Chương 1: Livestream bị hổ rượt
“Anh em ơi, tôi... tôi thật sự chạy không nổi nữa rồi... Tôi hối hận lắm, không nên tới cái rừng sâu núi thẳm này để livestream mạo hiểm…”
Giữa khu rừng rậm xanh um, một người đàn ông mặc đồ thể thao đang cắm đầu bỏ chạy. Phía sau anh là một con hổ lớn vằn vện đang đuổi sát, chỉ cần anh chạy chậm một chút là sẽ bị nó vồ tới nuốt trọn.
Trên đầu người đàn ông gắn camera livestream, điện thoại trước ngực hiện rõ dòng tiêu đề: "Livestream ngoài trời của Lục Hành Phong".
Trong phòng livestream, loạt bình luận liên tục trôi qua:
[Xem livestream đi bắt hải sản thì có rồi, livestream nhặt rác cũng có rồi, nhưng livestream bị hổ rượt thì tôi mới thấy lần đầu!]
[Giờ streamer liều mạng thật đấy, có tiền là bất chấp hết!]
Ban đầu mọi người còn tưởng anh đùa, nhưng ứng dụng này có định vị thật, hiện rõ vị trí đang ở Tam Thanh Sơn – rừng cấm thật sự.
Mà điều đó nghĩa là gì? Là chẳng bao lâu nữa, streamer này có khi sẽ thành người đầu tiên bị hổ ăn khi đang livestream.
Người đàn ông cũng biết mình sắp tiêu rồi. Làm sao con người chạy nhanh bằng hổ được? Anh tháo camera xuống, giơ lên định để lại lời trăn trối:
“Tôi…”
“Anh làm gì ở đây vậy?”
Đột nhiên có giọng con nít vang lên. Lục Hành Phong tưởng mình nghe nhầm. Anh nuốt nước bọt, định tiếp tục nói lời trăn trối, thì giọng kia lại vang lên lần nữa:
“Nha Nha đang hỏi mà anh không trả lời?”
Cảm giác có ai đó đang kéo ống quần mình, anh cúi đầu nhìn xuống — và thấy một bé gái đang đứng bên chân.
Bé gái mặt tròn má phúng phính, mặc đạo bào màu xanh cổ xưa, mắt to tròn long lanh đầy tò mò nhìn anh.
Dễ thương quá trời đất!
Giữa lúc sinh tử, lại bị bé con đáng yêu này tấn công bằng vẻ ngoài siêu cấp, đầu óc Lục Hành Phong như hóa nhão, lắp bắp:
“Anh… anh đang để lại lời trăn trối… À không, giờ không phải lúc nói chuyện này! Bé con, ở đây có hổ! Mau chạy đi!”
Nghe đến đoạn "trăn trối", Nha Nha đã buông ống quần anh ra.
Cô bé gật gù cực kỳ chững chạc:
“À thì ra là để lại lời cuối, vậy anh cứ nói đi, Nha Nha không làm phiền.”
“Haiz, người lớn bây giờ lạ thật, không chết mà cứ thích để lại lời trăn trối!”
Nha Nha vừa đi vừa lầm bầm.
Một tháng trước, sư phụ của Nha Nha cũng để lại cả đống lời trăn trối.
Nha Nha biết, chỉ có người sắp chết mới để lại lời cuối, nên đã xách xẻng trong đạo quán đi đào huyệt, định chờ sư phụ trút hơi thở xong thì chôn luôn.
Kết quả, huyệt còn chưa lấp thì sư phụ biến mất tiêu.
Trong lời trăn trối của sư phụ, Nha Nha được giao làm chủ nhân của Tam Thanh Quán, cả Tam Thanh Sơn lẫn rừng Tam Thanh đều do cô quản. Từng cọng cỏ, viên đá trên núi đều là trách nhiệm của Nha Nha.
Thật ra cô biết sư phụ không chết đâu, vì ông ấy rất lợi hại, cô còn lén bói được rằng ông ấy có thể sống tới nghìn năm.
Chẳng qua là… lười. Nên cố tình đẩy hết việc cho Nha Nha.
Còn dặn rằng, từ nay Nha Nha là quán chủ Tam Thanh Quán, phải làm cho đạo quán nổi tiếng và hương khói hưng thịnh lên.
Lúc sư phụ làm quán chủ thì chẳng chịu làm mấy việc đó, lại bắt cô bé ba tuổi rưỡi lo hết! Đúng là ông già xấu bụng!
Tức nhất là sư phụ biết cô chỉ muốn làm đạo sĩ thôi, thế mà còn nói cô với người thân còn chưa hết duyên phận, bảo phải giữ thái độ bình thường, không nên tránh né, vì không phải người thân nào cũng xấu.
Lão già chết tiệt đúng là ranh ma!
Nhớ lại mấy chuyện đó, Nha Nha tức tối siết nắm đấm nhỏ, vừa đi vừa quơ tay múa chân như thể muốn đấm rụng răng sư phụ.
Ánh mắt của Lục Hành Phong vẫn dán vào cô bé, đột nhiên nhớ ra phía trước vẫn còn con hổ!
Anh vội đội lại camera, cúi người bế vội Nha Nha lên:
“Không được qua đó, bên kia có hổ!”
Nha Nha chớp chớp mắt, ánh mắt đen láy hiện lên vẻ bất đắc dĩ trước màn "tấn công bất ngờ" của anh.
“Nha Nha biết chứ, Nha Nha tới tìm nó mà.”
Nếu không phải thấy anh chẳng có ý xấu, nãy giờ chắc Nha Nha đã ra tay rồi!
