“Ốc sên?” Ôn Lĩnh Tây ngơ ngác, trong đầu anh ấy hiện ra hình ảnh một chú ốc sên động vật thân mềm đang bò chầm chậm trên tán lá.
Từ Tĩnh Nhàn vẫn luôn nhìn chăm chú vào con trai, lúc này Giang Diệu vẫn chẳng hề quan tâm đến cuộc trò chuyện ở thế giới ngoài kia như thể cậu đang thản nhiên cắm rễ vào vũng bùn trong màn kính, mọi thứ diễn ra ngoài kia đều không liên quan gì đến cậu.
“Ý của chị là... Ù tai?” Ôn Lĩnh Tây nhíu mày, trong lĩnh vực bệnh tâm thần, xảy ra hiện tượng ù tai dẫn đến ảo thính là tình trạng rất thường gặp.
Huống chi Giang Diệu còn bị đa nhân cách, cậu cũng luôn bảo là cậu nghe thấy có ai đó đang nói chuyện với mình.
“Không, đó không phải là ù tai, cũng không phải ảo thính.” Từ Tĩnh Nhàn vô cùng chắc chắn, có lẽ bà đã tiến hành quan sát rất lâu rồi: “Thứ “ốc sên” mà thằng bé nhắc tới khác với tiếng nói nghe được trước kia. Tiếng nói trò chuyện với Giang Diệu xuất phát từ nội tâm thằng bé chứ không phải nghe bằng tai. Nhưng ốc sên... Thằng bé nói ốc sên sống trong tai mình, nói mỗi ngày mỗi đêm đều có thể nghe thấy âm thanh nhớp nháp đó.”
Tâm trí Ôn Lĩnh Tây lại bắt đầu tưởng tượng.
Chú ốc sên mềm mại với hai cái sừng mềm lúc nhúc, cơ thể ẩm ướt đang bò nhớp nháp trong lỗ tai kéo ra một hàng chất nhầy dài thòng...
Sự tưởng tượng đó khiến anh ấy không khỏi rùng mình.
“Tình trạng này kéo dài bao lâu rồi?” Ôn Lĩnh Tây muốn khiến bản thân trông có vẻ chuyên nghiệp hơn, đáng tin cậy hơn nên đã trầm giọng hỏi: “Chị đưa em ấy đi kiểm tra khoa tai mũi họng chưa?”
Từ Tĩnh Nhàn trả lời là có, tất cả đều bình thường.
Mẹ của Giang Diệu là vũ công múa ballet về hưu, còn bố cậu là học giả. Hai người đều xuất thân từ gia đình có nề nếp và nền giáo dục rất tốt, gia cảnh cũng khá giả.
Vì vậy vừa thấy Giang Diệu bất thường là Từ Tĩnh Nhàn đưa cậu đi kiểm tra tổng quát ngay.
Kết quả kiểm tra cho biết không tìm được được bất kỳ điểm đáng nghi nào.
Dù hộp sọ, ngũ quan hay là bất kỳ chỉ số xét nghiệm máu có liên quan, Giang Diệu đều được kiểm tra hết cả, từ đó có thể loại trừ khả năng biến đổi bệnh lý về mặt sinh lý.
“Hơn nữa, trừ âm thanh ốc sên bò ra...” Không biết sực nhớ ra điều gì, sắc mặt Từ Tĩnh Nhàn trở nên khá vi diệu: “Trên người thằng bé còn bắt đầu xuất hiện một ít... chất nhầy rất lạ.”
“Chất nhầy?” Ôn Lĩnh Tây gần như hỏi ngay lập tức: “Đừng nói là chất nhầy của ốc sên nhé?”
“Tôi không rành về ốc sên lắm, nhưng mà tôi nghĩ là nó đó.”
Từ Tĩnh Nhàn gần như cứ nói xong một câu lại lo lắng quay sang nhìn con trai như thể sợ Giang Diệu lại biến mất ngay dưới tầm mắt bà lần nữa. Đây cũng là di chứng phản ứng sau tổn thương, vì ngày xưa bà chỉ không trông coi một chút mà con trai đã biến mất ngay trong sân vườn, vụ việc đó đã trở thành cú sốc lớn với Từ Tĩnh Nhàn.
“Cứ như có ốc sên bò trên người thằng bé thật vậy... Một vài buổi sáng tôi gọi thằng bé dậy sẽ thấy trên mặt, trên lông mi dính chất nhầy đã khô. Còn có trên quần áo và gối nữa... Nhưng sao chuyện này có thể xảy ra được... Nhà chúng tôi làm gì có ốc sên...”
