Chương 30: Một trận tự sát tập thể của gà rừng.

Nha Nha cũng rất ngạc nhiên khi nghe Lục Hành Phong nói muốn “nói lý lẽ” với sư phụ cô bé.

Cô bed nhìn Lục Hành Phong mấy lần, rồi mới nói:

“Sư phụ em là kiểu người lúc tốt lúc xấu đó, nhưng việc lát đường là để em – bản quán chủ – giỏi hơn nữa thôi~ Cảm ơn anh đã lo cho em nha, Lục Hành Phong.”

Cô bé con nở một nụ cười ngọt ngào với Lục Hành Phong, đôi mắt cong cong như trăng non.

Lục Hành Phong bị nụ cười đáng yêu ấy đốn tim, cúi người định bế cô bé lên:

“Ở đây toàn người lớn, đi nhanh lắm. Quán chủ nhỏ, để anh bế em đi cho đỡ mệt ha?”

Nha Nha nghĩ một chút, rồi gật đầu đồng ý.

Thật ra cô không đi chậm, vì vẫn luôn dùng phù gió để tự tăng tốc.

Khi cả nhóm xuống núi, nhóm công nhân lắp đặt hệ thống điện mặt trời đã hoàn tất phần điện cho căn nhà gỗ. Nhà nhỏ, việc cũng không nhiều.

Đến lượt căn nhà thờ Tổ sư gia, Nha Nha thắp hương xin chỉ thị, được đồng ý thì mới để công nhân thi công.

Sau một ngày bận rộn, trời tối cũng là lúc ăn tối.

Cả đội công nhân vất vả vì Tam Thanh quán, nên Nha Nha bảo phải đãi mọi người bữa ngon.

Lục Hành Phong đã ăn mấy bữa cháo với bánh bao trên núi, đâu dám kỳ vọng gì thêm. Nhưng nghe Nha Nha vừa dứt lời, anh tận mắt thấy năm con gà rừng xếp hàng đi lên Tam Thanh quán.

"Cái, cái này là sao?" Lục Hành Phong ngạc nhiên hỏi.

Khán giả trong livestream cũng ngơ ngác.

[Đám gà này đang làm gì vậy? Sao tự dưng kéo nhau lên núi?]

[Không hiểu luôn, mà còn xếp hàng ngay ngắn nữa, như đi hội ấy.]

Chẳng bao lâu sau, mọi người phát hiện đám gà rừng này không phải lên núi đi hội, mà là… đi tự sát.

Tới trước Tam Thanh quán, từng con gà nhảy lên bồ đoàn nằm xuống một lát, rồi lại bước ra ngoài, tự tìm tảng đá đập đầu chết.

Toàn bộ quá trình liền mạch, dứt khoát, như một màn tự sát tập thể hoành tráng của… gà rừng.

Lục Hành Phong há hốc miệng:

“Ơ, cái này, tụi nó tự sát thật hả? Mà… Tam Thanh quán mình được ăn thịt à?”

"Được chứ, sư phụ em nói rồi: 'Rượu thịt đi qua ruột, Tổ sư ngồi trong lòng'." Nha Nha chỉ vào tấm bia đá mà bầy gà vừa dùng để đập đầu, nói:

“Anh nhìn đi, trên đó có chữ đó.”

Lục Hành Phong cúi đầu nhìn, Bát ca cũng rất tâm lý chuyển ống kính quay cận cảnh tấm bia.

Chỉ thấy tám chữ trên đó là: “Vì đạo hy sinh, công đức vô lượng”, xem như giải thích lý do gà rừng tình nguyện chết.

Nhưng Lục Hành Phong vẫn chưa hiểu:

“Vì đạo… quan trọng vậy sao?”

Nha Nha đáp:

“Đó là sư phụ em viết đó. Mỗi lần sư phụ em thèm thịt, chỉ cần gọi một tiếng là tụi nó tự kéo đến.”

Thật ra chính Nha Nha cũng không rõ vì sao lời của sư phụ lại hiệu nghiệm đến vậy. Nhưng sư phụ từng nói, những con vật tự nguyện hy sinh để hai thầy trò ăn thịt dưới tấm bia này, khi đầu thai sẽ được bù đắp.

