Từ Tĩnh Nhàn mím môi lặng thinh.
Đây là một dạng biểu hiện của phòng ngự tâm lý, bà đang cân nhắc xem rốt cuộc có nên cho con trai tạm rời xa mình hay không.
Ôn Lĩnh Tây cũng không hối thúc, anh ấy hiểu đây là một sự lựa chọn khó khăn đến nhường nào với người mẹ này.
Hồi lâu sau, Từ Tĩnh Nhàn thở ra một hơi thật dài như quả bong bóng bị xì hơi.
“... Được rồi, vậy làm phiền bác sĩ Ôn nhé.” Bà rũ mắt, thì thầm.
...
Ôn Lĩnh Tây tan làm lúc năm giờ, Từ Tĩnh Nhàn nán lại bên Giang Diệu trong khu vực nghỉ ngơi đến tận năm giờ mới ra về một mình.
Giang Diệu không có phản ứng đặc biệt gì với sự rời đi của mẹ.
Đáng lý ra một bệnh nhân bệnh tự kỷ ám thị như Giang Diệu sẽ dễ dàng thể hiện ra sự bồn chồn lo lắng lúc người mẹ thân thuộc rời xa mình mới phải. Giống như cún con rời xa chủ nhân, dù chủ nhân luôn ra khỏi nhà đi làm vào khung giờ cố định hằng ngày nhưng chú cún vẫn không thể làm quen và chịu đựng việc đó, thế nên nó sẽ nằm ườn trên bệ cửa sổ hoặc ngóng chờ sau cửa nhà, thấp thỏm bất an muốn gặp lại chủ nhân.
Bởi vậy sẽ có vài chú cún phá banh nhà cửa trong lúc chủ nhân ra ngoài, đó là hành vi xảy ra khi chúng thấy lo lắng bởi sự chia xa.
Nhưng Giang Diệu lại rất ngoan ngoãn.
Cậu không khóc không la hét, chỉ đứng yên bên cạnh Ôn Lĩnh Tây.
Mãi đến khi chiếc xe hơi màu trắng mẹ lái đến chậm rãi chạy ra khỏi bãi đỗ xe, cậu mới khẽ thốt lên một câu: “Thiên Nga đi rồi.”
Thiên Nga là biệt danh Giang Diệu gọi mẹ.
Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng gọi “mẹ” hay “bố”, nói đúng hơn là cậu luôn có một cách đặt tên độc đáo cho tất cả mọi người.
Người mẹ Từ Tĩnh Nhàn là “Thiên Nga”, cái tên này rất dễ hiểu vì mẹ cậu là vũ công múa ballet, toát ra khí chất tao nhã dễ làm mọi người liên tưởng đến chú thiên nga.
Còn người bố Giang Nhất Hoán là “Saint Bernard”, Ôn Lĩnh Tây từng có cơ hội gặp gỡ người bố học giả đó của cậu rồi, ông hiền từ đôn hậu, đôi mắt nâu sậm chan chứa tình yêu tha thiết dành cho học thuật và cuộc sống, trông vóc dáng cũng không giống một chú chó cứu hộ cỡ lớn như Saint Bernard cho lắm.
Còn Ôn Lĩnh Tây...
“Labrador số 7.” Giang Diệu cúi đầu, hoang mang nhìn đôi tay của mình: “Bọ rùa mất tiêu rồi.”
Chú bọ rùa bảy đốm đã bị Ôn Lĩnh Tây thả về chậu cây trong lúc Giang Diệu ngủ say.
Ôn Lĩnh Tây mỉm cười, bưng chậu cây trên kệ sách qua: “Nó ở trong này, em đưa nhà của nó đi chung nhé.”
—Labrador số 7 là biệt danh Giang Diệu đặt cho Ôn Lĩnh Tây.
Ôn Lĩnh Tây cũng không biết sao mình trẻ đẹp tài năng xuất chúng thế này mà lại là Labrador... Nhưng dù sao giống Labrador cũng khá thông minh nên anh ấy không thấy bất mãn với biệt danh này.
