Chương 7: Bài vị bỗng rung lên
“Giờ tìm được ba lô rồi, mình về đạo quán thôi.” Nha Nha nói, cúi đầu nhìn chiếc điện thoại, “Cái này cũng trả lại cho anh.”
Lục Hành Phong đeo lại ba lô, cầm điện thoại lên nói chuyện với người nhà.
Mới nói được vài câu, ở đầu dây bên kia, anh tư đã kêu lên: “Lục Hành Phong, cảnh trong đó lại đổi nữa rồi!”
Đúng thật là đổi rồi.
Ban nãy vẫn còn ở trong rừng cây, nhìn đâu cũng thấy giống nhau nên khó phân biệt. Giờ thì Lục Hành Phong đã đứng trên đỉnh núi.
Ánh chiều tà rực đỏ như lửa, mây dày cuồn cuộn, trong đó dường như có một đạo sĩ đang đứng luyện công giữa trời.
Lục Hành Phong quay đầu lại, không dám tin mình vừa mới đứng đây mà giờ đã ở đỉnh núi, trước mắt là khung cảnh chỉ có thể thấy khi lên cao. Cảnh sắc như chốn thần tiên.
Nha Nha thấy anh nhìn về phía mây trời ngẩn người, bèn nhỏ giọng giải thích: “Sư phụ nói, tảng đá kia là nơi tổ sư gia Lã Động Tân của đạo gia ngộ đạo thành tiên. Ngày xưa có rất nhiều văn nhân mặc khách khen đó là kỳ cảnh, đặt tên là ‘Lão đạo bái nguyệt’.”
Được Nha Nha giải thích, Lục Hành Phong – người vừa trải qua chuyện huyền môn – vội vàng cúi đầu hành lễ với tảng đá.
Rồi nhớ lại lúc nãy tắt livestream, anh hỏi: “Mình livestream ở đây được không? Cho mọi người thấy đạo quán luôn.”
Nha Nha gật đầu: “Được mà. Em cũng định tìm cách quảng bá cho đạo quán.”
Không có người biết thì lấy đâu ra hương khói.
Có sự cho phép, Lục Hành Phong bật lại livestream.
Rất nhiều người vẫn đang đợi anh trở lại, vừa thấy mở lại thì lập tức gửi bình luận:
[Ủa sao tắt đột ngột vậy?]
[Phải livestream chuyện mê tín dị đoan thì mới bị cấm à?]
[Đừng nói bậy! Đây là kênh khoa học tâm linh nha.]
Lục Hành Phong bật cười. Đúng là như chớp mắt đã tới Tam Thanh Sơn thật.
Anh giải thích sơ về việc ngắt sóng do nhà có chuyện gấp, rồi nói giờ đã đến Tam Thanh Sơn. Quay sang nhìn Nha Nha, anh nói: “Từ giờ nhân vật chính của livestream là Nha Nha tiểu đạo trưởng, anh là người hỗ trợ hậu cần.”
Cả anh và ba đều được Nha Nha cứu, nhất định phải giúp Nha Nha thực hiện mong muốn giúp đạo quán có nhiều hương khói!
Nói rồi, Lục Hành Phong gắn thiết bị livestream lên đầu Nha Nha.
Nha Nha sờ lên cái máy lạ mới xuất hiện trên đầu, rồi vẫy tay gọi: “Anh cúi xuống chút.”
Lục Hành Phong cúi người, Nha Nha hỏi: “Làm cái này... làm livestream thì có luật gì không?”
“Không có gì nhiều đâu, nền tảng anh đang dùng khá thoải mái.”
“Không có gì hả?” Nha Nha nghiêng đầu, “Vậy được rồi, em cứ tự nhiên nha.”
Lần đầu làm streamer sau mấy năm làm tiểu đạo sĩ, em thấy mới mẻ lắm.
“Em cứ tự nhiên. Anh làm trợ lý đọc bình luận cho.”
Anh chọn một bình luận hỏi về đạo quán: “Mọi người muốn xem đạo quán trông thế nào.”
Nghe xong, Nha Nha bước lên phía trước, chỉ vào tấm biển lớn treo trên cổng:
“Đây là cổng lớn của Tam Thanh Quán.”
