Chương 8: Ai mà leo núi lên tận nơi để xem bói chứ?

“Các sư thúc tổ, các sư huynh ở trên, xin nhận một lạy của Lục Hành Phong.”

Lục Hành Phong quỳ xuống lạy trước những bài vị, cái trán chạm sàn nghe “cộp” một tiếng, khiến Nha Nha bên cạnh cũng thấy đau giùm.

Xong xuôi, anh xấu hổ gãi đầu giải thích:

“Nhà họ Lục bọn anh hồi xưa cũng khổ lắm, là nhờ được chiến sĩ bảo vệ mới còn tồn tại đến giờ, nếu không thì chẳng còn Lục gia, cũng chẳng có anh.”

“Các đạo trưởng khi đó ra tay cứu giúp, bọn anh mang ơn cả đời.”

[Trời ơi, nói vậy thì ai mà không mang ơn mấy chiến sĩ chứ?]

[Giúp tôi lạy một cái nữa đi, tôi nhớ tới cụ cố nhà tui rồi. Nghe nội kể, cụ về nhà khi chỉ còn nửa thân người...]

Lục Hành Phong thấy mọi người trong livestream đang gửi quà, không do dự lại quỳ xuống lạy thêm lần nữa.

“Vì đại nghĩa thôi, không có gì đáng tiếc cả.”

Lạy xong, anh quay sang hỏi Nha Nha:

“Nếu mọi người gửi tiền lì xì trên livestream mà muốn quyên cho đạo quán thành hương hỏa, cũng phải đưa tiền mặt hả em?”

Nha Nha gật đầu chắc nịch:

“Ừa, phải tiền thật. Sư phụ em nói vậy á.”

Vừa rồi còn là một phòng chat đầy cảm động, nhưng vừa nghe “phải đưa tiền mặt”, ai nấy bắt đầu chần chừ.

[Thời buổi nào rồi mà còn đòi đưa tận nơi? Giờ ai rảnh leo núi chứ?]

[Đúng rồi, không chuyển khoản quét mã được à?]

[Có phải vì Nha Nha còn nhỏ, chưa có tài khoản nhận tiền hả? Nha Nha gọi sư phụ ra đi, tụi mình chuyển khoản cho sư phụ, ít hay nhiều là tấm lòng.]

Lục Hành Phong đọc bình luận lên cho Nha Nha nghe.

Nha Nha nghe mọi người đòi gặp sư phụ, liền gãi đầu, cung kính cúi chào tượng Tổ sư gia sau những bài vị, rồi quay người bước ra khỏi nhà chính.

Ngoài căn nhà thờ chính bị tàn phá nặng nề, bên cạnh còn có một căn nhà nhỏ khác.

Trước căn nhà ấy, có một cái hố sâu.

“Sư phụ em mất tích rồi.” Nha Nha chỉ vào cái hố: “Viết xong di ngôn là biến mất luôn, em tìm hoài không ra.”

Một câu nói khiến ai nấy nín bặt.

[...Vậy là cả đạo quán giờ chỉ còn mình em thôi sao?]

“Dạ.” Nha Nha gật đầu, “Hồi trước chỉ có sư phụ, sau sư phụ nhận nuôi em, giờ lại còn mỗi em thôi.”

Lục Hành Phong giật mình: “Em... em mồ côi hả?”

Cả đạo quán chỉ còn một gian nhà cũ và vài bài vị, nơi ở chắc cũng là căn chòi nhỏ bên cạnh. Lục Hành Phong nghĩ đến căn biệt thự 3000m² nhà mình mà không biết nói gì.

Thấy anh nhìn mình đầy xót xa, Nha Nha lắc đầu:

“Không phải, em không phải mồ côi. Chỉ là em không muốn ba và ông bà nội thôi.”

“Sao lại không muốn họ?”

“Vì không có duyên.”

[Trời đất... nghe cứng cỏi vậy chứ rõ ràng là bị bỏ rơi mà... chỉ vì là con gái sao?]

[Ba thì không cần, vậy mẹ thì sao?]

Lục Hành Phong cũng hỏi y như vậy.

Nha Nha bình tĩnh đáp:

“Nhà mẹ thì có tí xíu duyên.”

Cô bé đưa ngón tay cái lên khua một cái, ý bảo “một chút thôi”.

Lục Hành Phong đoán chắc bên ngoại cũng không cần Nha Nha, liền tức giận:

“Gì kỳ vậy? Ba không ra gì thì thôi đi, bên mẹ cũng vậy là sao? Khoan... mẹ em đâu?”

“Mẹ em mất rồi. Mẹ sinh em ra thì mất.”

Một câu khiến Lục Hành Phong không khỏi nghĩ đến cháu gái mình – bé Bối Bối. Em gái anh, Lục Chỉ Nhược, cũng mất khi sinh khó, để lại đứa con mồ côi mẹ.

