Hai chúng ta thuận lợi ra khỏi thành, lén lén lút lút đến gần quân doanh. Lính gác thấy binh phù, lập tức mời hai chúng ta vào trong trướng của Đổng tướng quân.

Mấy vị tướng quân đang ở trong trướng bàn bạc chuyện gì đó, thấy có hai người lạ vào, đều im lặng nhìn chằm chằm.

- Xin ra mắt Đổng tướng quân, tại hạ là Lưu Chính Dân của Đại Lý Tự...

- Ai cơ? - Ánh mắt lạnh lùng của Đổng tướng quân quét qua lại giữa ta và Lưu Chính Dân, dáng vẻ như thể giây tiếp theo sẽ trói cả hai chúng ta lại để thẩm vấn.

Lưu Chính Dân vừa vào cửa đã tự báo danh tính, nhưng chẳng ngờ đối phương hoàn toàn không nhận ra hắn. Hắn vội vàng đưa tay gỡ bộ râu xồm trên miệng xuống, áy náy chắp tay nói:

- Xin lỗi, vì đây là nhiệm vụ cơ mật nên phải cải trang một chút.

Lúc này đối phương lúc này mới phản ứng lại, hào sảng choàng lấy bờ vai gầy gò của Lưu Chính Dân, vỗ mạnh mấy cái, cười lớn:

- Thì ra là Lưu đại nhân, thứ cho Đổng mỗ mắt vụng, có mắt mà không thấy vàng.

Đổng tướng quân lần lượt giới thiệu Lưu Chính Dân với các vị tướng quân trong trướng, sau đó ánh mắt dừng lại trên người ta, do dự nói:

- Đây là... Đệ muội sao?

Nghe vậy ta không nhịn được phì cười thành tiếng. Lưu Chính Dân đỏ mặt, vội vàng giải thích:

- Xin Đổng tướng quân đừng nói đùa, đây là Như Ý công công, ra ngoài làm việc cho bệ hạ.

Lần này đến lượt mấy người kia cười phá lên. Đặc biệt là vị Lục phó tướng cao to vạm vỡ, râu ria xồm xoàm trong đó là quá đáng nhất. Hắn chỉ vào ta rồi cười lớn:

- Lưu đại nhân đừng có lừa bọn ta mà, vị này mà là công công thì ta thề cả đời không lấy vợ.

Ta nghe vậy thì cạn lời, càm ràm với hệ thống: [Sao gã này không tinh tế chút nào thế? Ta có phải là công công hay không thì liên quan gì đến chuyện hắn có lấy vợ hay không?]

[Ý là thích ngươi rồi đó. Nếu người xinh đẹp như ngươi mà cũng là công công thì hắn thà lấy một công công còn hơn.]

[Ai mà thèm gả cho hắn chứ, đồ đàn ông tự tin thái quá.]

Tự dưng ta cảm thấy sự nghiệp của mình bị xúc phạm, lập tức lấy ra binh phù từ trong lòng rồi giơ lên trước mặt họ. Thấy trong bàn tay trắng nõn thon dài của ta đang cầm một tấm binh phù to lớn, mấy người này cuối cùng cũng dẹp đi tâm trạng đùa cợt.

Lúc này ta mới nghiêm mặt kể lại mục đích của chuyến đi này cho họ nghe.

Vẻ mặt Đổng đại nhân trở nên nghiêm trọng:

- Có biết địa điểm cụ thể ở đâu không? Chuyện này phải lên kế hoạch trước, chắc chắn bọn chúng rất cảnh giác.

- Biết, ta sẽ chỉ cho các vị, có bản đồ không? - Ta hỏi.

- Có, mời công công đi lối này. - Đổng tướng quân dẫn ta đến bên một chiếc bàn.

Ta liếc nhìn tấm bản đồ lớn trải trên bàn, đã rất chi tiết rồi nhưng vẫn chưa đạt đến tiêu chuẩn của ta. Đầu tiên ta chỉ vào bản đồ cho họ biết nơi cất giấu vũ khí và binh lính, sau đó lại lấy giấy bút ra tự mình vẽ hai tấm bản đồ khác. Bản đồ ta vẽ chi tiết đến mức có luôn những thứ như trên đường có nơi nào ẩn nấp được, nhà có mấy cánh cửa, vũ khí gì được đặt ở phòng nào, ba tên đầu sỏ ở đâu.

