Chương 6: Lá bùa của cháu gái có vấn đề

Nha Nha không biết những người khác trong nhà họ Lục đang nghĩ gì. Sau khi nhìn thấy ông Lục đang nằm trên giường bệnh, cô bé khẽ gật đầu:

“Đúng là đang ở giữa ranh giới sống chết rồi.”

Bà Lục nghe vậy, nước mắt lại chảy xuống:

“Tiểu đạo trưởng, con nhất định phải cứu ông ấy.”

Nha Nha gật đầu:

“Con sẽ cứu, bác đừng khóc nữa. Trên bàn kia là bùa bình an à? Có thể đưa cho con xem không?”

Bà Lục vừa lau nước mắt vừa làm theo, bảo Lục Hành Chu cầm điện thoại quay lá bùa đưa lên cho Nha Nha nhìn rõ.

Đó là một lá bùa màu đỏ, hình vuông, một mặt viết chữ “bình”, một mặt viết chữ “an”.

Bà Lục lo lắng hỏi:

“Lá bùa này... có vấn đề gì sao? Là cháu gái của tôi mang về cho, nó xin được lúc đi chơi, ông nhà tôi đeo được nửa năm rồi.”

Nghe vậy, Nha Nha biết bà Lục đang cố gắng bênh vực cho cháu gái, nên im lặng một chút mới hỏi:

“Khi người đưa cho mọi người lá bùa này, có bắt mọi người nhỏ máu lên không?”

Bà Lục gật đầu:

“Có, đúng là có nhỏ máu.”

Bà liếc nhìn con trai cả đang đứng cạnh, ánh mắt thoáng chút hoảng loạn.

Đó là cháu gái mà con gái bà sinh ra trong lúc nguy kịch. Bé con vừa học nói đã mang bùa bình an đến, nhất quyết bắt ông bà ngoại phải nhỏ máu vào, nói như thế mới có tác dụng.

Trẻ con mà, đôi khi suy nghĩ kỳ lạ chút cũng là chuyện bình thường.

Hai ông bà chẳng nghĩ gì nhiều, chiều cháu nên đã làm theo. Sau này mỗi lần cháu đến chơi, thấy ông bà không đeo là sắp khóc ngất. Vì vậy, họ mới luôn đeo trên người, sợ làm cháu buồn.

Nha Nha nói rõ:

“Bên trong bùa này có lá phù ghi sinh thần bát tự của một người lớn tuổi khác. Nhỏ máu lên là để kích hoạt lá phù đó, khiến người đeo bùa thay người kia gánh họa. Bác có thể mở bùa ra xem, bên trong có lá phù ghi ngày tháng năm sinh đó. Đốt lá phù đi, rồi để con giải thuật pháp bên này, ông ấy sẽ tỉnh lại.”

Nha Nha vừa nói, vừa liếc nhìn hồn phách đang lơ lửng bên cạnh bà Lục — chính là linh hồn của ông Lục.

Nếu bà không đồng ý, một lát nữa hồn ông ấy sẽ bị dẫn đi.

Bà Lục nhìn chằm chằm lá bùa, rồi lại nhìn ông Lục đang nằm trên giường bệnh, nghiến răng:

“Được, đốt đi!”

Còn chuyện cháu gái đưa bùa có vấn đề, sau này đóng cửa rồi nói tiếp!

Vừa dứt lời, Lục Hành Chu đã móc bật lửa từ túi ra, châm lửa đốt bùa luôn.

Lục Hành Vân hét lên:

“Sao lại đốt thật vậy? Mọi người tin lời con nít kia à? Thời đại này còn tin chuyện trừ họa cầu phúc?”

Giữa tiếng la hét của anh ta, lá bùa đã cháy thành tro đen.

Nha Nha vung tay bấm pháp quyết, miệng lẩm nhẩm vài câu, rồi nhẹ nhàng điểm một ngón tay về phía hồn phách ông Lục.

Ông Lục đang dùng linh hồn nhìn vào điện thoại, bỗng cảm thấy một luồng gió mát ùa tới, cơ thể nhẹ bẫng rồi bị gió cuốn bay về nhập lại thân xác.

Ngay lúc ấy, máy theo dõi tim đập hiện lên nhịp sóng bình thường, ông Lục đột nhiên mở mắt.

Lục Hành Chu và Lục Hành Vân nhìn nhau, ánh mắt đầy kinh ngạc!

Bà Lục lập tức nhào tới bên giường, nắm lấy tay chồng, vừa khóc vừa gọi:

“Ông ơi, cuối cùng ông cũng tỉnh rồi, dọa tôi muốn chết!”

Ông Lục nắm tay vợ, cố gắng mỉm cười:

“Tôi thấy cả rồi, đúng là làm bà sợ quá. Nhưng mà... cái bùa bình an của bà đâu? Nhanh, bảo thằng cả đốt luôn cái lá ghi bát tự đi.”

Lời của ông khiến cả phòng im lặng.