Giang Diệu rất yên tĩnh, sau khi tan làm, Ôn Lĩnh Tây đưa cậu về nhà ăn cơm, xem tivi, Giang Diệu luôn ngồi đó chìm đắm trong thế giới của riêng cậu như một con búp bê.
Có khi cậu sẽ tìm kiếm tình yêu thủy chung là chú bọ rùa bảy đốm trong chậu trầu bà, có khi sẽ cầm một cuốn sách lần lượt đọc hết từng trang.
Tan làm rồi sẽ sống với trạng thái thả lỏng, nên Ôn Lĩnh Tây không định tiếp tục trò chuyện điều trị cho Giang Diệu theo kỹ năng chuyên ngành của bác sĩ khoa tâm thần.
Anh ấy đưa Giang Diệu về nhà, đa phần là muốn để người mẹ Từ Tĩnh Nhàn có thời gian hít thở, nghỉ ngơi đàng hoàng.
Bà mệt quá rồi.
Bố của Giang Diệu là một học giả nổi tiếng, Từ Tĩnh Nhàn nói dạo này ông đang tham gia hội nghị học thuật ở nước ngoài. Nhưng dù không phải ở nước ngoài thì công việc của bố Giang Diệu cũng cực kỳ bận rộn, thế nên hầu hết thời gian đều do Từ Tĩnh Nhàn chăm sóc Giang Diệu.
Nghe nói năm Giang Diệu bị chẩn đoán mắc bệnh tự kỷ, bố của Giang Diệu vốn cũng muốn từ chức ở trường đại học để tập trung chăm sóc con trai với vợ. Nhưng Từ Tĩnh Nhàn không đồng ý, vì bà thấy công việc của chồng cực kỳ có ý nghĩa, bà không đành lòng để một học giả tài hoa xuất sắc như vậy bị gia đình kéo chân, thế là bà giải nghệ nghỉ làm vũ công múa ballet trước ông một bước, ở nhà tập trung làm một người nội trợ toàn năng.
Đây đúng là một đôi vợ chồng tình cảm mặn nồng, cũng là một cặp bố mẹ cực kỳ yêu thương con trai. Nếu Giang Diệu không mắc bệnh tâm thần khó chữa, lớn lên trong một gia đình như thế, nhất định sẽ đón chào tương lai tiền đồ như gấm.
Ôn Lĩnh Tây cảm thán trong lòng.
Anh ấy nhìn đồng hồ thấy cũng đã đến giờ, thế là đưa Giang Diệu đi vào phòng tắm.
“Mẹ em mang cả đồ ngủ đến cho em này.” Ôn Lĩnh Tây lấy đủ thứ đồ dùng trong vali nhỏ của Giang Diệu ra, cười nói: “Đúng là suy nghĩ rất chu đáo...”
Đó là vali nhỏ Từ Tĩnh Nhàn quay về nhà thu xếp rồi mang đến ngay sau khi đồng ý lời đề nghị của Ôn Lĩnh Tây, trong đó không chỉ có đồ ngủ hay quần áo để thay mà có cả gối chăn.
Quả thật chẳng giống đang ở nhờ nhà người khác chút nào, mà giống sắp đi dã ngoại hơn.
Đây cũng là phép lịch sự Từ Tĩnh Nhàn được dạy, dù Ôn Lĩnh Tây chủ động đề nghị đưa Giang Diệu về nhà nhưng bà cũng không muốn phiền hà anh ấy. Thế nên đã chuẩn bị tươm tất đồ dùng cho Giang Diệu, Ôn Lĩnh Tây chỉ cần lấy ra dùng ra được.
Giang Diệu đứng trước bồn rửa tay, yên lặng nhìn Ôn Lĩnh Tây đặt đồ ngủ và đồ lót của cậu lên mặt bồn.
Chuẩn bị đồ đầy đủ, Ôn Lĩnh Tây định tắm cho Giang Diệu.
Thế nhưng khi anh ấy vừa đưa tay ra, Giang Diệu đã giữ cổ tay của anh ấy lại nhanh như chớp.
“...?” Ôn Lĩnh Tây sững sờ, vô thức cúi xuống nhìn bàn tay Giang Diệu đang túm lấy anh ấy.
