuyện của mình không?”

Lâm Ngọc thoáng do dự.

Anh không muốn một người hâm mộ biết tình trạng hiện tại của mình. Nhưng nghĩ tới cái tên "Lục Hành Phong", và cả gia thế sau lưng cậu ấy, anh chần chừ không dám từ chối. Lỡ đâu đắc tội rồi con đường trong giới giải trí coi như chấm hết.

Lục Hành Phong thì hoàn toàn không nhận ra sự lưỡng lự của đối phương, còn vui vẻ gật gù:

“Chuyện gì mà em không nghe được chứ? Có đâu!”

Bộ dạng ngây thơ đến mức Nha Nha không nỡ nhìn tiếp. Em bèn ngoắc tay gọi anh lại, hạ giọng thì thầm:

“Anh còn phải mang tiền xuống núi đổi lấy tiền mặt cúng tổ nữa mà. Nếu anh chậm trễ, tổ sư gia sẽ nổi giận đó.”

“Ông ấy mà giận, thì mấy con thú trên núi cũng sẽ ghét anh luôn. Giống như hổ nè, sói nè, với rắn nữa… tới lúc đó em cũng không cứu được anh đâu.”

Mới đầu Lục Hành Phong còn tưởng Nha Nha hù cho vui, ai ngờ nghe tới "rắn", da gà nổi khắp người. Ghét nhất là rắn!

Cậu vội vàng nhìn Lâm Ngọc, lắp bắp:

“Ờ… anh Lâm, thật sự thì em rất muốn giúp anh, nhưng mà em còn có việc gấp phải làm, em đi trước nha!”

Nói rồi liền chạy tọt vào trong, lấy tiền mặt, dúi vào tay Nha Nha, lí nhí:

“Nha Nha, em đưa anh xuống núi được không? 999 bậc thang, anh leo nữa chắc xỉu mất!”

Nha Nha mỉm cười:

“Được chứ, anh vốn đang ở trên núi mà.”

Nói xong liền vung tay nhẹ một cái, cả người Lục Hành Phong lập tức biến mất.

Cảnh tượng đó khiến Lâm Ngọc sững sờ, trợn tròn mắt.

Tối qua anh đã xem hết buổi livestream. Ban đầu còn nghĩ chỉ là diễn cho vui, mấy thứ như “ngăn hổ cắn người” đều là hiệu ứng. Nhưng đến khi thấy cảnh tượng “Lão đạo bái nguyệt” và cả phòng đầy bài vị liệt sĩ, anh bắt đầu dao động. Cuối cùng mới quyết định đi một chuyến, đến tận nơi để xác minh.

Giờ phút này, chứng kiến Lục Hành Phong thật sự “bốc hơi”, Lâm Ngọc mới hoàn toàn tin tưởng.

Trước mặt anh, cô bé này… thực sự có bản lĩnh.

Anh không nhịn được nữa, nước mắt lưng tròng:

“Nha Nha đạo trưởng, em nhất định phải giúp anh với… Anh sắp thành con gái thật rồi… Mỗi lần nhìn vào gương, anh đều thấy người trong đó không phải là mình!”

Giọng anh run run, mềm mại như nữ giới, vừa nói vừa thở dốc.

Nha Nha nghe xong, liền kéo anh vào trong đạo quán:

"Vào đây rồi nói~”

Vừa bước chân vào cửa, Lâm Ngọc bỗng thấy khoẻ hẳn. Trước đó cơ thể luôn nặng nề, thở không ra hơi như nhân vật “Lâm muội muội” trong Hồng Lâu Mộng, lúc nào cũng cần người dìu. Nhưng giờ, anh lại cảm thấy nhẹ tênh như chưa từng bị bệnh.

"Anh… hết bệnh rồi sao?" – Anh ngạc nhiên siết chặt nắm tay, mặt mày rạng rỡ.

Nha Nha lắc đầu:

“Chưa đâu, là do trong đạo quán có khí tức của tổ sư gia, mấy thứ bẩn bên người anh không dám lại gần thôi.”

Một câu nói khiến Lâm Ngọc lạnh sống lưng:

“Vậy… vậy trên người anh thật sự có tà khí hả?”

Nói rồi, anh đưa tay sờ cổ họng – đúng là giọng nói của mình đã trở lại, dù chỉ tạm thời nhưng vẫn khiến anh phấn khích.

Anh lại sờ mặt — làn da, ngũ quan… có bình thường hơn không?

Hồi mới ra mắt, gương mặt anh chỉ hơi thanh tú, mắt đẹp, mặt sáng. Về sau càng nổi tiếng, lịch làm việc dày đặc, đến mức anh không còn thời gian ngắm chính mình trong gương.

Rồi một ngày, khi vô tình thấy mình trong gương, anh giật mình — gương mặt kia… là một cô gái sao?

Từ ngày đó, anh sợ luôn gương soi, cảm hứng sáng tác cũng biến mất.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play