Chương 28: Lục Hành Phong cười trộm

Nha Nha nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Lâm Ngọc và Lục Hành Phong, liền quay sang nói với Lâm Ngọc:

“Cảm ơn anh nha. Nhưng anh cũng không cần phải kể hết chuyện của mình đâu, Tam Thanh quán là trách nhiệm của riêng em mà.”

"Nhưng em là người anh muốn cảm ơn." Trong mắt Lâm Ngọc là sự thành kính sâu đậm dành cho Nha Nha.

Lục Hành Vân đứng cạnh nghe mấy người nói chuyện như đánh đố, không khỏi tò mò.

Anh vừa bước vào đạo quán theo sau Nha Nha, vừa khoác vai em trai mình:

“Ba mẹ ở nhà cứ khen ngợi em suốt, nói em mang lại may mắn cho nhà họ Lục.”

Lục Hành Phong cười toe toét: “Em vốn là người may mắn mà.”

Lục Hành Vân tặc lưỡi: “Chắc em quên trước đây làm gì cũng thất bại rồi ha? Giờ nhờ Nha Nha tiểu đạo trưởng mà fan mới tăng một phát lên năm mươi vạn đó!”

Tài khoản livestream của Lục Hành Phong từ một vạn lên đến năm mươi vạn chỉ trong ba ngày ngắn ngủi.

Với một streamer mà nói, đây là thành tích cực kỳ ấn tượng!

"Thì cũng là do em may mắn nên mới gặp được Nha Nha." Gương mặt điển trai có ba phần giống Lục Hành Vân của anh tràn đầy tự hào.

Rõ ràng, anh thật sự rất tự hào khi quen biết Nha Nha.

Nha Nha đi phía trước, nghe hai anh em họ trò chuyện thì chớp mắt mấy cái, không nói gì thêm.

Những công nhân Lục Hành Phong đưa đến là để xây dựng lại Tam Thanh quán, nên trước mắt chưa cần vào chính điện thờ Tổ sư gia.

Cô dẫn mọi người đến bên căn nhà gỗ nhỏ dùng để ở.

Căn nhà này nhỏ, không đủ chỗ cho cả trăm công nhân ngồi trong nhà, chỉ có thể ngồi ngoài trời. Nhưng trời nắng gắt, ngồi ngoài sẽ rất nóng.

Nha Nha khẽ vung tay, dưới đất liền hiện ra vô số bàn và ghế tre.

“Mời ngồi ạ, khách quý của Tam Thanh quán.”

Đám công nhân đưa mắt nhìn nhau.

Lúc nhận việc chỉ nghe nói phải leo núi, rồi làm hệ thống nước và điện mặt trời cho đạo quán, nào ngờ vừa lên đến nơi lại được thấy trò ảo thuật của con nít?

Vừa nãy còn là bãi đất trống, sao tự nhiên lại mọc ra nguyên dãy bàn ghế tre?

Mà vậy còn chưa hết.

Nha Nha lại phẩy tay thêm lần nữa, các ấm trà và chén trà bay lên, tự động đặt vào từng bàn, rồi ấm trà tự rót trà vào chén.

“Quý khách vất vả rồi, mời uống trà~”

Trà này là trà kim ngân hoa hái từ trên núi, có công dụng thanh nhiệt giải độc, vị ngọt thanh, rất hợp để uống sau khi vận động mạnh và người đang bị nhiệt trong.

Đám công nhân thấy chén trà tự động xuất hiện trước mặt, hoàn toàn đơ người.

Chuyện này, chuyện này hình như đã vượt xa giới hạn của ảo thuật rồi đúng không?

“Ông Lý, tôi đâu có ăn nấm đâu, sao lại thấy ảo giác vậy?”

“Tôi cũng thấy giống như mơ, tôi véo mình rồi mà không đau.”

Ông Hồ đứng cạnh nghe vậy thì cạn lời: “Ông Lý, ông véo tôi chứ có véo ông đâu!”

Ông Lý ngớ ra: “Ủa? Vậy sao anh không kêu lên? Không đau hả? Có khi tôi ngất trên núi rồi nằm mơ ấy chứ?”

Ông Hồ càng cạn lời: “Đau chứ sao không! Tôi cũng sững người luôn khi thấy ly trà tự chạy đến trước mặt mình đó!”

Ai mà chẳng thấy mơ hồ khi bàn ghế tự xuất hiện, ấm trà bay tới, rồi trà tự động rót vào ly?

[Á á á á á, tôi vừa tự véo mình rồi, xác nhận tôi thấy thật!]

[Đây là pháp thuật đúng không? Chắc chắn là pháp thuật rồi! Mẹ ơi, tôi không thể tiếp tục học lớp kỹ năng tào lao nữa, tôi xin nghỉ, tôi muốn đi tu!]

[Ê đừng manh động! Đừng quên Nha Nha tiểu đạo trưởng đã nói chuyện “có duyên với không có duyên” đó!]

