Ta run rẩy đứng dậy, ghé môi đến bên tai Hoàng Thượng, líu ríu kể lại hết chuyện mấy người kia nuôi lính riêng. Nói xong ta lùi lại một bước, xem phản ứng của ngài. Trên mặt Hoàng Thượng không có vẻ kinh ngạc hay nghi ngờ, ngài chỉ nhìn ta chăm chú hồi lâu rồi nói:

- Ngươi... Xuất cung đến tiệm bánh nhà họ Lưu mua ít bánh hoa quế về đây, Thái Hậu thích món đó.

- Dạ? Vâng ạ. - Ta nói rồi định đi, nhưng lại một lần nữa bị gọi lại.

- Quay lại, ghé sát vào đây, trẫm lại dặn dò kỹ hơn cho ngươi về sở thích của Thái Hậu. - Hoàng Thượng nói rồi vẫy tay với ta, như đang gọi một đứa trẻ.

Ta vội vàng ghé người qua. Ngài thân mật choàng vai ta, ghé miệng vào tai ta nói:

- Ngươi đi dẹp tan hang ổ của Lý Dược, Lư Huy, Ngô Nghiệp cho trẫm.

Đầu óc ta lập tức bị chập mạch: - Chuyện này...

- Ta cho ngươi ngồi vào vị trí của Tào Vượng Đắc.

- Vâng ạ. - Miệng nhanh hơn não, vừa há mồm ta đã đồng ý, sau đó mới nhớ ra sức mình tới đâu: - Nhưng mà...

Hoàng Thượng ra vẻ không muốn nói nhiều, nhẹ nhàng đẩy ta một cái, khóe môi nhếch lên, nói:

- Đi đi.

- Dạ. - Ta ngơ ngác đi ra ngoài, không nhịn được mà hét lên trong lòng: [Hệ thống, hôm nay ta phải liều mình cầu phú quý rồi, ngươi có thể cho ta mượn ít thiên binh thiên tướng được không? Không cần quá nhiều đâu, tầm một trăm ngàn là đủ. Đến lúc đó vinh hoa phú quý ta chia cho ngươi một nửa.]

[Xì, ai mà thèm cái vinh hoa phú quý của ngươi. Nhưng ta có thể chỉ cho ngươi một cách, binh lính của Trấn Bắc Vương đang ở ngoài thành, dùng binh phù của hắn là có thể điều động được.]

[Nhưng binh phù ở đâu chứ?] Ta nói rồi liếc mắt về phía Trấn Bắc Vương, lại thấy hắn đang nhìn ta cười một cách kỳ lạ.

Hệ thống nói: [Trong tiệm bánh đó.]

Ta lập tức thở phào nhẹ nhõm: [Trời ơi là trời, thì ra là vậy. Hoàng Thượng cũng thật là, rõ ràng đã sắp xếp cả rồi mà còn ở đây úp úp mở mở với ta.]

- Như Ý công công xin dừng bước. Mọi người đều không biết tiệm bánh nhà họ Lưu này là sản nghiệp của bản vương. Nếu đã là để hiếu kính Thái Hậu nương nương thì tất nhiên không thể thu tiền được. Đây là lệnh bài của ta, Như Ý công công chỉ cần cầm nó là có thể đến lấy bánh ngọt thoải mái. - Trấn Bắc Vương nói rồi đặt một tấm ngọc bài vào tay ta.

Ta hiểu ý cất ngọc bài đi, bước chân cũng theo đó mà nhẹ nhàng hẳn lên. Nhưng ai ngờ lúc ta đi ngang qua Lưu Chính Dân lại bị hắn va trúng. Một người đàn ông cao to như hắn đột nhiên ngã về phía ta, khó khăn lắm ta mới đỡ được.

- Ối ối, Lưu đại nhân, ngài sao thế? - Ta hoảng hốt nói.

Hắn yếu ớt dựa vào lòng ta, thoi thóp nói:

- Bệ hạ, thần cảm thấy không khỏe, đầu óc choáng váng quá nên muốn đi nhờ xe ngựa của Như Ý công công về nhà, xin bệ hạ chấp thuận cho thần hôm nay được về sớm.

- Được.

Ta không nhịn được mà càm ràm với hệ thống: [Trời đất quỷ thần thiên địa ơi, sao người này không biết điều vậy? Ta là người phải làm chuyện lớn, đâu có hơi đâu mà quản hắn chứ?]

