Chương 26: Ta cũng sẽ đi gặp Diêm Vương chịu phạt

Tên quỷ sai bên cạnh thấy chỗ dựa của mình lại cúi đầu trước Nha Nha, lập tức không thể tin nổi.

“Thành Hoàng gia, con là hậu duệ của ngài đó! Sao ngài lại bênh con nhóc đạo sĩ kia? Nó… nó đánh con thành ra thế này!”

Toàn thân hắn đau nhức.

Loại hồn ma đã được giao nhiệm vụ như hắn đều bắt đầu tu luyện linh hồn rồi, nên khi bị người tu hành hoặc yêu quái đánh, cũng sẽ đau như người sống.

Quỷ sai không hiểu vì sao. Nhưng Nha Nha thì hiểu.

Lúc nãy cô nói sẽ đi mách Diêm Vương, chắc Thành Hoàng sợ cấp trên biết chuyện ông ta thiên vị cấp dưới, nên mới vội đổi thái độ.

“Là con muốn thay người khác cơ.” Nha Nha nói, “Nhưng ngài cũng phải xử phạt chú âyd mới được, ngài là cấp trên của quỷ sai mà, không thể để ai cũng làm bậy rồi bỏ qua hết như thế.”

“Một số hồn ma không chịu đi đầu thai, chạy lung tung làm chuyện xấu thì đánh cũng được. Nhưng bạn của con đâu có làm gì, chú âyd vừa đến đã ra tay, vậy là sai rồi.”

Nha Nha bắt chước dáng vẻ của sư phụ, hai tay khoanh sau lưng, nghiêm túc giảng đạo lý với Thành Hoàng.

Thành Hoàng cúi đầu, mặt đầy nghiêm túc gật gù:

“Phải, phải, Quán chủ nói đúng, ta lập tức xử lý nghiêm minh. Trừng phạt Dư Khải mười năm công đức để răn đe!”

Tên quỷ sai Dư Khải nghe phán xong thì đầy căm phẫn:

“Con không phục! Các quỷ sai khác cũng đối xử với hồn người sống như vậy mà, sao chỉ mình con bị phạt?”

Mới vào nghề hắn cũng không dám đánh ai, nhưng sau đó khi bị các quỷ sai khác đánh lúc hồn bị dẫn đi, rồi lại nghe lời mấy tiền bối “lão làng”, nên mới làm theo.

Dư Khải không cảm thấy mình sai.

“Vậy lúc chú chết, bị quỷ sai đánh, chú có thấy đau không?” Nha Nha nói lý lẽ, “Sư phụ dạy con: điều mình không muốn, đừng làm với người khác. Mọi người đều là người cùng một nước, chết rồi cũng là hồn của một nước, tự mình ức hiếp người mình thì giỏi lắm à?”

Thấy Nha Nha mắng hậu duệ, mà đứa cháu này vẫn mặt dày không chịu phục, Thành Hoàng chợt nhớ lại chuyện xưa của mình.

Không phải ông từng như Dư Khải – làm sai còn không nhận – mà là hồi còn sống, đất nước ông đang có chiến tranh. Bọn văn quan chỉ muốn cầu hòa, định cắt đất cho giặc.

Nhưng dân của nước ông, sau khi bị dâng cho nước khác, đều bị bắt làm nô lệ.

Khi đó ông từng chất vấn bọn văn quan: “Nếu các người ủng hộ cắt đất, vậy các người có chịu làm dân của vùng đất bị cắt đó không?”

Đám văn quan sợ hãi đến lùi bước, không nói nổi câu nào.

Bọn họ không cam tâm làm nô lệ, nhưng lại ép dân thường phải đi làm trâu làm ngựa cho nước khác.

Hồi đó ông còn là tướng quân Dư Thịnh, nhờ vào nỗ lực của bản thân mới đánh đuổi được quân xâm lược.

Nhưng trong trận chiến đó, ông bị thương nặng, sau này vết thương tái phát, không qua khỏi. Dân chúng cảm kích ông như một anh hùng, lập đền thờ, để ông trở thành Thành Hoàng.

Làm Thành Hoàng đã gần sáu trăm năm, vậy mà giờ ông lại thấy việc con dân nước mình bị bắt nạt dưới địa phủ là chuyện nhỏ. Còn định ra mặt vì hậu duệ, tìm cách giúp nó lách luật.

Khuôn mặt chữ điền của Dư Thịnh hiện lên nụ cười cay đắng:

“Dĩ nhiên không thể để một mình cháu nhận phạt. Ta cũng sẽ tới gặp Diêm Vương nhận tội.”

Nói xong, ông gọi âm binh đứng cạnh lại, bảo dẫn cả Lâm Miểu và ông cùng đi gặp Thập Điện Diêm La.

Dư Khải thấy tổ tiên mình nghiêm túc như vậy, đành phải cúi đầu nhận phạt. Làm quỷ sai là công việc ở tầng thấp nhất của địa phủ, muốn tu luyện lên cao phải tích lũy rất nhiều công đức từ việc dẫn hồn.

Nếu thành âm binh rồi thì không cần đi dẫn hồn nữa.

Giờ thì hay rồi, chỉ vì một việc mà ai cũng làm, hắn bị trừ mất công đức. Mà hắn mới làm quỷ sai có hai mươi năm thôi!

Không thể bỏ qua chuyện này được!

