Chương 11: Bọn tôi tới xem Nha Nha chứ không phải anh

Thấy Lâm Ngọc bị dọa sợ đến mức sững người, Nha Nha rót thêm cho anh một ly trà.

"Uống trà đi nào, uống xong rồi Nha Nha sẽ giúp anh tẩy đi máu âm trong người." Nha Nha cười tươi rói. “Đừng lo, nếu là chuyện em đoán ra được thì chắc chắn không có chuyện gì đâu~”

Lâm Ngọc đúng là cảm thấy khát, lần này anh không do dự mà uống cạn cả ly trà trúc.

Uống xong, anh mắt đỏ hoe hỏi:

“Làm sao để chữa khỏi? Anh… đã uống nhiều máu âm như vậy rồi... Máu âm… là máu gì vậy?”

Không lẽ là loại máu anh đang nghĩ tới?

Ba mẹ anh thật sự đã điên rồi sao? Lúc em gái còn sống thì không trân trọng, đến khi em mất rồi lại muốn dùng anh để hồi sinh nó?

Nếu thật sự có thể làm được như vậy thì anh cam tâm tình nguyện chia sẻ thân thể mình với em gái, nhưng đáng tiếc…

Nha Nha nhỏ giọng giải thích:

“Máu âm là máu của người sinh vào năm âm, tháng âm, ngày âm, giờ âm. Không chỉ con gái mới có đâu, trong con trai cũng có người mang mệnh âm đấy.”

Còn một chuyện nữa mà em không nói ra.

Tên đạo sĩ xấu xa kia đưa cho ba mẹ Lâm Ngọc chỉ một phần máu âm, phần còn lại chắc chắn giữ lại cho mình. Những kẻ hành pháp tu luyện theo tà đạo thường có nhiều nghiệp chướng, nên hay sử dụng loại vật phẩm mang tà khí như máu âm để tăng tu vi.

Biết không phải loại máu ghê sợ kia, Lâm Ngọc thở phào, cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Nhưng ngay sau đó, trong lòng anh lại dấy lên một suy nghĩ.

"Nếu… nếu anh không chữa bệnh, Nha Nha đạo trưởng có thể giúp em gái anh quay về không?" – Ánh mắt anh đầy mong chờ – “Đừng để người phụ nữ đó chiếm lấy cơ thể anh. Cho em gái anh dùng đi, anh không sao đâu.”

Anh tự nhận mình là anh trai chưa làm tròn trách nhiệm.

Nha Nha lắc đầu:

“Người chết không thể sống lại. Nha Nha cũng không làm được. Nhưng em có thể giúp siêu độ linh hồn em gái anh, để em ấy không còn phải chịu đựng vòng lặp đau đớn nữa.”

“Người tự sát, hồn phách không thể đi đầu thai, sẽ cứ thế lặp lại hành động tự sát, không ngừng nghỉ.”

Lâm Ngọc ôm ngực, cảm giác như bị nghẹn đến mức khó thở. Em gái không thể hồi sinh, còn phải chịu cảnh nhảy lầu mãi mãi?

"Xin em, nhất định phải siêu độ cho em gái anh." – Anh nghẹn ngào, lại quỳ xuống.

Anh đã bị người ta hại thành thế này còn đỡ, em gái ngày đó bị ba mẹ hiểu lầm, chắc chắn nỗi đau còn sâu hơn.

"Trước tiên phải trị bệnh cho anh đã." – Nha Nha đứng dậy, nói, “Em gái anh chết vào buổi tối. Tối mới siêu độ được. Giờ thì anh theo em.”

Lâm Ngọc ngoan ngoãn đi theo sau.

Nha Nha dẫn anh đi ra khỏi đạo quán.

Tam Thanh Quán được xây trên một bãi đất bằng giữa dãy núi Tam Thanh, không phải ngay đỉnh núi.

Đi qua khu rừng rậm bên ngoài đạo quán, Nha Nha dẫn Lâm Ngọc đến mép vực.

Vị trí này đã nằm ngoài phạm vi đạo quán, vì thế dáng vẻ của Lâm Ngọc lại trở nên giống hệt một người phụ nữ.

Cơ thể yếu ớt, mới đi vài bước đã mệt thở dốc. Anh vừa thở vừa quan sát xung quanh.

Tới khi Nha Nha dừng lại, anh cũng dừng theo.

Chỗ họ đứng là mặt sau của con đường lên núi, giữa hai dãy núi là một khe sâu hun hút. Ở phía bên kia vách núi có một tảng đá dài, hình dạng kỳ lạ.

Lúc này đã là 9 giờ sáng, mặt trời vừa nhô lên khỏi đỉnh núi. Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu lên mây mù lượn lờ, tảng đá kỳ dị kia trông như đang nuốt sương phun mây.

Trước đây bận rộn với chuyện viết nhạc, diễn live, Lâm Ngọc gần như không có thời gian thưởng thức thiên nhiên thế này. Cả năm nay không đi làm, bị chuyện trong cơ thể hành hạ, anh cũng không rảnh rỗi mà ngắm cảnh.

Bây giờ nhìn thấy khung cảnh này, anh cảm thấy tinh thần nhẹ nhõm hẳn, cả cảm giác đau đớn vì rời đạo quán cũng tạm thời quên mất.