Tóm lại là… có lợi cho tụi nó.

"…Sư phụ em… thần kỳ ghê." Lục Hành Phong ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ thốt ra được câu đó.

Nha Nha cười hí hí:

“Em cũng thấy sư phụ em thần kỳ! Thôi, lại đây nhổ lông gà giúp em đi!”

Một tiếng sau, tiệc gà rừng thịnh soạn thơm nức mũi được dọn lên đầy đủ trên bàn ăn của công nhân.

Buổi livestream sinh hoạt thường ngày của Tam Thanh quán, lập tức biến thành… livestream mukbang.

Nha Nha ôm một cái đùi gà vừa ăn vừa hỏi:

“Lâm Ngọc sao vẫn chưa ra khỏi phòng vậy?”

Sau khi đám công nhân lên núi, Lâm Ngọc đã xin Nha Nha ít giấy bút rồi vào thư phòng, đến giờ vẫn chưa ra.

Lục Hành Phong biết rõ Lâm Ngọc đang ở trạng thái gì, liền nói:

“Chắc là anh ấy đang sáng tác nhạc. Trước kia anh ấy từng nói trên Weibo rồi, một khi có cảm hứng thì không viết xong sẽ không bước ra ngoài.”

Nha Nha cắn miếng thịt:

“Vậy để dành phần cho ảnh.”

Sáng hôm sau – ngày thứ hai nhóm công nhân ở lại – Nha Nha dậy sớm làm lễ sáng.

Thấy Lục Hành Vân và Lục Hành Phong đang đứng đánh răng bên nhau, cô quay sang nói với Lục Hành Vân:

“Lục Hành Vân, hôm nay anh đừng ra khỏi Tam Thanh quán nha, nếu không sẽ có tai họa huyết quang đó.”

Lục Hành Vân cười cười:

“Gần đây anh cũng rảnh, không xuống núi đâu.”

Nghe anh nói vậy, Nha Nha yên tâm xuống núi đánh răng cho A Hoa.

Cô vừa đi được một lúc, Lục Hành Vân đã nhận một cuộc điện thoại.

Sau đó anh liền đi ra khỏi Tam Thanh quán.

Lục Hành Phong sững người:

“Anh, đừng đi! Nha Nha nói hôm nay anh ra khỏi đạo quán sẽ gặp tai nạn đó!”

Lục Hành Vân sốt ruột nói:

“Không được, bạn gái anh nói nhà cô ấy xảy ra chuyện lớn, bảo anh nhất định phải quay về.”

"Bạn gái quan trọng bằng mạng sống à?" Lục Hành Phong sốt ruột phát điên, “Anh ơi, đừng để tình cảm làm mờ lý trí! Mạng sống vẫn là trên hết đó!”

Lục Hành Vân nhìn cậu em độc thân của mình bằng ánh mắt cạn lời:

“Anh đâu có u mê gì đâu? Bạn gái gặp chuyện, anh ở bên là chuyện nên làm. Em yên tâm, anh biết hôm nay có tai nạn nên sẽ rất cẩn thận.”

Chân mọc trên người Lục Hành Vân, anh đã quyết đi thì Lục Hành Phong cũng không cản nổi.

Nhưng anh vẫn đề phòng, chạy vào thư phòng của Nha Nha lấy một tờ phù có chữ “An” đưa cho Lục Hành Vân:

“Anh cầm theo cái này đi.”

Lục Hành Vân cầm lấy, gật đầu, rồi vội vã xuống núi.

Lúc anh xuống núi, Nha Nha vừa đánh răng cho A Hoa xong.

Cô mang theo điện thoại livestream, đang trò chuyện cùng khán giả thì bất ngờ thấy một con gấu trúc chạy như bay về phía mình.

Con gấu trúc này chạy rất nhanh, từ lúc lọt vào ống kính của Bát ca cho đến lúc tới chỗ Nha Nha chỉ mất chưa đến 30 giây.