Lục Hành Vân không nhịn được, hỏi:

“Ba, chẳng lẽ nãy giờ ba nghe được hết những gì tụi con nói?”

Ông Lục lắc đầu:

“Không phải... Vừa nãy ba như xuất hồn vậy, rồi có một cơn gió từ tay tiểu đạo trưởng thổi tới, đưa ba trở lại thân xác.”

Lời nói này, một lần nữa xác nhận Nha Nha nói hoàn toàn đúng.

Bên kia màn hình, Lục Hành Phong xúc động quá, ôm chầm lấy Nha Nha rồi đặt lên má em một cái hôn rõ to:

“Cảm ơn em, cảm ơn em, Nha Nha tiểu đạo trưởng! Em không chỉ cứu anh mà còn cứu cả ba anh! Từ nay em là tổ tông của anh luôn! Em kêu anh đi đông, anh tuyệt đối không dám đi tây!”

Nha Nha vô cảm rút từ túi áo ra chiếc khăn tay nhỏ, lặng lẽ lau mặt.

Trên mặt toàn là nước miếng.

Lục Hành Phong cũng thấy Nha Nha đang lau mặt, bèn ho khan một tiếng, xấu hổ đặt cô bé xuống:

“Xin lỗi nha tiểu tổ tông, anh vui quá nên quên mất.”

“Đừng gọi là tiểu tổ tông.” Nha Nha lắc đầu, “Anh cứ gọi em là Nha Nha là được rồi, gọi tổ tông nghe kỳ lắm.”

Lục Hành Phong lại bướng:

“Không được, em là ân nhân cứu mạng của anh với ba, phải kính trọng mới đúng. Vậy gọi em là đạo trưởng Nha Nha, hoặc thiên sư Nha Nha được không?”

Nha Nha gật đầu:

“Miễn đừng gọi em là tổ tông, gọi gì cũng được.”

Em lại nhìn vào video cuộc gọi.

Bên nhà họ Lục ai nấy đều rất vui mừng. Ông Lục vừa tỉnh lại liền cảm ơn rối rít:

“Nha Nha tiểu đạo trưởng, thật sự không biết nên cảm ơn con thế nào cho đủ. Ban ngày con cứu con trai bác, tối lại cứu bác, đúng là quý nhân của nhà họ Lục.”

“Đạo quán của con có thiếu hương khói không? Chờ chút, bác gửi tiền ngay cho con.”

Nghe vậy, Nha Nha nghiêm túc:

“Không cần gửi trực tiếp đâu ạ, bác chuyển cho anh Hành Phong là được. Cứ đúng giá 666 đồng thôi.”

Câu này khiến cả nhà họ Lục sững sờ.

Chỉ 666 đồng? Quá rẻ rồi. Nhà họ Lục đâu phải không có tiền.

Ông Lục thành khẩn nói thêm:

“Bên cạnh số tiền đó, bác cũng muốn cúng thêm chút hương khói cho đạo quán, tích đức hành thiện. Con nhất định phải nhận nhé. Bác chuyển cho Hành Phong luôn.”

Nha Nha nghe vậy liền giơ tay ngăn lại:

“Không được đâu ạ. Nếu thật lòng muốn cúng hương, thì phải tự mình lên núi Tam Thanh, leo đủ 999 bậc thang, rồi tận tay bỏ tiền vào thùng công đức. Phải là tiền thật nha, không nhận chuyển khoản qua điện thoại.”

“Xem quẻ thì được chuyển khoản, vì số tiền đó là đưa cho con, chứ không phải cho tổ sư gia.”

Lục Hành Phong kinh ngạc:

“Thế còn tiền hương mà anh hứa với em thì sao?”

Nha Nha: “Cũng phải tự anh leo lên đưa mới được.”

Lục Hành Phong nuốt nước bọt, lập tức nghĩ ra:

“Nhưng mà lúc nãy em vừa mời anh về đạo quán ngủ mà.”

Nha Nha cũng nhớ ra chuyện đó, cười cười:

“Anh vào đạo quán với tư cách bạn của em để nghỉ ngơi, chứ không phải vào với lòng thành kính để dâng hương cho tổ sư gia. Trừ khi... anh không thật lòng muốn cúng hương.”

Lục Hành Phong cảm thấy đạo quán này đúng là nhiều quy tắc.

Nhưng sau khi tận mắt thấy cha mình hồn lìa khỏi xác, anh cũng chẳng dám phản bác, chỉ ậm ừ:

“Tiền thật thì để trong balo... mà balo của anh bị mất tiêu rồi...”

Vừa nói xong, tay anh đã bị Nha Nha kéo đi.

Trong ánh chiều nhập nhoạng, anh nhìn thấy chiếc balo đỏ phát quang mà mình đã mua riêng, nổi bật trong bóng tối.

Chính cái balo đó đã bị rơi lúc anh bị hổ rượt trong rừng, sao bây giờ lại thấy ở đây? Chẳng lẽ... Nha Nha tiểu đạo trưởng biết cả phép dịch chuyển?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play