Dư Khải cúi đầu, mắt đảo liên tục, miệng lại nói:

“Con nhận phạt xong rồi, Thành Hoàng gia, chưởng quản của Tam Thanh Quán, vậy con xin lui trước.”

Thành Hoàng gật đầu đồng ý, Nha Nha cũng gật đầu.

Lâm Ngọc đang nói lời từ biệt với Lâm Miểu.

“Miểu Miểu, xuống dưới đó nhớ sống tốt nhé. Kiếp sau… mong em có ba mẹ tốt hơn.”

Lâm Miểu lại nhìn Lâm Ngọc đầy nghiêm túc:

“Anh à, em từng đọc truyện, có nói đạo sĩ cũng có thể kết hôn sinh con. Nếu anh làm đệ tử của Nha Nha tiểu đạo trưởng, thì cũng có thể kết hôn đúng không?”

Thật ra Lâm Ngọc không muốn cưới vợ là vì chứng kiến cha mẹ thất bại trong việc nuôi con, anh sợ mình cũng thành người như họ.

Vì vậy anh rất chắc chắn:

“Anh không kết hôn.”

Lâm Miểu lại nói:

“Nhưng nếu sau này anh cưới vợ, biết đâu em được đầu thai làm con gái của anh. Em tin anh sẽ là phụ huynh tốt hơn ba mẹ. Nên anh phải sống thật hạnh phúc đó. Tạm biệt.”

Cô bé cười tinh nghịch với Lâm Ngọc, rồi chủ động đi về phía âm sai.

Thành Hoàng thấy vậy là đã tạm biệt xong rồi, liền chắp tay thi lễ với Nha Nha theo kiểu cổ, định rời đi.

Nha Nha lại ngăn lại:

“Khoan đã, Thành Hoàng gia, có thể cho con biết tên của âm binh này được không ạ? Em muốn đốt ít tiền vàng, để chú ấy chăm sóc Lâm Miểu nhiều hơn một chút.”

Thành Hoàng gật đầu rồi giới thiệu, âm sai kia cũng nói:

“Cảm ơn chưởng quản, tôi tên là Trương Nhị.”

Tên này dễ nhớ, lại vừa ở trước mặt.

Nha Nha vẫy tay, bày một đống thỏi vàng trên đất.

Sau đó cô đốt hương, rồi hóa luôn cả đống vàng đó cho Trương Nhị. Việc đốt hương và vàng mã là để gửi đồ cho người đã khuất, không cần phải quỳ lạy.

Cây hương vừa cháy, mùi hương bay thẳng vào mũi Trương Nhị. Đống vàng mã cũng hóa thành đồ thật, đến tay anh ta.

Vàng thật sự có thể dùng ở địa phủ, lại thêm hương khói thuần khiết, tất cả đều vào tay Trương Nhị.

Anh ta hơi sững lại, suýt nữa không cầm nổi cây trường thương trong tay.

Hương khói quá thuần, vàng cũng quá tinh, so với đồ địa phủ phát thì tốt hơn quá nhiều!

Dư Thịnh – Thành Hoàng – cũng giật mình.

Ông từng được dân gian cúng hương khói, nhưng chưa từng thấy ai được như Trương Nhị lúc này. Mấy thỏi vàng tinh khiết như thế, ông cũng đã mấy trăm năm chưa thấy rồi.

Chưởng quản của Tam Thanh Quán, quả thật không tầm thường!

Dư Thịnh nghĩ vậy, thái độ trên mặt càng cung kính hơn:

"Quán chủ Nha Nha, lần sau nếu muốn dẫn hồn, chỉ cần dùng lệnh bài này là có thể gọi âm binh.”

Chiếc lệnh bài ấy là biểu tượng của Thành Hoàng, lúc cử âm binh đi làm việc sẽ dùng đến nó.

Thành Hoàng đưa lệnh bài, Nha Nha cũng không từ chối. Gọi âm binh đến tận nơi vẫn tiện hơn so với việc phải chạy đến miếu thắp hương cầu nguyện.

“Cảm ơn ngài nha, Thành Hoàng gia.” Nha Nha lần đầu tiên cười với Dư Thịnh, khuôn mặt mũm mĩm bỗng rạng rỡ lên hẳn.

Dư Thịnh thầm nghĩ: Một tiểu đạo sĩ đáng yêu thế này mà lại có thể giao tiếp trực tiếp với trời đất, thật khó tin.

Vẻ mặt ông càng cung kính hơn, dẫn theo âm sai và Lâm Miểu rời khỏi miếu Thành Hoàng.

Thấy Thành Hoàng đã đi, Lâm Miểu cũng được tiễn đi suôn sẻ, Nha Nha thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng rồi cô lại nhớ đến lời sư phụ dặn: “Làm việc tốt thì làm cho trót.” Thành Hoàng đổi thái độ quá nhanh, lỡ sau đó lại làm gì không tốt với Lâm Miểu thì sao?

Nghĩ vậy, Nha Nha dẫn Lâm Ngọc về Tam Thanh Quán trước, rồi ngồi dưới tượng tổ sư, bắt đầu “đi âm”.

Cô muốn đích thân đến địa phủ nhìn thấy Lâm Miểu đã được tiếp nhận, mới yên tâm.

“Đi âm” là để hồn rời khỏi xác, giống như xuất hồn, nhưng khác ở chỗ là đi đến địa phủ.

Sư phụ từng khen duy nhất một điều, chính là năng lực xuất hồn của cô bé rất tốt. Chỉ cần dán bùa tàng hình, sẽ không ai nhìn thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play