Từ Tĩnh Nhàn nói một hồi thì trở nên kích động, bà đau khổ giơ hai tay lên ôm lấy mặt, lẩm bẩm như kẻ tâm thần: “Tôi đã đóng tất cả cửa sổ lẫn cửa lớn lại... Giúp việc ở nhà cũng đã quét dọn từng ngóc ngách, không thể nào lại có ốc sên... Sao lại như thế được chứ...”
— Hiện tại Từ Tĩnh Nhàn đã có một vài biểu hiện cưỡng ép do tự trách quá mức.
Ôn Lĩnh Tây im lặng đưa ra phán đoán trong lòng, đồng thời xử lý một cách chuyên nghiệp.
Anh ấy xoa dịu cảm xúc của Từ Tĩnh Nhàn trước rồi mới tiến hành kiểm tra cho Giang Diệu.
Trung tâm Chăm sóc Sức khỏe Tinh thần của họ có một loạt bài kiểm tra và xét nghiệm chuyên nghiệp dành cho bệnh nhân tâm thần, đó toàn là những thứ bệnh viện đa khoa bình thường không làm được.
Để không khiến Từ Tĩnh Nhàn thêm phần lo lắng, Ôn Lĩnh Tây đã ủy thác bà làm trợ lý cho mình, định kiểm tra xong xuôi rồi mới giải thích rõ ràng với bà.
Thế nhưng kết luận lại khiến hai người bối rối.
Tình trạng của Giang Diệu thậm chí còn tốt hơn những lần khám trước kia.
Chứng tự kỷ ám thị của cậu đang dần chuyển biến tốt, năng lực giao tiếp xã hội cũng đang cải thiện từng bước — Y hệt những kết luận Ôn Lĩnh Tây đưa ra lúc nói chuyện riêng với cậu, nhân cách phụ được sinh ra sau khi Giang Diệu mất tích trở về đang giúp cậu bước ra khỏi màn kính của bệnh tự kỷ ám thị.
Qua một loạt kiểm tra, Ôn Lĩnh Tây đưa Giang Diệu quay trở lại phòng khám, Từ Tĩnh Nhàn ngồi chờ trên sô pha lại bật dậy như chim sợ cành cong.
“Sao rồi?” Từ Tĩnh Nhàn như không thể chờ đợi thêm giây phút nào nữa, bà đưa tay ra kéo con trai đến bên cạnh mình như gà mẹ bảo vệ gà con — Dù người đứng trước mặt không phải thiên địch đáng sợ nhưng bà vẫn muốn bảo vệ con trai bên mình theo phản xạ có điều kiện.
Phản ứng chở che quá mức như thế càng làm Ôn Lĩnh Tây chắc chắn hơn về suy đoán trong lòng.
... E là lần này người có vấn đề không phải Giang Diệu mà là bản thân Từ Tĩnh Nhàn.
Ôn Lĩnh Tây thở dài, nhưng không biểu lộ điều đó ra ngoài.
Anh ấy quyết định nương theo câu chuyện của Từ Tĩnh Nhàn, xem có thể tìm ra nguyên nhân khiến vũ công ballet về hưu này trở nên mất kiểm soát như thế không.
“Chị đã mang chất nhầy chị nói đến bệnh viện... Hoặc phòng thí nghiệm để kiểm tra chưa?” Ôn Lĩnh Tây biết bố mẹ Giang Diệu có mối quan hệ xã giao rất rộng, quen biết rất nhiều bạn bè trong đủ loại ngành nghề: “Có xác định đó là chất nhầy của ốc sên chưa?”
“Không có... Không có cách...” Đôi mắt của Từ Tĩnh Nhàn trở nên mờ mịt, bà chậm rãi lắc đầu: “Chất nhầy đó khô lại rồi biến mất rất nhanh, nhất là ở dưới ánh mặt trời. Nên dù có lau bằng bông tăm hay mang gối lẫn quần áo của thằng bé đi cũng không thể kiểm tra được... Họ không kiểm tra ra được gì cả.”
Quả nhiên, trước khi đến Trung tâm Chăm sóc Sức khỏe Tinh thần, Từ Tĩnh Nhàn đã thử hết mọi cách rồi.