Nhưng đúng lúc đó, anh thấy tảng đá dài kia… động đậy!

Chính vì nó nhúc nhích một chút, anh mới phát hiện ra —

"Rắn… rắn khổng lồ à?" – Lâm Ngọc sợ đến dựng tóc gáy, “Nha Nha đạo trưởng, đó là rắn hả?”

Nha Nha gật đầu:

“Đúng rồi, là rắn khổng lồ đó. Sư phụ em nói nó tên là 'cự mãng xuất sơn', là con rắn xấu xa mượn nước biển hại người, bị nữ thần trên đỉnh núi đối diện nhốt lại để nó hối lỗi.”

"Nữ thần trên núi?" – Lâm Ngọc nhìn theo hướng Nha Nha chỉ.

Quả thật anh thấy có bóng dáng một người phụ nữ đứng trên vách đá xa xa.

Lâm Ngọc ngập ngừng hỏi:

“Vậy em định nhờ nữ thần giúp anh à?”

Nha Nha lắc đầu:

“Không phải đâu. Anh uống viên thuốc này rồi ngồi ở chỗ có vẽ trận pháp kia.”

Cô chỉ vào một bệ đá có khắc trận pháp bát quái.

Sợ Lâm Ngọc không biết làm, Nha Nha ngồi xuống làm mẫu.

Em ngồi xếp bằng, tay đặt trên đầu gối, mặt hướng về khe núi phía đông – nơi mặt trời mọc.

“Như vậy đó. Khi mặt trời lên cao, cơ thể anh sẽ thấy đau như có kiến bò khắp người. Cố gắng chịu đựng, đến khi hết đau là có thể đứng dậy. Nếu anh thật sự muốn khỏi bệnh thì phải kiên trì nha.”

Lâm Ngọc im lặng một lúc, rồi tháo mặt dây chuyền đang đeo, cầm chặt trong tay.

“Nếu anh giữ cái này lúc ngồi thiền thì được không?”

"Được chứ." – Nha Nha gật đầu.

Lâm Ngọc lúc này mới làm theo Nha Nha, ngồi thiền trong trận pháp.

Thấy anh đã ngồi yên, Nha Nha lấy ba lá bùa, đặt vào ba điểm trên trận pháp.

Làm xong, em cũng ngồi xuống bên cạnh anh thiền định.

Mặt trời càng lúc càng lên cao, trên người Lâm Ngọc bắt đầu tỏa ra từng làn khói đen. Thời gian trôi qua từng chút một, nửa tiếng sau, Nha Nha đứng dậy.

Lục Hành Phong leo núi nhanh ghê, mới đó mà đã tới rồi!

Nha Nha trở lại đạo quán, đứng ở cửa đại điện – nơi đặt bài vị tổ tiên và tượng thần tổ sư gia – chờ Lục Hành Phong.

Thấy Nha Nha, Lục Hành Phong cười tươi:

“Nha Nha đạo trưởng, anh lên rồi nè. Đây là số tiền mặt anh mang theo, anh nên cúng thế nào?”

"Em mở livestream được chưa?" – Nha Nha hỏi lại.

Lục Hành Phong mắt sáng rỡ:

“À, em muốn để mọi người cùng xem cách cúng hương đúng không? Đợi anh chút, anh đi lấy thiết bị livestream.”

Nhờ tấm pin năng lượng mặt trời, điện thoại anh đã được sạc đầy.

Có tiền đúng là tốt thật, thiết bị công nghệ cao gì cũng sắm được. Nếu không có tấm sạc đó, thì ở đạo quán không có điện thế này, điện thoại sớm thành cục gạch rồi.

Lục Hành Phong vừa nghĩ vừa mở livestream.

Rất nhiều người đã nhấn theo dõi anh, chỉ đợi livestream mở là lập tức ào vào. Thông báo vừa gửi đi, lượt người xem đã nhanh chóng tăng vọt.

Lục Hành Phong nhìn con số vọt lên 2000 người, mím môi có chút tủi thân.

Anh làm livestream ngoài trời bao lâu nay, chưa từng được ưu ái như vậy. Giờ mà nói hôm nay Nha Nha đạo trưởng không livestream nữa, chắc mọi người bỏ đi hết quá?

“Hay là đưa thiết bị cho…”

Anh đang định nói thì thấy loạt bình luận hiện ra:

[Chúng tôi không muốn xem anh đâu, Lục Hành Phong làm trợ lý thì phải có dáng của trợ lý, quay thẳng Nha Nha đạo trưởng đi.]

[Đúng rồi đó, tụi tôi tới xem Nha Nha chứ không phải anh!]

[Quay Nha Nha đạo trưởng! Quay Nha Nha đạo trưởng! Quay Nha Nha đạo trưởng! Gọi ba lần rồi, Lục Hành Phong anh thấy chưa?]

Nha Nha đã chuẩn bị tinh thần đeo thiết bị livestream, nhưng đúng lúc đó, Lục Hành Phong lại đột nhiên… khóc òa!

Sao thế?

Nha Nha nghiêng đầu nhìn anh, mặt đầy thắc mắc.

Cô bé đâu có thấy điềm gì xấu trên người Lục Hành Phong đâu nhỉ?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play