Bức tường đỏ rực đã nứt nẻ, ba chữ vàng “Tam Thanh Quán” cũng bị bong tróc. Chờ một lúc để khán giả xem rõ, Nha Nha lại đi sang bên trái vài bước: “Nhưng mà, từ đây cũng có thể vào.”
Tường đỏ lẽ ra phải bao quanh toàn bộ đạo quán, nhưng đến chỗ Nha Nha đứng thì lại có một lỗ hổng lớn.
Bức tường bị vỡ tung từ bên trong, những công trình bên trong cũng đổ nát, tan hoang.
[Trời ơi sao đạo quán lại hỏng vậy?]
[Nãy từ góc quay của tiểu đạo trưởng cứ tưởng to đẹp lắm, ai ngờ có cái lỗ bự chà bá.]
Lục Hành Phong – trợ lý đọc bình luận – làm tròn trách nhiệm, đọc lại nguyên văn.
Nha Nha bước chân vào đạo quán, nói giọng non nớt:
“Sư phụ nói, đạo quán bị thứ gọi là bom đánh sập. Máy bay chiến đấu bay tới trên đầu, rồi bùm! Tam Thanh Quán từ ba cửa thành hai cửa.”
Giọng nhỏ nhưng ai nghe cũng thấy nghẹn ngào.
Chiến tranh khiến đạo quán tan hoang, hoang tàn, chẳng khác gì ký ức đau thương của thời loạn lạc.
[Còn những đạo sĩ trong đạo quán khi đó thì sao?]
“Sư phụ nói, tổ sư và các sư huynh đã xuống núi cả rồi.” Nha Nha tiếp lời, “Họ xuống núi cứu người bị thương, giúp đỡ người khốn khó. Sau chiến tranh, họ quay về.”
Nói xong, Nha Nha xoay người đi vào căn nhà gỗ ở giữa sân.
“Ở đây nè.” Cô bé cười nói, đứng trước dãy bài vị, cúi người hành lễ, “Sư thúc tổ, sư huynh... Hôm nay em dẫn nhiều người đến thăm mọi người, mọi người có vui không?”
[Ôi trời, cả đạo quán đều hy sinh hết sao?]
[Tiểu đạo trưởng là đệ tử cuối cùng à?]
[Giọng em ấy hồn nhiên nhưng mình lại nghe mà thấy nặng trĩu. Em ấy còn nhỏ, nghĩ rằng bài vị cũng biết cười vui...]
Lục Hành Phong vừa đọc xong bình luận thì đột nhiên, những bài vị trong nhà gỗ bỗng rung lên.
Chúng va vào nhau, phát ra tiếng “cộc cộc” đều đặn.
Căn phòng nhỏ chưa kịp thắp đèn, ánh sáng le lói từ mặt trời sắp lặn không chiếu vào nổi.
Trong bóng tối mờ mờ, bài vị tự rung, khiến người xem trong phòng chat lặng im, Lục Hành Phong nổi da gà.
Chưa kịp đọc phản ứng khán giả, anh đã vội hỏi: “Nha Nha tiểu đạo trưởng, họ... họ là...?”
Nha Nha quay lại, nở nụ cười lộ chiếc răng nhỏ trắng sáng: “Họ vui đó, vì có người tới thăm.”
“Sư phụ nói, mấy vị trưởng bối và sư huynh không phải ai cũng còn thân xác nguyên vẹn, nên không vào luân hồi được, đành ở lại Tam Thanh Quán.”
[Tự dưng lạnh cả sống lưng, giờ lại thấy ấm áp.]
[Nếu đạo sĩ còn không đi đầu thai được, thì những người lính, đặc biệt là mấy đứa nhỏ... sao đây?]
Lục Hành Phong lại đọc thêm bình luận nữa.
Nha Nha nhìn anh chăm chú một hồi, thấy khóe mắt anh đỏ hoe, bèn vỗ nhẹ chân anh, giọng dịu dàng:
“Các sư thúc tổ và sư huynh có gặp ai thì đều giúp họ qua đường rồi. Công đức đủ để hóa giải nghiệp do thân thể không vẹn toàn gây ra đó.”
Nghe đến đây, Lục Hành Phong cúi đầu, thành tâm cúi chào dãy bài vị.