Chương 27: Khoanh tay sau lưng, học theo sư phụ
Nha Nha điều khiển hồn phách, lặng lẽ đi theo đám người Dư Thịnh.
Dọc đường, bọn họ quả nhiên không phát hiện ra.
Chỉ là sau khi đi qua Âm Môn, Thành Hoàng liền tách ra khỏi đám Âm binh. Âm binh phải dẫn Lâm Miểu đi một đoạn đường dưới âm phủ, vượt qua vài cửa ải trắc nghiệm hồn phách, rồi mới có thể đến cầu Nại Hà.
Có thỏi vàng mà Nha Nha đưa, Âm binh bảo vệ Lâm Miểu suốt quãng đường, không để cô ấy gặp chuyện gì.
Thế là, Lâm Miểu thuận lợi vào thành Phong Đô.
Nha Nha lúc này mới yên tâm, thu hồn về.
Cô bé vừa mở mắt ra, liền thấy gương mặt của Lục Hành Phong, Lâm Ngọc, Bát ca và khuôn mặt hổ của A Hoa hiện ngay trước mắt.
“Nha Nha tiểu đạo trưởng, em không sao chứ?”
“Nha Nha đạo trưởng, em không sao chứ?”
“Nha Nha, em không sao chứ?”
Ba câu hỏi đồng thời vang lên, khiến Nha Nha đột nhiên nhớ đến một câu quảng cáo mà sư phụ từng đọc miết, liền buột miệng: “Không sao, không sao là ăn ngay Ô Mai Lưu Lưu~”
Lục Hành Phong không ngờ mình lo lắng cho Nha Nha cả nửa ngày, lại nhận được câu trả lời như vậy.
Anh bật cười thành tiếng: “Cái gì mà Ô Mai Lưu Lưu chứ? Nha Nha tiểu đạo trưởng, em cũng biết cái quảng cáo đó à?”
Nha Nha gật đầu: “Dạ, sư phụ em một thời gian rất thích ăn Ô Mai Lưu Lưu, còn tự làm mấy mẻ nữa, anh có muốn ăn không?”
Nói xong, bàn tay nhỏ của cô liền xuất hiện một cái túi.
Lục Hành Phong đã quen với việc Nha Nha có thể khiến đồ vật xuất hiện ngay trên tay, ngoài việc trong lòng âm thầm cảm khái thế giới này rốt cuộc đã từ khoa học viễn tưởng chuyển sang huyền huyễn, anh cũng không còn gì để nói thêm.
Lâm Ngọc thì tích cực hơn anh nhiều, cảm ơn một tiếng rồi nhận lấy túi ô mai, thử ăn một viên.
Lúc này Lục Hành Phong mới phát hiện mình chậm hơn, vội vàng cũng vươn tay ra lấy.
Trong phòng chỉ có ánh sáng leo lét của đèn dầu, gió vừa thổi qua, ánh lửa liền lay động theo. Ước chừng đã là ba giờ sáng, Nha Nha tò mò hỏi: “Sao mấy anh lại ngồi canh bên em, không đi ngủ à?”
Bát ca vội giải thích: “Chẳng phải cậu mang con yêu tinh thằn lằn kia về sao? Con đó tu vi cao lắm, rồi cậu lại lập tức nhập định, bọn tớ tưởng cậu bị thương rồi.”
"À." Nha Nha cảm thấy ấm lòng, nhưng gương mặt nhỏ nhắn lại không biểu lộ ra gì, chỉ nói: “Tớ vừa lén đi theo mấy người Thành Hoàng xuống Địa phủ một chuyến. Lâm Miểu thực sự đã đến Phong Đô báo danh rồi đó.”
Đến đó rồi thì đã không còn việc mà Thành Hoàng có thể giúp nữa.
Lúc chờ Nha Nha mở mắt Lục Hành Phong đã được Lâm Ngọc kể hết đầu đuôi câu chuyện.
Nghe Nha Nha nói vậy, anh vừa nhai miếng ô mai vừa kinh ngạc nhìn cô: “Dịch vụ hậu mãi của Tam Thanh quán nhà mình tốt dữ vậy luôn hả? Nha Nha tiểu đạo trưởng em đã giao hồn phách cho Thành Hoàng rồi mà còn phải tự theo xuống Địa phủ coi nữa?”
Nha Nha gật đầu: “Sư phụ nói rồi, làm việc thì phải chu toàn một chút. Em dạy dỗ tên quỷ sai kia, sợ bọn họ trả thù, nên mới theo xuống đó xem thử.”
Lục Hành Phong giơ ngón cái: “Em giỏi thật đó!”
Nha Nha chỉ mỉm cười, rồi nói: “Mọi người đi nghỉ ngơi đi, khuya lắm rồi, có chuyện gì thì mai tính.”
Việc cô bé có ngủ hay không cũng không sao, Bát ca là chim, thời gian nghỉ ngơi vốn đã khác con người. Còn Lục Hành Phong và Lâm Ngọc, chắc chắn ngày mai không dậy nổi.
Quả nhiên, đến khi mặt trời lên, hai người họ vẫn chưa tỉnh.
Nha Nha bèn để cháo sơn dược sáng nay trên bếp lửa cho ấm, rồi đi làm lễ buổi sáng. Xong việc, cô ngồi luyện thư pháp một mình, thấy hai người kia vẫn chưa dậy, lại đi đánh răng cho A Hoa.
Làm hết mấy việc này cũng đã ba giờ chiều.
Ngoài cửa vọng vào tiếng gọi.
“Nha Nha quán chủ có ở đây không? Tôi là anh của Lục Hành Phong, tên là Lục Hành Vân, tôi đến gửi hương hoả và thiết bị cho Tam Thanh quán.”