Thấy Nha Nha, gấu trúc phát ra tiếng "ưm ưm" gấp gáp, còn định cắn tay cô.

Nha Nha nghe vài tiếng, nét mặt cũng lộ vẻ lo lắng:

“Trời ơi, Đại Béo sắp sinh mà lại bị khó sinh à? Tuần trước em xem còn tới mười ngày nữa mới tới kỳ sinh mà.”

[Đại Béo là cái tên gì vậy trời? Nha Nha đúng là cao thủ đặt tên.]

[Khoan đã, điểm cần quan tâm là Đại Béo cũng là một con gấu trúc đúng không? Trên Tam Thanh sơn có gấu trúc thật à?]

[Ủa chứ sao không? Mấy ngọn núi kiểu này rất hợp cho gấu trúc sống. Lúc Nha Nha gọi ra bàn ghế bằng tre, tui đã nghi có gấu trúc rồi.]

Khán giả vẫn đang bàn luận, Nha Nha đã đưa Đại Béo cùng Bát ca tới một địa điểm khác.

Đó là một hang đá tự nhiên, bên ngoài đặt đầy cành khô và cỏ rối, trông như được dùng để ngụy trang, đánh lừa thú ăn thịt khác.

Từ trong hang vọng ra tiếng r*n rỉ “ưm… ăng…” nghe rất đau đớn, chắc chắn mẹ gấu trúc bên trong đang vật vã.

Nha Nha gạt hết đám cây khô, chui vào hang.

Ánh sáng trong hang rất yếu, cô bèn lấy ra một viên dạ minh châu để chiếu sáng.

Nhờ có ánh sáng, khán giả trong livestream cũng nhìn rõ được chuyện gì đang xảy ra.

Quả thật có một con gấu trúc đang lăn lộn trong hang. Dù mặt nó vẫn lông lá và có quầng đen quanh mắt, nhưng nhìn cử động của nó là biết rõ – nó đang rất đau.

Nha Nha cau mày:

“Đô Đô, có phải ạn không nghe lời em, để Đại Béo ăn quá nhiều đúng không?”

Con gấu trúc Đô Đô cứ đi vòng vòng, nghe Nha Nha nói thì mắt nó đảo qua đảo lại, rõ ràng là bị nói trúng tim đen.

Nha Nha bất đắc dĩ:

“Em nói rồi mà, Đại Béo nặng quá, hai bé trong bụng không được ăn nhiều, nếu không rất dễ bị khó sinh, anh cứ không chịu nghe.”

Miệng thì trách Đô Đô, nhưng tay cô thì đã đưa cho Đại Béo một viên thuốc.

Vừa nuốt thuốc, Đại Béo ngừng lăn lộn, ngoan ngoãn nằm xuống, bắt đầu cố gắng sinh con.

[Ủa, một viên thuốc là giải quyết xong ca khó sinh luôn hả?]

[Mỗi người quan tâm một chuyện khác nhau, tui mê gấu trúc nên chỉ muốn nói: Sau khi giao phối, gấu trúc đực với cái thường tách ra sống riêng mà? Sao nghe Nha Nha nói thì gấu trúc đực còn chăm cả gấu cái nữa vậy?]

[Không rõ nữa, đợi Nha Nha xong việc rồi hỏi sau.]

Với sự giúp đỡ của viên thuốc, Đại Béo nhanh chóng sinh ra hai bé gấu trúc con.

Hai bé tròn tròn, mũm mĩm đúng như lời Nha Nha nói.

Có khán giả chuyên xem video về gấu trúc liền kinh ngạc:

“Nha Nha nói là mấy bé sẽ mập hơn bình thường, tui còn không tin. Nhìn thế này chắc phải vượt kỷ lục 247 gram rồi á!”

Hai bé ra đời, Đại Béo dịu dàng ôm lấy, bắt đầu cho bú.

Thấy mọi chuyện đã ổn, Nha Nha liền nắm tai Đô Đô – gấu trúc đực – kéo xềnh xệch ra khỏi hang với dáng vẻ rất không khách sáo.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play