Ôn Lĩnh Tây nghĩ ngợi rồi hỏi: “Vậy chị đã thử đổi chỗ ngủ cho em ấy chưa? Ví dụ như trong phòng sạch hoặc là ngoài khách sạn...”
“Tôi đã thử rồi, đã thử hết rồi...” Tốc độ nói của Từ Tĩnh Nhàn chợt nhanh hơn, còn liên tục lắc đầu, hoảng loạn lo sợ lảm nhảm không ngừng: “Dù tôi cho thằng bé ngủ ở đâu thì ốc sên vẫn cứ đến... Thậm chí tôi còn từng thử bật đèn suốt đêm rồi ngủ cùng thằng bé, nhưng tôi luôn không gượng nổi mà ngủ quên... Dù có uống cà phê tắm nước lạnh, thậm chí còn tự véo bản thân cũng đều vô dụng... Mỗi lần tôi thiếp đi... Máy quay cũng tắt... Con ốc sên đó đang tàng hình, nhưng nó rất to rất to rất to...”
Đây là dấu hiệu suy sụp tinh thần rất rõ ràng.
“Chị Giang? Chị Giang à!” Ôn Lĩnh Tây giật mình, vội vàng an ủi Từ Tĩnh Nhàn.
Anh ấy vỗ nhẹ lên vai Từ Tĩnh Nhàn để giúp bà bình tĩnh lại, đồng thời khá lo lắng nhìn sang sô pha.
Cũng may Giang Diệu đã ngủ nên không trông thấy dáng vẻ suy sụp mất kiểm soát của mẹ mình.
Giang Diệu co ro trên ghế sô pha, chú bọ rùa bảy đốm màu đỏ kia nhảy khỏi lòng bàn tay đang xòe ra của cậu, men theo cổ tay bò lên trên.
Không biết tại sao, so với biểu hiện gần như điên dại của Từ Tĩnh Nhàn thì cảnh tượng chú bọ rùa bò men theo cánh tay Giang Diệu còn khiến Ôn Lĩnh Tây thấy khủng khiếp hơn.
Anh ấy vội vàng đi qua đó muốn đuổi con bọ rùa đi.
Thế nhưng ngón tay còn chưa kịp chạm vào đã khựng lại giữa không trung.
Ôn Lĩnh Tây chần chừ một lát rồi quay người rút một tờ khăn giấy trên bàn làm việc, cẩn thận cho con bọ rùa bò bảy đốm bò lên khăn giấy rồi mới thả nó về chậu cây. ( truyện trên app T•Y•T )
Thấy bọ rùa bảy đốm vui vẻ bò vào bùn đất, Ôn Lĩnh Tây vô cớ thở phào nhẹ nhõm.
Sau lưng lại vang lên giọng nói bất an bơ vơ của Từ Tĩnh Nhàn.
“Bác sĩ Ôn, tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì để cứu thằng bé đây...”
Ôn Lĩnh Tây quay đầu lại, thấy khóe mắt Từ Tĩnh Nhàn đã đỏ hoe. Lông mi của bà khẽ run như một con thiên nga tan vỡ trên mặt hồ phẳng lặng.
Ôn Lĩnh Tây im lặng một hồi rồi cất lời: “Chị Giang, dạo này chồng chị có ở nhà không?”
Từ Tĩnh Nhàn lắc đầu: “Anh ấy ra nước ngoài tham gia một cuộc hội nghị học thuật.”
Ôn Lĩnh Tây cầm cốc trà dùng một lần đi tới máy nước nóng bên cạnh châm thêm nước, sau đó để lại trước mặt Từ Tĩnh Nhàn.
Dù nãy giờ Từ Tĩnh Nhàn chưa từng uống nước trong đó và cốc trà vẫn đầy ắp, nhưng hành vi thêm nước này hỗ trợ làm phân tán sự chú ý của bà, giúp bà thả lỏng hơn.
“Vậy còn chị thì sao? Tôi nghe nói đội tuyển trượt băng nghệ thuật cấp tỉnh của địa phương chúng ta mời chị đến làm huấn luyện viên hướng dẫn cho họ...”
“Tôi đã từ chối cái đó rồi.” Từ Tĩnh Nhàn lắc đầu.
“Tại sao thế?” Ôn Lĩnh Tây hỏi.
“Vì Giang Diệu không thể rời xa tôi... Dạo này thằng bé quá lạ lùng...”
Từ Tĩnh Nhàn nói xong lại quay sang nhìn Giang Diệu, thậm chí còn vô thức đưa tay ra muốn ôm con trai vào lòng. Thế nhưng Giang Diệu đang cuộn người một mình ngủ say trên sô pha.
