Lần đầu Lục Chấp tắm cho Giang Diệu, anh đã rất suy sụp.

Lúc đó anh còn chưa biết Giang Diệu mắc bệnh tự kỷ, chỉ đơn giản là thấy thằng nhóc này cứ ngu ngu ngơ ngơ không được bình thường cho lắm.

Lục Chấp tưởng là cậu sợ quá hóa ngơ, dù sao cũng tận mắt chứng kiến cảnh tượng đẫm máu thế mà.

Giang Diệu là người sống sót duy nhất trong sự kiện “Buổi đấu giá trên du thuyền”, lúc được Lục Chấp cứu về, toàn thân cậu dính đầy máu, vai còn treo một khúc ruột chẳng biết của ai, trên đầu đội một tảng thịt nát không chủ.

Trông cực kỳ thê thảm.

Thế nhưng còn một tiếng nữa đội cứu viện mới đến, Lục Chấp thật sự không thể trơ mắt nhìn người sống sót duy nhất này ngồi thẫn thờ với tình trạng đó suốt một tiếng ấy được.

Thế là anh đạp cửa phòng tổng thống của thủ lĩnh phe địch, đẩy Giang Diệu vào phòng tắm ra hiệu cậu hãy tắm nước ấm.

Kết quả là... Giang Diệu không biết làm.

Thậm chí cậu còn thấy treo một khúc ruột trên vai như thế thì chẳng có vấn đề gì.

Lục Chấp còn nghi ngờ chàng thiếu niên phản ứng thờ ơ là thủ phạm đứng đằng sau sự kiện gian ác này, thế nhưng sau mười phút đứng trợn mắt nhìn nhau trong phòng tắm, cuối cùng Lục Chấp chọn bỏ cuộc.

Anh cảm thấy đống nội tạng biến dị dính nhớp trên người thiếu niên này quả thật quá gớm ghiếc, rõ ràng đã tách khỏi cơ thể người biến dị nhưng chúng vẫn chậm rãi di chuyển lúc nhúc như một sinh vật có sự sống và ý thức riêng biệt, bò trên người thiếu niên như giòi bọ.

Thật tởm.

Ngoài tởm lợm ra thì còn bẩn nữa.

Người bình thường tuyệt đối không thể chịu nổi thứ nhớp nháp đó treo lủng lẳng trên người mình, nên chắc chắn thiếu niên yên tĩnh như thực vật này có vấn đề về trí não.

Nhưng dù sao cậu cũng là người sống sót duy nhất... Hơn nữa máy hiển thị mức ô nhiễm của cậu là 0 trong khi chỉ số tỉnh táo là 99, chứng minh cậu hoàn toàn là một người bình thường...

Tuy hiện tại vẫn là con người, nhưng nếu tiếp xúc với đống vật ô nhiễm đó quá lâu, chắc chắn cậu cũng sẽ bị kích thích phân hóa.

Lục Chấp chỉ đành chịu đựng cơn ghê tởm, gạt bỏ từng đống vật ô nhiễm xuống khỏi cơ thể cậu.

Phản ứng duy nhất của cậu với chuyện này là bị tiếng động lúc đống thịt đó rơi lộp bộp xuống sàn thu hút sự chú ý, cúi đầu nhìn mặt đất đầy máu.

“Đi tắm, biết đi tắm không? Đi—Tắm—”

Xuất phát từ thái độ nghiêm cẩn, Lục Chấp đã thay đổi mười mấy giọng điệu khác nhau để bảo cậu tự cởi đồ đi tắm. Thế nhưng cậu lại chẳng hề phản ứng, thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn anh lấy một cái.

Cuối cùng Lục Chấp mất sạch kiên nhẫn.

Sắc mặt anh lạnh tanh, cầm vòi sen giội thẳng xuống người cậu rửa sạch hết toàn bộ máu bẩn đó.

Có lẽ cảm nhận được sự tức giận của anh nên cậu cúi đầu rụt vai lại, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng yên bất động, chẳng phản kháng gì.