- Đúng rồi, ta còn biết nơi ẩn náu của gia quyến ba tên đầu sỏ này, tốt nhất là hốt luôn một thể. Thái Hậu giỏi nhất là dùng người nhà để khống chế thuộc hạ, chúng ta phải ra tay trước, nếu không sẽ rất khó lấy được lời khai. - Nói rồi ta lại đánh dấu ba vị trí sân viện lên bản đồ.

Vẽ xong, ta nói với Đổng tướng quân:

- Ta sẽ cải trang để trà trộn vào doanh trại trước, sau đó bỏ thuốc mê vào trong thức ăn của họ. Đợi thuốc có tác dụng rồi ta sẽ truyền tin cho các vị. Tín hiệu vừa phát ra, chỉ cần tấn công kho vũ khí, doanh trại và khu gia quyến cùng lúc là đảm bảo không có sai sót gì. Các ngài thấy thế nào?

Mấy vị ngồi đây nghe xong, ai nấy đều kinh ngạc nhìn ta. Ta bị nhìn đến mức thấp thỏm:

- Sao... Sao thế? Bộ ta nói sai chỗ nào à?

Đổng tướng quân do dự một hồi rồi mới lên tiếng:

- Bản đồ này chi tiết quá rồi, Như Ý công công đã đích thân đến đó rồi à? ( truyện trên app T•Y•T )

Đổng tướng quân không hổ là đại tướng quân trăm trận trăm thắng, chắc chắn đã nghi ngờ ta rồi. Chuyện ta hiểu rõ phe địch đến mức này quả thật không bình thường, mà chuyện bất thường ắt có điều mờ ám.

Ta đang nghĩ xem nên bịa chuyện thế nào thì Lưu Chính Dân bỗng nhiên giành trả lời:

- Tại các vị tướng quân không biết đó thôi, Như Ý công công rất có tài năng, bệ hạ và vương gia đều vô cùng tin tưởng ngài ấy. Có phải không, Như Ý công công?

Hắn nói vậy là đang lấy Hoàng Thượng và vương gia ra để đè người, ta cũng chỉ có thể gượng gạo khoe khoang:

- Đúng vậy, ha ha, bệ hạ nói chỉ cần chuyện này thành công sẽ phong ta làm đại tổng quản đó, ha ha.

Mấy người nghe vậy đều thay đổi sắc mặt, gã râu quai nón kia còn kinh ngạc kêu lên.

Thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung vào mình, gã râu quai nón ngại ngùng nói:

- Ta không có ý gì khác, chỉ là vừa nhắc đến đại tổng quản sẽ nghĩ đến... Những vị... Công công già như Tào công công.

Chuyện này thì đúng, ta cũng không tưởng tượng ra được dáng vẻ mình làm đại tổng quản.

Cũng khá là mong chờ đấy.

Sự việc tiến triển rất thuận lợi. Sau khi trời tối, mấy hang ổ đều đã bị dẹp tan một cách thuận lợi, binh lính canh gác nghiêm ngặt. Lúc ta và Lưu Chính Dân theo mấy vị tướng quân về lại doanh trại thì trời đã hửng sáng.

Chúng ta vừa vào doanh trại, Trấn Bắc Vương đã ra đón.

Ánh mắt hắn quét qua những người vừa về, lo lắng hỏi Đổng Truyền:

- Như Ý công công đâu?

- Vương gia, nô tài ở đây ạ. - Ta giơ bàn tay đã không còn nghe theo sự sai khiến lên, yếu ớt vẫy tay chào hắn.

- Ngươi... Sao lại... - Hắn bị bộ dạng nữ trang của ta làm cho kinh ngạc một thoáng, lập tức lên đỡ lấy ta hỏi: - Công công có bị thương ở đâu không?

- Không có không có, chỉ là mệt mỏi thôi, bôn ba cả đêm sắp khát chết rồi. Ta thật sự không tưởng tượng nổi bình thường các ngài hành quân đánh trận vất vả đến mức nào. - Ta thật sự mệt lử, trực tiếp đổ hết trọng lượng cơ thể lên người Trấn Bắc Vương.

- Bọn ta da dày thịt béo, ai cũng quen cả rồi. Mau đi pha trà lấy bánh cho công công đi. - Trấn Bắc Vương cười rồi ra lệnh cho thị vệ bên cạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play