Chương 10: Trong canh có máu âm
“Anh nhìn xem, mặt anh cũng tạm thời trở lại bình thường rồi đó.”
Nha Nha giơ tay, trên tay xuất hiện một cái gương nhỏ. Em đưa gương cho Lâm Ngọc soi.
Thấy khuôn mặt trong gương chỉ còn hơi thanh tú, không còn nữ tính thái quá, Lâm Ngọc không kiềm được, nước mắt rơi lã chã.
Đúng rồi, đây mới là anh — chứ không phải một phiên bản "Lâm muội muội" đầu thai đi làm ca sĩ.
"Nha Nha đạo trưởng, làm sao... làm sao anh có thể giữ được bộ dạng này khi rời khỏi đạo quán?" Lâm Ngọc vội hỏi, giọng gấp gáp, “Anh cần trả giá gì cũng được, em nhất định phải giúp anh. Anh cầu xin em.”
Lâm Ngọc thậm chí quỳ gối xuống, nhưng lại không thể quỳ hẳn — dưới đầu gối hình như có một lực vô hình chặn lại.
"Không cần quỳ." Nha Nha chìa tay ra ngăn, “Chắc anh xem livestream rồi mới tìm đến đây đúng không? Vậy chắc anh biết Nha Nha cần gì rồi ha?”
"Biết chứ." Lâm Ngọc lấy điện thoại và một xấp tiền mặt ra, “Em muốn tiền mặt hay chuyển khoản?”
"Tiền xem quẻ thì đưa tiền mặt cũng được." Mắt Nha Nha sáng rỡ, “Anh tìm em coi quẻ là em được tiền riêng, còn nếu anh muốn cúng dường đạo quán, thì đó là tiền của tổ sư gia nha. Anh hiểu chưa?”
Lâm Ngọc nghe vậy liền hiểu ngay, lập tức đưa tiền mặt.
Nha Nha cầm lấy xấp tiền, vui đến mức mắt cười tít cả lại.
Lần cuối cô bé được cầm tiền là nửa năm trước, khi sư phụ đưa cô bé xuống núi mua đồ sinh hoạt. Lúc đó cũng tranh thủ cho cô bé luyện tay nghề coi quẻ.
Nhưng khi đó sư phụ còn ở đây, nên tiền vừa kiếm được đã bị ông lấy đi mua rượu.
Giờ thì khác rồi. Sư phụ không có ở đây, tiền này là của cô bé hết!
Nha Nha không chần chừ nhét tiền vào túi, rồi dẫn Lâm Ngọc vào căn nhà gỗ nhỏ.
Phòng khách kiêm luôn phòng ăn, có một cái bàn vuông và mấy cái ghế xung quanh.
Một trong số đó cao hơn hẳn — đó là chỗ ngồi chuyên dụng của Nha Nha.
Cô bé nhún chân ngồi lên, mắt long lanh nhìn Lâm Ngọc:
“Anh Lâm ngồi đi, có muốn uống trà lá trúc không?”
Lâm Ngọc đang lo đến mức lòng như lửa đốt.
Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ của Nha Nha lại bình tĩnh đến đáng tin, anh không tiện giục, đành gật đầu ngồi xuống, nhận lấy chén trà mà cô bé đưa.
"Anh cảm ơn." Anh lễ phép nói, nhưng không định uống.
"Uống một ngụm đi nè." Nha Nha cười tươi giới thiệu, “Trà lá trúc làm từ lõi trúc, có tác dụng sinh tân, thanh hoả. Uống trước cho mát ruột, để chút nghe em nói xong đỡ bị sốc.”
Nghe vậy, Lâm Ngọc không dám chần chừ, lập tức uống cạn.
"Vậy... rốt cuộc anh bị gì?" – Anh hỏi, ánh mắt khẩn cầu.
"Chuyện xảy ra năm năm trước, đúng không? Em gái anh tự sát, nhảy lầu." – Nha Nha nói thẳng.
Lâm Ngọc khựng lại.
Đúng, là năm năm trước.
Khi ấy anh vừa tốt nghiệp Nhạc viện, đang đầy tự tin nghĩ sẽ bước vào giới âm nhạc, nên về nhà nghỉ ngơi một thời gian.
Không ngờ vừa về nhà đã phát hiện em gái đang học cấp ba có dấu hiệu trầm cảm, quan hệ với ba mẹ cũng cực kỳ căng thẳng.
Ngoài giờ ăn, cô gần như không bước ra khỏi phòng.
