Chương 29: Sao lại có thể thuê lao động trẻ em chứ?

"Anh cười gì vậy?" Nha Nha có chút giận dỗi, chạy đến trước mặt Lục Hành Phong chất vấn.

Lục Hành Phong nhìn gương mặt nhỏ ngước lên của Nha Nha, trông cô bé đang giận lắm. Anh không dám nói là vì thấy Nha Nha giả vờ làm người lớn quá dễ thương nên mới bật cười, đành vội tìm cớ:

“Anh bình thường không hay cười đâu, chỉ là vừa nãy nghĩ đến chuyện vui thôi, không phải cười em đâu.”

Nha Nha nhíu đôi lông mày nhỏ, nhìn chằm chằm Lục Hành Phong, bán tín bán nghi.

Lục Hành Phong đập tay lên ngực:

“Thật đó! Anh là người tốt chính hiệu, từ nhỏ tới lớn chưa từng nói dối!”

"Vậy anh dám thề trước Tổ sư gia là anh không hề cười bản quán chủ sao?" Nha Nha hỏi thẳng.

Lục Hành Phong lập tức cứng họng.

Biết rõ năng lực của Nha Nha rồi, anh nào dám tùy tiện thề với Tổ sư gia chứ?

Thế là anh nhăn mặt giải thích:

“Thôi được, anh xin lỗi vì vừa rồi nói dối. Nha Nha tiểu đạo trưởng… không, Nha Nha quán chủ, anh chỉ là thấy em quá đáng yêu, người ta khi thấy thứ gì đáng yêu thì thường sẽ bật cười mà, chuyện này anh dám thề với Tổ sư gia luôn!”

Lục Hành Phong giơ tay lên, thật sự thề rằng nếu nói dối thì sẽ bị sét đánh.

"Ờ ha." Thấy anh đã thề, Nha Nha gật đầu, “Đúng là mấy con vật nhỏ nhỏ lúc còn bé rất đáng yêu, như tiểu hổ lúc nhỏ siêu dễ thương~ sói cũng vậy nữa~”

Vì nhớ đến những con thú lông xù đáng yêu, giọng nói của Nha Nha lại trở về kiểu nũng nịu mềm mại ban đầu.

Lục Hành Phong thấy lời thề có hiệu quả, nhẹ cả người.

Chỉ cần Nha Nha không giận anh là được.

Thấy Nha Nha lại chạy đi nói chuyện với anh tư nhà mình về phương án cải tạo đạo quán, Lục Hành Phong đột nhiên nghĩ đến cô cháu gái – con gái người chị đã mất của mình – bé Bối Bối.

Anh cũng từng chơi với Bối Bối, thấy cô bé lanh lợi hoạt bát thì hay trêu chọc. Nhưng nếu Bối Bối giận, anh chỉ thấy trẻ con thì dễ giận thôi, chẳng bao giờ xin lỗi, chỉ tùy tiện dỗ dành, mua chút đồ bé thích là xong.

Còn về việc Bối Bối sau đó đối xử với anh ra sao, anh cũng chẳng bận tâm.

Nhưng vừa rồi khi Nha Nha giận vì anh cười, anh lại thật sự sợ cô bé không thèm để ý đến mình nữa.

Cùng là trẻ con mà… Ờ thì thôi.

Nha Nha là tiểu đạo sĩ, là quán chủ của Tam Thanh quán, sao có thể so với cháu gái của mình được?

Gán sự khác biệt trong cảm xúc cho việc Nha Nha và Bối Bối vốn là hai người khác nhau, Lục Hành Phong không nghĩ nữa, yên lặng ngồi bên nghe Nha Nha trò chuyện với Lục Hành Vân.

"Hiện tại chỉ cần lắp nước và điện cho căn nhà này thôi đúng không?" Lục Hành Vân hỏi, tay chỉ vào mấy tảng đá xanh cũ còn sót lại quanh quán. “Những tảng đá này cần bọn anh dọn luôn không?”

Trong đám đá xanh cũ kỹ, lộn xộn này, hai công trình duy nhất còn lại của Tam Thanh quán – chính điện thờ Tổ sư gia và nhà gỗ để ở – trông có phần lạc lõng.

Lục Hành Vân vốn nghề nghiệp liên quan, nhìn thấy cảnh quan rối rắm thế này cảm thấy hơi khó chịu.

"Không cần mang đi đâu ạ, sư phụ em bảo mấy hòn đá đó đừng đụng vào." Nha Nha từ chối lời đề nghị, “Hồi trước em cũng hỏi là có thể dọn đi không, sư phụ nói mấy cái này là một phần của Tam Thanh quán rồi, không được dời đi.”

"À?" Lục Hành Vân cảm thấy kỳ lạ, “Nếu để nguyên thế này, thì Tam Thanh quán trông mãi như vầy, có vẻ… không được trang nghiêm lắm nhỉ?”

"Không sao đâu ạ, cứ để vậy trước đã." Nha Nha vẫn nhất quyết nghe lời sư phụ. Tuy sư phụ hơi… không đáng tin lắm, nhưng đa số thời gian vẫn khá đáng tin.