Lục Hành Phong ngơ ngác. Giờ mới nhận ra, nếu con hổ kia thật sự muốn tấn công, thì anh và Nha Nha đã nằm gọn trong bụng nó rồi.
Anh liếc về phía con hổ – con quái vật vừa mới hung hăng rượt mình giờ đang nằm ngửa phơi bụng, để lộ cái bụng trắng và cái chuông to tướng.
Thấy Nha Nha nhìn mình, con hổ còn lăn qua lăn lại, mỡ bụng rung bần bật như sóng.
“Nè, thả Nha Nha xuống đi, Nha Nha phải khám răng cho A Hoa.”
Nha Nha thúc giục.
Lục Hành Phong vẫn chưa dám buông tay. Anh nhìn con hổ, lại nhìn bé gái trong tay, không dám tin:
“Em gọi con hổ là A Hoa... Nó là thú nuôi của em hả?”
“Không phải không phải.” Nha Nha uốn éo trong lòng anh, muốn thoát ra, “A Hoa là hổ thần giữ rừng do Nha Nha phong, mỗi ngày đều giúp Nha Nha tuần tra. Bữa trước lúc Nha Nha làm bài tập, nó lén xuống bếp ăn vụng kẹo Nha Nha làm, giờ sâu răng rồi. Nha Nha phải đánh răng và bôi thuốc cho nó.”
Hổ… ăn vụng kẹo?
Lục Hành Phong cảm thấy đầu mình bắt đầu quay cuồng.
Nhưng sự thật ngay trước mắt. Con hổ kia rõ ràng không có ý gây hại.
Ngược lại, nó nằm ngoan ngoãn trên đất, y như con mèo trắng mẹ anh nuôi ở nhà, cứ giơ bụng lên đòi vuốt ve, mắt thì chớp chớp đầy chờ đợi.
Trong lúc anh còn ngẩn ngơ, Nha Nha đã tự trượt xuống khỏi tay anh.
Cô bé lấy ống tre bé xíu treo bên hông xuống, mở nắp ra rồi định lại gần A Hoa.
A Hoa lúc đầu vẫn nằm im, nhưng vừa ngửi thấy mùi thuốc từ ống tre, nó rống lên một tiếng, bật dậy co giò chạy mất.
Đánh răng á? Cả đời này nó không đời nào đánh răng! Nó là chúa tể rừng xanh sống gần hai trăm năm rồi đó!
Thấy A Hoa bỏ chạy, Nha Nha càng giận hơn! Cô dậm chân hét:
“A Hoa! Nha Nha đếm tới ba! Một!”
Nghe thấy tiếng đếm, A Hoa đang chạy xa lập tức dùng hai chân trước phanh lại, vẫy đuôi một vòng, xoay người về chỗ cũ, ngồi xuống trước mặt Nha Nha ngoan như cún.
Nha Nha bé tẹo, đứng trước người lớn đã nhỏ, đứng trước con hổ thì như viên kẹo trong cái bát to.
Vậy mà con hổ to xác kia lại rụt tai, ánh mắt đáng thương, miệng còn phát ra tiếng rên nho nhỏ.
Lục Hành Phong nhìn thấy cảnh đó thì chết lặng, lẩm bẩm:
[Là thế giới này điên rồi, hay là tôi điên? Sao tôi thấy con hổ ngoan như mèo con trước mặt một bé gái?]
Camera trên đầu anh quay thẳng cảnh Nha Nha và A Hoa.
Phòng livestream nổ tung bình luận:
[Chắc tôi ngủ chưa tỉnh, mở mắt ra thấy một bé con đang đếm: 'Tôi đếm tới ba!' với con hổ?]
[Đứa nhỏ này là ai vậy trời? Hay là dựng cảnh quay? Nhưng Tam Thanh Sơn là rừng cấm mà, sao vô được? Lại còn có sóng nữa?]
[Cho dù có dựng cảnh cũng không thể mang hổ thật lên quay nha? Video cắt ghép hả? Hay chuẩn bị livestream bán hàng? Cho tôi một chục đứa bé kiểu này luôn đi!]
Thấy bình luận bắt đầu nghi ngờ, Lục Hành Phong hoảng lên:
“Sao có thể là giả được! Tôi thật sự vừa chạy thoát khỏi sinh tử đó! Ở đây có sóng là vì chỗ này sắp được khai thác làm khu du lịch, nên người ta dựng trạm phát sóng rồi.”
“Giờ mọi người nói đi, tôi phải làm gì mới chứng minh được tôi đang livestream thật?”
Khán giả càng nghe càng hứng:
“Anh đi tới bên bé gái kia, cùng bé đó chạm vào con hổ đi. Nếu cả hai không bị gì, và hình ảnh không bị cắt ghép, tôi tin anh đang ở Tam Thanh Sơn thật.”
[Ý kiến hay đó, tôi thích!]
[Cho anh chạm vô răng con hổ luôn đi, tôi vốn vô đây là muốn xem hổ ăn người, giờ coi như ăn bánh cũng được, haha!]
Yêu cầu từ khán giả ngày càng biến thái, Lục Hành Phong bắt đầu rén. Anh nuốt khan nhìn con hổ đang nằm, trong lòng sợ muốn xỉu.
Nhưng anh đã nói lớn tiếng rồi, nếu không chứng minh được là thật, sau này anh còn livestream kiểu gì? Hồi bỏ nhà ra đi còn hứa với người nhà là sẽ tự lực lập nghiệp.
Vậy nên, hôm nay anh nhất định phải chạm vào con hổ đó!