Lục Hành Phong và Lâm Ngọc vừa mới tỉnh, đang rửa mặt.
Nghe thấy tiếng, Lục Hành Phong nhổ bọt kem đánh răng, lao ra ngoài.
“Nha Nha tiểu đạo trưởng, anh tôi đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi!!”
Không có nước máy, không có đèn điện, kiểu sống thế này anh đã chịu hết nổi rồi! Mong là người mà anh tư dẫn theo có thể nhanh chóng thi công xong!
À đúng rồi, bật livestream.
"Nha Nha tiểu đạo trưởng, mình tiếp tục mở livestream nha, để mọi người thấy được sự thay đổi của Tam Thanh quán." Nói xong, anh nghĩ: Dù gì cũng là anh ruột, mà Nha Nha lại là ân nhân của nhà họ Lục, quay anh ruột lên sóng chắc không sao đâu nhỉ.
Đề nghị này Nha Nha cũng thấy hợp lý.
Cô gọi một tiếng Bát ca, Bát ca bay đến, được đeo thiết bị livestream, rồi cô mới cùng nó bước ra ngoài.
Lục Hành Vân đã đợi một lúc.
Vì vừa leo lên hết 999 bậc thang, nên cả người anh ta ướt đẫm mồ hôi, chiếc áo ba lỗ màu trắng trên người cũng sũng nước.
Lúc Nha Nha dẫn Bát ca – trợ lý quay phim – ra đến cổng, Lục Hành Vân đang lau mồ hôi. Cơ bắp rắn chắc và gương mặt điển trai của anh lập tức khiến khán giả mới vào livestream hét ầm lên.
[Á á, chuyện gì đây, tôi vào nhầm phòng livestream rồi à?]
[Anh chàng da bánh mật mặc áo ba lỗ này là ai vậy? Là ai vậy là ai vậy? Á, mồ hôi ảnh như chảy thẳng vào tim tôi luôn.]
[Tôi vừa thoát ra kiểm tra lại, đúng là livestream của Lục Hành Phong, không phải “Tập đoàn Dừa”.]
"Chào anh, Lục Hành Vân." Nha Nha lễ phép chào hỏi, rồi ngó ra sau lưng anh.
Sau lưng anh là bốn vệ sĩ cao to lực lưỡng, tiếp đến là nhóm công nhân mặc đồng phục. Dưới chân họ là mấy cái hộp lớn, có thể thấy để khiêng hết đống này lên đây, mọi người cũng tốn không ít sức.
Đã là khách hành hương đến cúng dường hương hoả, còn quyên góp thiết bị thì đương nhiên là khách quý của đạo quán.
Hơn nữa, có nhiều người cùng lúc đến Tam Thanh quán như vậy, đây là lần đầu tiên xảy ra cảnh tượng rộn ràng như thế.
Nha Nha vô thức đứng thẳng người, hai tay khoanh sau lưng học theo dáng sư phụ, gương mặt nhỏ nhắn cũng nghiêm túc hơn hẳn.
Thay đổi về tư thế của cô lập tức bị dân mạng trong livestream – một lũ mắt tinh như cú vọ – phát hiện.
[Á á, có phải Nha Nha tiểu đạo trưởng đột nhiên nghiêm túc hẳn lên không?]
[Chuẩn luôn, con tôi mà bắt chước cô giáo cũng là kiểu này, hahaha.]
Lục Hành Phong cũng thấy dáng vẻ khác hẳn của Nha Nha, liền ghé tai Lâm Ngọc thì thầm: “Quán chủ nhỏ của mình sao mà đáng yêu quá vậy?”
Trẻ con mà, bụng lúc nào chẳng tròn tròn.
Nha Nha dùng sức quá mức, chiếc đạo bào mỏng tang đâu che nổi cái bụng nhỏ căng tròn của cô. Cô bé còn biết tự cột tóc, hai búi tóc tròn xoe trên đầu, phối với gương mặt bụ bẫm mà còn nghiêm trang giả người lớn kia nữa, đúng là đáng yêu không để đâu cho hết.
Lâm Ngọc cũng gật đầu tán thành: “Quán chủ nhỏ đúng là đáng yêu thật.”
Lục Hành Phong vừa thì thầm, Bát ca đã chuyển camera sang phía họ.
Khán giả phát hiện Lâm Ngọc vẫn còn ở Tam Thanh quán, ngạc nhiên vô cùng:
[Ủa, sao mỹ nhân nhà mình vẫn ở Tam Thanh quán vậy? Á á á, đúng rồi, chưa ai nói cho tôi biết rốt cuộc mỹ nhân đến tìm Nha Nha làm gì hết á.]
[Đúng đó! Livestream hôm nay mở muộn vậy, Lục Hành Phong anh phải cho chúng tôi một lời giải thích đi!]
Lục Hành Phong thấy bình luận, đưa điện thoại cho Lâm Ngọc xem.
“Anh Lâm, anh nói sao?”
Lâm Ngọc trầm mặc một lúc, rồi nói: “Tôi sẽ livestream để kể rõ chuyện này.”
Lục Hành Phong hơi lo: “Anh là ca sĩ đó nha, người của công chúng mà.”
Lâm Ngọc nhìn Nha Nha – bé con nhỏ xíu ấy lúc này đang đứng nghiêm chỉnh, cung kính mời mọi người vào Tam Thanh quán – rồi mỉm cười.
Nếu không có Nha Nha, giờ này anh đã trở thành một người khác, làm gì còn làm ca sĩ được nữa? Vậy nên, chỉ cần là việc khiến người ta nhận ra Tam Thanh quán lợi hại đến mức nào, thì anh đều nên làm.
Đây là lời hứa với Nha Nha, cũng là để tích đức cho em gái mình.
Vậy nên, anh là ca sĩ – chuẩn không cần chỉnh.