Lục Hành Vân gật đầu:

“Được rồi, vậy anh cho người bắt đầu thi công luôn.”

"Vâng ạ!" Nha Nha quay sang phía nhóm công nhân, hai tay chắp lại khom người một cái:

“Cháu cảm ơn các bác, các chú rất nhiều ạ.”

Nếu như lúc đầu chưa tận mắt chứng kiến cảnh Nha Nha gọi ra bàn ghế từ không trung, ấm trà tự động rót nước, có lẽ họ sẽ chỉ xem cô là một đứa bé và vội xua tay. Nhưng bây giờ thì…

Làm sao họ dám nhận lễ chào của cô bé?

Ai nấy đều vội khom người đáp lễ, còn cam kết sẽ làm công trình bằng kỹ thuật tốt nhất có thể.

Việc cấp điện cho đạo quán không chỉ dựa vào hệ thống điện mặt trời, mà còn phải nối điện từ lưới điện quốc gia – chuyện này cần thời gian.

Nên trước mắt, họ sẽ lắp hệ thống điện mặt trời, rồi từ đó đi dây dần từ đỉnh núi xuống, từng bước hoàn thiện đường điện.

Còn nước sinh hoạt, nghe nói là lấy từ suối trên núi, nhóm công nhân bèn nhờ Nha Nha dẫn đường để khảo sát nguồn suối xem có thể nối vào hệ thống ống dẫn được không.

Tam Thanh quán nằm ở độ cao khoảng hai phần ba của Tam Thanh sơn.

Đã lên được đến đây rồi thì không cần tuân thủ quy tắc "tự mình leo núi" nữa.

Nha Nha dùng pháp thuật thu ngắn khoảng cách, đưa cả đoàn đến vị trí nguồn suối. Đó là một hồ nước trong veo, nước suối từ trên cao đổ xuống, tạo thành thác nước nhỏ.

Nước trong hồ tiếp tục chảy xuống dưới, xung quanh đầy sương mù, phối với cây xanh tràn ngập tạo cảm giác như chốn bồng lai.

[Á á, cảm giác như có tiên nữ tắm trong đó vậy?]

[Không có tiên nữ đâu, nhưng tôi muốn anh trai của Lục Hành Phong vào đó tắm, hóa thân thành thần tiên nam nhân một lần! /chó đội nón]

[Người phía trên à, mảnh vỡ bàn tính của bạn bay trúng mặt tôi rồi đó.]

Livestream vẫn đang chạy, khán giả xem phong cảnh cũng rất mãn nhãn. Chỉ có điều, độ cao quá lớn khiến tín hiệu rất kém, livestream thường xuyên bị gián đoạn.

"Chỗ này có dễ nối đường ống không ạ?" Nha Nha rất nghiêm túc hỏi người đứng đầu nhóm công nhân.

“Dễ thì dễ, chỉ là phải đào hố, hơi tốn thời gian chút.”

"Phải đào hố như nào ạ?" Nha Nha hỏi tiếp.

Công nhân đáp: “Lúc về chúng tôi sẽ vẽ bản vẽ sơ bộ trước. Giờ để tôi chụp vài bức ảnh địa hình khu này đã. À… quán chủ, đoạn xuống núi chúng 5a đi bộ được không? Nhân tiện tôi cũng quan sát đường xá luôn.”

Nha Nha gật đầu: “Được ạ!”

Đường xuống núi được lát bằng đá, nhưng không tiêu chuẩn như đoạn đường từ chân núi lên Tam Thanh quán.

Thấy vậy, có người hỏi: “Sao mấy tảng đá lát đường chỗ này khác hẳn đường dưới chân núi vậy?”

Giọng Nha Nha vang lên trong trẻo:

“Vì đoạn đường phía trên này là do bản quán chủ tự lát đó ạ~”

Câu trả lời khiến cả nhóm chết lặng.

Lục Hành Phong là người đầu tiên lên tiếng:

“Em… em còn nhỏ thế này mà tự mình lát đường á? Sư phụ em làm gì vậy hả? Sao lại thuê lao động trẻ em? Nếu sư phụ em có mặt, anh nhất định phải nói lý lẽ với ông ấy cho ra nhẽ!”

Chẳng phải là bóc lột sức lao động trẻ em còn gì? Dù là chuyện lát đường trước kia, hay giờ để Nha Nha tự làm quán chủ, đều là việc người lớn không nên làm!

Dù Nha Nha trông có vẻ thông minh hơn mấy bé cùng tuổi, thì cô vẫn chỉ là một đứa trẻ!

Lục Hành Phong nổi giận thật, mặt mày phừng phừng, còn xắn tay áo lên, định bụng nếu sư phụ Nha Nha ở đây là phải "nói chuyện phải trái" đàng hoàng.

Lục Hành Vân nhìn vẻ mặt của em trai là biết ngay anh chàng đơn giản này đang nghĩ gì.

Anh hơi bất ngờ.

Nha Nha cứu Lục Hành Phong, cũng cứu cả ba họ – chuyện đó đáng để biết ơn, tôn kính.

Nhưng cái kiểu quan tâm của Lục Hành Phong giờ này… hình như không chỉ dừng ở mức kính trọng ân nhân thì phải?

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play