Giang Diệu cũng chậm rãi cúi đầu nhìn ngón tay Ôn Lĩnh Tây đang sắp chạm vào cổ áo mình.
[Nói với anh ta rằng: Đừng chạm vào em.]
Tiếng nói trong lòng Giang Diệu lại vang lên.
Giang Diệu ngước lên, hàng mi như lông vũ chậm rãi chớp nhẹ.
“Đừng chạm vào em.” Cậu nói.
Ôn Lĩnh Tây lại ngỡ ngàng.
Sau đó, lòng anh ấy lập tức thấy mừng rỡ ngạc nhiên!
Anh ấy quá đỗi bất ngờ.
Giang Diệu đã có ý thức tự bảo vệ bản thân rồi, cậu biết từ chối sự đụng chạm từ người khác!
Tốt lắm, điều này cực kỳ đáng quý với một đứa trẻ bị tự kỷ!
Ôn Lĩnh Tây thật lòng thấy mừng cho Giang Diệu, niềm vui ấy đã phần nào làm vơi đi sự ngượng ngùng do hiểu lầm nhỏ lúc nãy mang lại.
Sau khi xác nhận Giang Diệu muốn tự tắm, Ôn Lĩnh Tây dặn cậu cứ gọi anh ấy lúc cần giúp đỡ rồi mỉm cười ra khỏi phòng vệ sinh.
Cánh cửa phòng vệ sinh nhẹ nhàng khép lại.
[Khóa cửa.]
Tiếng nói trong lòng lại vang lên.
Giang Diệu nghe lời bước tới lạch cạch khóa cửa lại.
[Lúc đi tắm phải khóa cửa kỹ càng, cả lúc thay quần áo, lúc đi tiểu tiện...]
Tiếng nói trong lòng kiên nhẫn dặn dò cậu.
Giang Diệu: “Ừm.”
Cậu cúi đầu xuống, thấy ngón tay mình đang đặt trên chiếc cúc ở cổ áo, chỉ cần dùng sức nhẹ cúc áo đã được tháo ra.
Từng chiếc cúc áo được cởi, bản thân Giang Diệu trong gương cởi áo sơ mi ra để lộ cơ thể gầy gò trắng nõn.
Sau đó là quần dài, kế đến là vớ.
Không lâu sau cậu đã cởi trần sạch sẽ.
Giang Diệu nhớ lại quy trình mẹ tắm cho mình lúc ở nhà rồi đi chân trần vào nhà tắm.
Gạch men dưới lòng bàn chân hơi lạnh.
[Dép lê.]
Tiếng nói trong lòng nhắc nhở.
Giang Diệu cúi đầu ngó nghiêng xung quanh, dưới đất có dép lê Ôn Lĩnh Tây lấy từ trong vali ra cho cậu.
Đó là dép lê hình gấu trúc màu xanh da trời cậu mang trong nhà, Giang Diệu xỏ dép vào rồi mở vòi nước, thò tay bên dưới vòi hoa sen thử độ ấm.
Hạ chưa sang thu nên trời vẫn chưa lạnh lắm.
Nước nóng rơi tí tách xuống mặt sàn, bắn ra những giọt nước ấm áp.
Giang Diệu cởi trần, hiện tại cậu vẫn còn đứng bên ngoài phòng tắm bằng kính, chỉ mới thò tay vào dưới làn nước nóng chảy ra từ vòi sen thôi.
Nhiệt độ gần được, có thể vào tắm rồi.
Bỗng dưng Giang Diệu quay đầu lại nhìn ra sau lưng.
[Sao thế?]
Tiếng nói trong lòng nhạy bén nhận ra điều bất thường.
Trong phòng vệ sinh trống trơn, cánh cửa đã được khóa chặt nên không có ai tiến vào. Bên ngoài cũng chẳng có tiếng động kỳ lạ nào.
[Cậu đang nhìn gì thế?]
Tiếng nói trong lòng hỏi.
Giang Diệu nghiêng đầu, ngưỡng dài cổ ra nhìn phần lưng của mình, nói: “Trống quá.”
[...?]