Nghĩ tới Bối Bối, lại nhớ đến vụ phù chú mà ba mẹ anh đeo trên người – có khi nào là nhà họ Chu dùng Bối Bối làm mồi nhử để hại hai cụ không?

Cũng may có Nha Nha ra tay cứu chữa, nếu không hậu quả không biết sẽ ra sao.

Đang miên man suy nghĩ, bụng anh đột nhiên kêu “ọt ọt”.

Nha Nha ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn anh:

“Anh đói rồi hả?”

Lục Hành Phong đỏ mặt gật đầu.

Nha Nha hào hứng: “Vậy để em đi nấu cơm!”

Lục Hành Phong vội khoát tay:

“Không cần không cần, có nước nóng không? Anh có mì gói!”

“Mì gói?” Nha Nha nghe lần đầu, tò mò ra mặt.

Mười phút sau, cô bé tận mắt chứng kiến thế nào là “phép thuật” hiện đại – chỉ cần nước nóng là có ngay một tô mì thơm phức.

So với việc phải nhào bột rồi cắt mì, thì tiện lợi hơn gấp trăm lần!

Hai người vừa ăn mì, giữa bàn là cây đèn dầu cũ kỹ.

Không gian trên núi và dưới phố như hai thế giới tách biệt – ngay cả ánh sáng cũng lạc hậu thế này.

Cư dân mạng vừa xem xong cảnh ăn mì, đang định nhắc Nha Nha thể hiện chút tài coi bói, thì Nha Nha đứng dậy nói:

“Ăn xong rồi, em đi làm bài tập, rồi đi ngủ nha.”

Cô bé chạy vào gian nhà thờ tổ, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.

Lục Hành Phong bước theo:

“Bài tập gì vậy?”

“Ngồi thiền á.”

“Ờ... nhưng khán giả livestream muốn em coi bói đó.”

Nha Nha cởi giày, ngồi ngay ngắn, ngẩng đầu nhìn tượng Tổ sư rồi... “búng” một cái, trong tay liền xuất hiện mấy đồng tiền xu.

“Để em xem thử, livestream coi bói có giúp đạo quán hưng thịnh không nha?”

Cô bé lắc mấy đồng xu trong tay rồi tung xuống đất. Đồng tiền lăn vòng rồi “tự giác” rơi ngay trước ba pho tượng – trông chẳng khác gì có linh tính.

Thấy kết quả, Nha Nha vui vẻ nói:

“Tổ sư gia nói được đó. Livestream mỗi tuần ba lần, được phép coi bói! Livestream có rút thăm trúng người không anh?”

“Rút thăm?”

“Là... mỗi lần chọn người khác nhau á.”

Lục Hành Phong cuối cùng cũng hiểu, thì ra em nói chức năng rút thăm may mắn. Anh giải thích lại, nhưng đồng thời cũng nhăn mặt – một cái điện thoại thì quá ít để livestream kiểu đó.

Hiểu được cách chọn ngẫu nhiên, Nha Nha lại nói:

“Giữa các ngày livestream, nếu có người thành tâm, có duyên, thì có thể lên núi tìm em nhờ giúp.”

[Trời ơi, tôi rút trúng bao giờ đâu. Mà muốn gặp Nha Nha coi bói thì phải leo núi hả?]

[Tuần ba buổi, tính ra là chủ nhật nào cũng có. Có hai ngày nghỉ, tôi có thể thử nè.]

[Vậy là phải leo núi ngày thứ Bảy rồi?]

[Trời đất, ai mà rảnh leo núi chỉ để xem bói chứ!]

Trong lúc bình luận nhốn nháo, Nha Nha kết thúc buổi livestream.

Sáng hôm sau, Nha Nha dậy sớm, theo giờ bói toán đã xem trước, tới tìm Lục Hành Phong.

Anh vừa tỉnh ngủ, dụi mắt nói:

“Không được đâu Nha Nha, điện thoại anh dùng sạc năng lượng mặt trời. Hôm qua dùng cạn pin rồi, giờ phải chờ nắng lên mới có điện.”

Trên đạo quán không có điện lưới, đúng là bất tiện đủ đường.

Nha Nha nghe vậy cũng không ép, quay về tập luyện và nấu sáng như thường lệ.

Hai người vừa ăn xong, mặt trời vừa ló, bên ngoài đạo quán liền vang lên tiếng gọi:

“Nha Nha tiểu đạo trưởng ơi, em có nhà không? Anh tới nhờ em giúp chuyện này!”

Nha Nha và Lục Hành Phong cùng nhau ra cửa.

Vừa nhìn thấy người đến, Lục Hành Phong kinh ngạc thốt lên:

“Lâm Muội Muội? Sao lại là anh?”

Đứng trước cổng đạo quán lúc tám giờ sáng, chính là nam ca sĩ nổi tiếng nhất hiện nay – “Lâm Muội Muội” Lâm Ngọc.

Thấy bị nhận ra dù đã đeo khẩu trang và kính râm, Lâm Ngọc lúng túng nói:

“Sao anh nhận ra tôi vậy?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play