Thấy vậy Từ Tĩnh Nhàn chỉ đành rút tay về, lòng đầy khoắc khoải, lo lắng ngắm nhìn cậu.
Ôn Lĩnh Tây chứng kiến tất cả, từ đó anh ấy dám chắc về suy đoán của mình hơn.
Người có vấn đề không phải Giang Diệu, mà là bản thân Từ Tĩnh Nhàn.
Năm ấy Giang Diệu mất tích ngay trước mắt bà đã gây ra tổn thương tâm lý nặng nề cho người mẹ này. Dẫu bây giờ cậu đã quay về đi chăng nữa, thì thật ra Từ Tĩnh Nhàn vẫn chưa từng thoát khỏi nỗi ám ảnh mất đi con trai.
Bà cho rằng con trai mất tích đều là lỗi của mình nên phải bù đắp cho cậu, đối xử tốt với cậu gấp bội.
Chính điều đó đã hình thành nên sự bảo bọc quá mức này.
Bà đã quen với việc con trai quấn quýt bên cạnh nửa bước không rời, vì thế khi đội tuyển cấp tỉnh trao nhành liễu ngỏ lời mời bà làm huấn luyện viên ballet, bà đã nảy sinh cảm giác áy náy mãnh liệt.
Bà cảm thấy mình không thể bỏ rơi con trai vì sự nghiệp, bà thấy con trai không thể rời xa mình.
Nhưng thật ra, bà mới là người không thể rời xa con trai mình.
Bệnh tự kỷ của Giang Diệu đang có chuyển biến tốt, năng lực giao tiếp xã hội cũng đang được cải thiện — Đây gần như được xem là kỳ tích nhưng lại xảy ra thật.
Từ Tĩnh Nhàn vừa mong con trai có thể sống tự lập như người bình thường vừa không muốn rời xa con trai, hai cảm xúc mâu thuẫn đó đan xen rối rắm trong lòng bà, đau khổ về mặt tinh thần hành hạ, cộng với sự mỏi mệt tích tụ lâu ngày, tâm sinh lý tác động lẫn nhau, cuối cùng làm bà sinh ra một vài hoang tưởng.
Bà bắt đầu tưởng tượng rằng con trai đang khác lạ, lấy đó làm cái cớ mang tính quyết định để giúp bà có thể quyết đoán từ chối lời mời của đội tuyển cấp tỉnh.
Khi một người quá chấp niệm với một sự vật sự việc nào đó, có lẽ sự vật sự việc đó sẽ trở thành sự thật trong lòng họ.
... Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của Ôn Lĩnh Tây thôi chứ không hề kết luận trực tiếp.
Anh ấy định thử giúp người mẹ này trước xem sao.
“Chị đã không nghỉ ngơi mấy ngày liền rồi nhỉ?” Ôn Lĩnh Tây nhìn chằm chằm vào quầng thâm dưới mắt Từ Tĩnh Nhàn.
“Đúng vậy, tôi đã thức trắng mấy đêm liền, tôi muốn quay lại con ốc sên đó... Tôi muốn bắt được nó... Nó rất to...” Từ Tĩnh Nhàn lẩm bẩm.
Ôn Lĩnh Tây thở dài, lấy toa thuốc ra viết tên thuốc.
“Đây là...” Từ Tĩnh Nhàn thắc mắc.
“Đây là thuốc hỗ trợ giấc ngủ.” Ôn Lĩnh Tây nói.
Từ Tĩnh Nhàn gần như hiểu ra, bà rất cảnh giác: “Thuốc an thần?”
“Không, đây không phải thuốc an thần mà chỉ là thuốc xoa dịu thần kinh, có thể giúp chị đi ngủ dễ dàng hơn.”
Nụ cười chân thành và lời nói có sức thuyết phục của Ôn Lĩnh Tây pha lẫn sự tự tin với năng lực nghiệp vụ của mình, làm người khác vô thức tin tưởng anh ấy.
“Tôi mong chị có thể về nhà ngủ một giấc thật ngon. Còn Giang Diệu...”
Anh ấy nghiêng đầu, liếc nhìn chàng trai đang cuộn tròn trên ghế sô pha.
“Đêm nay hãy giao em ấy cho tôi. Chỉ đêm nay thôi, để đứa trẻ này ở lại với bác sĩ điều trị chính của em ấy, được không?”