Phần lưng trơn trụi lồ lộ trong không khí làm cậu thấy hơi lạnh.
Giang Diệu đi vào phòng tắm, quay lưng về phía vòi hoa sen để nước ấm xối lên lưng mình.
Trong phòng tắm bốc lên hơi nước, cửa kính bị kéo lên khóa hết nhiệt độ cao bên trong.
Giang Diệu cảm nhận được sức nước đập vào lưng mình, cũng cảm nhận được cơ thể đang dần ấm lên.
Gương mặt cậu lại từ từ lộ ra biểu cảm nghi hoặc.
Cậu thò tay ra sau lưng sờ soạt như đang tìm kiếm gì đó, cậu sờ từ vùng xương bả vai đến cột sống, rồi xuống thắt lưng. Làn da trở nên vừa ướt vừa trơn dưới làn nước ấm, cậu cứ vuốt ve lưng của mình nhưng lại không tìm thấy thứ mình muốn.
[Cậu đang tìm gì vậy?]
Tiếng nói trong lòng hỏi như thế.
“Trống quá.”
Giang Diệu lại quay đầu ra sau, rất cố gắng muốn nhìn rõ phần lưng của mình như chú chim bị cắt mất đôi cánh, trọng lượng của cơ thể chợt giảm nhẹ làm cậu thấy không thích nghi được, nhưng lại không biết rốt cuộc mình đã mất thứ gì.
[...]
Tiếng nói trong lòng im lặng hồi lâu.
Ngay sau đó, Giang Diệu thấy hai cánh tay mình xếp chồng lên nhau, vòng ra trước ngực.
Tư thế tự ôm lấy chính mình.
[Thế này à?]
Tiếng nói trong lòng khẽ hỏi.
Giang Diệu chớp mắt, cánh tay cậu không đủ dài nên dù có cố gắng cách mấy thì lòng bàn tay cũng chỉ có thể chạm tới vị trí của chả vai, chứ không thể bao trọn hoàn toàn phần lưng.
Cho nên vẫn còn thiếu cái gì đó.
Vẫn còn quá trống.
Thế nhưng nước ấm rất dễ chịu, xối lên phần lưng vừa ấm áp vừa có sức nặng.
“Ừm.” Giang Diệu cong khóe môi, mỉm cười trong tiếng nước chảy tí tách.
...
Nửa tiếng sau, Giang Diệu ra khỏi phòng tắm, mặc đồ ngủ mẹ chuẩn bị cho cậu.
Cậu tắm nước ấm xong, cơ thể vẫn còn bốc lên hơi nóng nhưng cậu đã thấy buồn ngủ, bèn giơ tay dụi mắt trong cơn ngái ngủ.
Ôn Lĩnh Tây dẫn cậu đến phòng ngủ dành cho khách, trên giường là chăn gối Từ Tĩnh Nhàn mang đến cho cậu.
Anh ấy hơi do dự không biết có nên nán lại đó quan sát hay không, vì lúc nhắc tới “ốc sên”, biểu cảm của Từ Tĩnh Nhàn quá đáng sợ. Tuy Ôn Lĩnh Tây cảm thấy đó chỉ là ảo tưởng vì lo lắng quá mức thôi, nhưng nhớ lại biểu cảm của Từ Tĩnh nhàn khi ấy, anh ấy vẫn không khỏi lạnh sống lưng.
... Lỡ như thì sao?
Chần chừ thật lâu, Ôn Lĩnh Tây cũng quyết định tắt đèn, chúc Giang Diệu ngủ ngon.
Ôn Lĩnh Tây là một người kiên định với chủ nghĩa duy vật, anh ấy từng gặp rất nhiều người bị thế giới tinh thần của mình hành hạ đến mức không thể phân biệt đâu là ảo đâu là thật.
Nên anh ấy cũng luôn tự cảnh tỉnh bản thân rằng mình nên làm người điều trị và người hỗ trợ thôi, tuyệt đối không để họ kéo xuống vực thẳm.
Ôn Lĩnh Tây tin chắc nhà mình không có ốc sên, thế là anh ấy yên tâm chìm vào giấc ngủ.