[Ơ… tôi manh động xong rồi, nhưng chưa xin nghỉ thành công. Sếp tôi bảo nếu còn nói nhảm nữa là cắt hết KPI, hu hu hu…]

Không chỉ đám công nhân và dân mạng trong livestream bị dọa sợ, ngay cả Lục Hành Vân cũng há hốc mồm.

Người Long Quốc ai mà chẳng biết đạo sĩ thì biết bói toán trừ tà, nhưng Nha Nha tiểu đạo trưởng sao còn biết dùng pháp thuật luôn vậy? Cái này vượt quá cả phạm vi trừ tà rồi!

Thế giới này thay đổi từ lúc nào vậy?

Không lẽ Nha Nha tiểu đạo trưởng còn có thể hô mưa gọi gió?

Lục Hành Vân vừa nghĩ thế, Nha Nha đã ngẩng đầu, vẽ vài đường tay lên trời.

Ngay lập tức, mây đen kéo đến bao phủ vùng đất mà đám công nhân đang đứng, chặn hết ánh nắng gay gắt. Gió mát mẻ không biết từ đâu thổi tới, khiến ai nấy đều cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Miệng Lục Hành Vân há ra không sao khép lại được nữa.

Một lúc lâu sau, anh mới nắm lấy tay Lục Hành Phong, run rẩy nói:

“Anh thu lại lời vừa rồi, Tiểu Phong, em đúng là gặp đại vận, cái này đúng là em có bản lĩnh thật rồi.”

Nếu không phải Lục Hành Phong xách máy livestream lên Tam Thanh sơn, thì nhà họ Lục sao mà quen được một người như Nha Nha?

Lục Hành Phong nghe anh trai thừa nhận mình giỏi, cười vui không tả được.

Trước đây trong nhà anh vốn chẳng có chút địa vị nào, đi học cũng chỉ biết tiêu tiền của ba mẹ như một cậu ấm ăn chơi. May là sau này làm streamer, chứ không thì chờ ba mẹ khen chắc đợi tới kiếp sau.

Nha Nha cũng rót cho Lục Hành Vân một chén trà: “Khách quý, mời uống trà.”

Bát ca rảnh rỗi cũng phụ họa theo: “Khách quý mời uống trà! Khách quý mời uống trà!”

Lục Hành Vân quýnh quáng: “A, Nha Nha tiểu đạo trưởng, em không cần đích thân rót trà cho anh đâu, anh tự lấy được mà!”

[Anh trai Lục Hành Phong: Đại thần đích thân mời trà, muốn xỉu quá!]

[Mà này, có thể lấy ảnh mấy trai đẹp trong livestream làm meme không nhỉ? Tôi chụp được nhiều ảnh hay lắm.]

[Không biết nữa, hỏi Lục Hành Phong thử xem.]

Lục Hành Phong thấy bình luận hỏi, liền tò mò nói:

“Meme hả? Để tôi xem với.”

Livestream không thể gửi ảnh trực tiếp, muốn xem ảnh phải lập nhóm riêng.

Nghe vậy, có người liền đề xuất:

[Lục Hành Phong, hay anh lập luôn một nhóm cho fan của Tam Thanh quán đi, tụi em cũng có chỗ đợi mở livestream.]

[Đúng đó đúng đó! Không làm người hữu duyên được, ít nhất làm người xem livestream chứ!]

[Lập nhóm đi, lập nhóm đi, nhanh lập nhóm!]

Mọi người đều nhao nhao muốn lập nhóm, Lục Hành Phong đành quay sang hỏi Nha Nha – người đang giữ dáng vẻ đạo mạo, nói chuyện rất khách sáo với Lục Hành Vân:

“Nha Nha tiểu đạo trưởng, mọi người muốn lập nhóm ấy. Tức là gom tài khoản lại một chỗ, rồi mọi người có thể trò chuyện như tụi mình nè.”

Lời giải thích rất dễ hiểu, Nha Nha nghe xong liền gật đầu, gương mặt nhỏ nghiêm túc nói:

“Nếu các tín chúng muốn có một nơi để trò chuyện, thì cứ sắp xếp cho họ. Việc này giao cho anh nhé, Lục Hành Phong.”

Lúc này giọng Nha Nha nghe khác hẳn mọi khi, rõ ràng là cố ý tỏ ra nghiêm túc, như thể đang nói với tư cách một đạo trưởng chính thức vậy.

Lục Hành Phong nhìn bụng nhỏ của Nha Nha hơi phình ra, rồi lại nhìn gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc như đang tuyên bố “hôm nay tôi là đạo trưởng nghiêm túc”, anh thật sự không nhịn được, quay đầu nhìn Lâm Ngọc cười trộm.

Không ngờ, cảnh anh cười lại bị Bát ca phát hiện.

Bát ca vỗ cánh, hét lớn:

“Nha Nha! Lục Hành Phong đang cười cậu kìa! Lục Hành Phong đang cười cậu! Anh ấy lén cười cậu đó!”

Nha Nha quay đầu nhìn, quả nhiên thấy Lục Hành Phong đang quay lưng về phía cô, vai run lên vì cười!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play