Anh đã hỏi, nhưng cô không chịu nói. Hỏi ba mẹ, ba chỉ lắc đầu:
“Lo gì, con bé tới tuổi dậy thì, phản nghịch chút là bình thường. Cả ngày cứ như mấy cô tiểu thư sầu bi, học hành thì bết bát, ba còn sợ nó chẳng thi nổi đại học.”
Mẹ thì thở dài:
“Ước gì nó được một nửa ngoan như con. Ba mẹ vì thương con gái mới sinh thêm con mà, ai ngờ sinh ra đứa ngỗ nghịch quá chừng.”
Ba mẹ luôn đặt nặng chuyện thành tích. Lâm Ngọc biết rõ điều đó. Bản thân anh là ví dụ điển hình của “con nhà người ta”, khiến em gái vô hình trung luôn bị so sánh và áp lực.
Anh không biết phải làm sao, đành đưa em gái đi du lịch riêng, hy vọng em thư giãn hơn.
Nhưng vừa về đến nhà, khi anh đang đeo tai nghe cách âm trong phòng để viết nhạc, em gái lại cãi nhau lớn với ba mẹ.
Đến khi anh tháo tai nghe ra, chỉ kịp nghe câu:
"Con ghét ba mẹ!" – rồi chạy ra khỏi phòng, thì em gái đã từ tầng 23 nhảy xuống.
Ba mẹ lúc ấy đứng bên cửa sổ, ngơ ngác nói:
“Sao nó lại nhảy thật? Chẳng phải chỉ định hù mình thôi sao? Mới tát nó một cái mà...”
Em gái anh… chết rồi.
Tầng 23.
Từ đó, cả nhà bao phủ bởi một tầng không khí nặng nề.
Lâm Ngọc đêm nào cũng mất ngủ, tự trách bản thân vì đã không tháo tai nghe sớm hơn, vì đã không cản được em.
Đáng buồn thay, chính trong nỗi đau đó, anh lại viết nên ca khúc “Táng Hoa” — bài hát khiến anh nổi tiếng.
"Là em gái anh trách anh đúng không?" – Lâm Ngọc nức nở, “Trách anh không cứu được em, nên mới trừng phạt anh biến thành con gái sao?”
Anh cười khổ. Nếu đúng là như vậy, thì anh cam chịu. Anh có lỗi thật.
"Không phải em gái anh." – Nha Nha đáp thẳng.
Lâm Ngọc sững người:
“Không phải? Vậy sao em nhắc đến chuyện em ấy tự sát...”
"Không phải em gái anh." – Nha Nha nghiêm mặt, “Là ba mẹ anh muốn biến anh thành con gái.”
Một câu nói khiến toàn thân Lâm Ngọc cứng đờ.
Anh chưa kịp phản ứng, Nha Nha lại nói tiếp:
“Sau khi em gái anh mất, anh thường về nhà đúng không? Mỗi lần về, mẹ anh đều nấu canh cho anh uống?”
Lâm Ngọc nặng nề gật đầu.
"Trong canh đó có máu âm." – Nha Nha ngừng lại một chút rồi nói tiếp, “Ba mẹ anh tìm một tà đạo sĩ, muốn gọi hồn em gái anh trở về. Nhưng em gái anh đã hoả táng rồi, làm gì còn thân xác để phục sinh?”
“Nhưng đạo sĩ kia tham tiền, nói rằng có thể để linh hồn em gái sống trong người anh.”
“Để họ tin rằng pháp thuật có hiệu nghiệm, gã cho họ một ít máu âm, kêu nấu canh cho anh uống. Sau đó dùng ngày sinh tháng đẻ của anh làm pháp, dần dần biến đổi dung mạo của anh.”
“Máu âm của ai, thì người đó sẽ dần ảnh hưởng đến hình dạng của anh.”
Lâm Ngọc không dám tin nổi.
Ba mẹ ruột của anh… sau khi mất con gái, lại nghe lời kẻ khác, muốn biến anh thành con gái để thay thế?
"Đạo sĩ đó thật xấu xa." – Nha Nha nghiêm túc, “Người phụ nữ hiến máu âm đó bị bệnh nặng, không muốn chết. Gã nói sẽ giúp bà ta có một thân xác mới.”
“Chờ khi anh hoàn toàn biến đổi, ba mẹ anh sẽ tưởng rằng đó là vì em gái anh nhập xác. Còn người kia… sẽ tìm cách thế chỗ luôn.”
Nghe cô bé nhỏ xíu trước mặt nói ra âm mưu tàn nhẫn ấy bằng giọng trong trẻo, cả người Lâm Ngọc như đóng băng.