Thế là suốt chặng đường, ta dìu Lưu Chính Dân bước chân xiêu vẹo ra khỏi cung lên xe ngựa. Ngay lúc ta tưởng hắn sắp ngủm rồi thì hắn bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, cả người khỏe khoắn trở lại.

- Này, ngài... - Ta đang định nói gì đó, miệng đã bị bàn tay to lớn của hắn bịt lại.

Hắn vừa thều thào nói “ta không sao”, vừa nhúng nước trà để viết xuống bàn cho ta xem. Thấy mấy chữ “ta yểm trợ cho ngươi ra khỏi thành”, ta mới biết được ý đồ của hắn.

Ta giao bánh ngọt cho người đánh xe, còn mình thì đưa Lưu Chính Dân đến y quán.

[Hệ thống, làm sao để cải trang mà không ai nhận ra nhỉ?] Ta hỏi.

[Thì mặc đồ nữ đi. Ngươi mà trang điểm lên, đến cả ma cũng không nhận ra, hiệu quả phải gọi là thay da đổi thịt.]

Ta lập tức phản đối: [Nào có khoa trương đến thế? Tại ngươi bị mù mặt thôi.]

- Ta qua phòng bên cạnh cải trang trước, ngươi nhờ Vương thẩm tìm cho ngươi một bộ đồ phù hợp đi, ta chuẩn bị xong sẽ sang đây giúp ngươi. - Lưu Chính Dân nói rồi lập tức qua phòng bên cạnh.

Ta ghé vào tai Vương thẩm thì thầm mấy câu. Bà ấy nghe xong không khỏi đánh giá ta mấy lượt, sau đó che miệng cười gật đầu đi tìm quần áo cho ta.

Một khắc sau, ta và Lưu Chính Dân đồng thời bước ra từ phòng của mình. Chỉ là ta nhận ra hắn, còn hắn lại không nhận ra ta. Hắn hỏi ta:

- Thưa cô nương, cho hỏi vị tiểu công tử trong phòng ban nãy đi đâu mất rồi?

Ta nhân cơ hội liếc mắt đưa tình với hắn, kéo dài giọng cho õng ẹo, điệu đà nói:

- Tiểu công tử nào cơ? Nãy giờ trong phòng này chỉ có một mình nô gia thôi.

Lưu Chính Dân nghe vậy lập tức lùi lại một bước, lạnh lùng quay người bỏ đi. Ta vội vàng tiến lên kéo tay áo hắn, nói:

- Đại bá tìm ai thế ạ? Để nô gia giúp ngài tìm nhé.

- Không cần, xin cô nương hãy buông ra. - Hắn gân cổ lên định gạt tay ta ra.

Ta thấy hắn cứng nhắc vô vị như vậy, vội vàng đổi lại giọng bình thường, lên tiếng: ( app truyện TᎽT )

- Ấy ấy, đừng đuổi nữa, là ta đây mà.

Lúc này hắn mới quay đầu quan sát ta cẩn thận. Nhìn một cái cũng không có gì, chỉ là không ngờ khuôn mặt già nua cố tình hóa trang thành màu vàng đất của hắn lại ửng lên một màu đỏ kỳ lạ:

- Ngươi, ngươi... Là Như Ý công công?

- Là ta, là ta, chúng ta mau đi thôi, làm việc chính quan trọng hơn. - Ta nghiêm mặt lại, nhanh chóng kéo hắn đi ra ngoài.

Vì bước đi quá nhanh nên chúng ta đâm sầm vào một người làm trong y quán. Bát thuốc bột trong tay hắn ta suýt thì bị hất đổ. Trong lòng bực tức, hắn ta nhắm vào ta để trút giận:

- Cô nương này sao lại có thể kéo cha mình đi nhanh như vậy chứ? Người già chân cẳng không tiện, người trẻ tuổi phải biết kiên nhẫn một chút chứ.

Ờ, cái này...

Lưu Chính Dân nghe vậy thì không bình tĩnh được nữa, mở miệng định giải thích điều gì đó. Thế là ta vội vàng giành nói trước:

- Vâng ạ, đại phu nói đúng lắm, nô gia biết rồi.

Nói rồi ta bắt đầu giả bộ dìu người đi về phía cổng lớn của y quán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play