Khi vết máu bẩn trên mặt cậu được rửa sạch, Lục Chấp không khỏi ngỡ ngàng.

Đứa trẻ này quá đỗi xinh đẹp.

Sau một thoáng ngẩn ngơ, anh lại thấy lo lắng lạ thường.

Buổi đấu giá trên du thuyền này không phải nơi tốt lành gì cho cam, một cái vỏ rỗng xinh đẹp nhưng lại không có năng lực tự bảo vệ bản thân xuất hiện ở nơi này, có khi nào...

Lục Chấp cẩn thận xác nhận lại tình trạng sức khỏe của cậu, sau đó lại bất ngờ phát hiện cậu hoàn toàn lành lặn.

Không hề gặp chuyện tồi tệ nào.

Nói cách khác, ít ra thì thân thể cậu không bị đối xử tệ bạc.

... Vậy còn tinh thần thì sao?

Lục Chấp không chắc cậu vốn đã gặp vấn đề về tinh thần, hay là ra nông nỗi này do gặp một số chuyện xảy ra trên du thuyền.

Nếu là vế sau thì...

... Giờ không phải lúc để suy xét những chuyện này, tóm lại phải cứu cậu trước đã.

Dù có thế nào cũng phải cảm ơn sự hợp tác của cậu, nước ấm giội mạnh xuống từ vòi sen nhưng cậu luôn đứng yên tại đó hứng chịu. Chỉ có những lúc dòng nước bất cẩn giội vào mắt, lông mi cậu mới khẽ run rẩy, có hành vi tránh né rất khẽ.

Dù sao cậu cũng không phải là “người thực vật” thật sự.

Cuối cùng Lục Chấp cũng tắm rửa sạch sẽ cho cậu, ngặt nỗi sau đó lại phải đối mặt với vấn đề mới.

— Giang Diệu không có quần áo sạch để thay.

Quần áo cũ của cậu đã ướt sũng, cơ thể bé nhỏ gầy guộc của cậu run lẩy bẩy trong lớp quần áo ướt.

Lục Chấp tìm quần áo có sẵn trong phòng tổng thống... Nhưng cũng toàn là thứ dính vật ô nhiễm với các mức độ nặng nhẹ khác nhau, vốn không thể mặc. ( truyện trên app T•Y•T )

Lục Chấp mím môi.

Anh liếc nhìn thiết bị di động trên cổ tay lần thứ 101, thấy chấm sáng nhỏ trên bản đồ, ước tính còn nửa tiếng đội cứu viện mới đến nơi.

Nửa tiếng... Chắc đứa trẻ ngốc này chết cóng rồi.

Thế là lúc đội cứu viện đến nơi đã bắt gặp đội trưởng Lục mặc mỗi đồ lót, mặt mày lạnh tanh đứng trên boong tàu vẫy tay với họ.

Nhiệm vụ lần này vốn do Lục Chấp ngụy trang thành tầng lớp thượng lưu trà trộn vào buổi tiệc nhằm điều tra chân tướng ẩn sau buổi đấu gia gian ác.

Chẳng ai ngờ lúc ra ngoài đồ vest tươm tất, lúc gặp lại thì chỉ còn mỗi cái quần lót.

Toàn đội cứu viện sợ hãi ngã ngửa, trực thăng suýt đã rơi xuống ngay giữa không trung.

Điều khiến họ ngạc nhiên hơn là bên cạnh đội trưởng Lục còn có một chàng trai vô cùng xinh đẹp đang đứng. Thân hình gầy gò được bao bọc trong chiếc áo vest rộng thùng thình của đàn ông, quần tây dài lê thê quét đất. Hàng mi như lông vũ chậm rãi chớp nhẹ, toát ra cảm giác xa cách.

Đôi mắt cậu hơi rã rời như không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại như chẳng mảy may quan tâm đến bất kỳ điều gì trên thế gian này.

Ngón tay lại túm chặt một góc quần lót của Lục Chấp, hành động ấy vừa chẳng đúng lúc vừa rất kỳ lạ.

Chiếc trực thăng suýt rơi tự do thêm lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play