Ta lén lút giả làm thái giám trà trộn vào cung, lại chẳng ngờ toàn bộ văn võ bá quan đều có thể nghe được tiếng lòng của ta.

Trong buổi chầu, ngày khi ta đang dựa vào cột để ngủ gật thì tiếng cãi vã của đám văn võ bá quan làm ta tỉnh giấc: [Hệ thống, sao sáng sớm tinh mơ mà bọn họ ồn ào thế? Có để cho người ta ngủ nữa không hả?]

[Bọn họ đang thảo luận xem có nên xuất binh đến Mạc Bắc không đó.]

[Chuyện này thì có gì mà phải bàn? Giặc đã đến tận cửa rồi, không đánh thì còn đợi gì nữa?]

[Thì không có tiền đó.]

[Tiền đâu?]

[Bị người ta tham ô hết rồi.]

[Vậy thì tra tham ô đi.] Ta còn chưa nói xong một câu đã thấy toàn bộ văn võ bá quan quay sang nhìn mình.

Ta lập tức rụt cổ lại, sợ sệt: [Sao thế? Sao thế? Sao mọi người đều nhìn ta vậy?]

[Tại thấy ngươi ngủ gật đó.] Hệ thống vẫn giữ nguyên giọng điệu cà khịa như cũ.

[Hử? Bọn họ vào chầu là chuyện của họ, liên quan gì đến ta đâu, ta ngủ gật một lát thì có làm sao?] Thấy cả bệ hạ cũng nhìn về phía mình, ta sợ đến mức chân mềm nhũn.

- Ngươi lại đây. - Hoàng Thượng đột nhiên đưa tay chỉ về phía ta.

[Ối dồi ôi, ngài ấy có ý gì vậy? Không lẽ định chém đầu ta à?] Ta sợ hãi kêu lên.

[Đừng sợ, đại tiên đây sẽ bảo vệ ngươi.] Hệ thống nói tỉnh như ruồi.

[Thật không vậy? Đại tiên, ngài nhất định phải giữ lời đấy nhé.]

Lúc ta bước ra, mọi người đều đã nhìn rõ. Rõ ràng ta không hề mở miệng nhưng âm thanh lại phát ra từ trên người ta.

Tất cả đều kinh ngạc nhìn nhau.

Ta lề mề lê bước đến dưới bậc thềm của ngai vàng rồi dừng lại, ngẩng đầu xem ý của Hoàng Thượng. Ngài chỉ vào vị trí bên phải ngai vàng của mình rồi nói: 

- Lại gần thêm chút nữa, đứng ở đây này.

Ta hết cách, đành phải bước lên thêm vài bước, trong lòng than thở: [Thiệt hả trời? Đứng ở đây thì làm sao ta ngủ gật được nữa?]

Hoàng Thượng nghe được tiếng lòng của ta, trong lòng hừ lạnh một tiếng: [Hừ, buổi chầu của trẫm lẽ nào là chỗ để ngươi ngủ à? Ngươi làm thái giám mà còn thoải mái hơn cả trẫm làm Hoàng Thượng nữa.]

Bắt gặp ánh mắt không hài lòng của Hoàng Thượng, tim ta không khỏi đập nhanh hơn, vội vàng quay người đứng ngay ngắn lại.

Không dám ngủ nữa, ta đành phải đưa mắt nhìn đám văn võ bá quan bên dưới để giết thời gian, ai ngờ lại vô tình bắt được hành động lau nước mắt của một vị đại thần, tế bào hóng chuyện của ta lập tức sống dậy: [Ê, hệ thống hệ thống, sao cái ông thứ bảy bên trái lại khóc thế? Không lẽ cãi nhau không lại rồi khóc nhè ư? Ha ha ha ha ha, chắc ta cười chết mất.]

Mọi người nghe vậy đều liếc mắt nhìn lén xem rốt cuộc là ông nào làm ra chuyện mất mặt như vậy, đến cả Hoàng Thượng cũng không nhịn được mà nhìn qua. ( app truyện T Y T )

Trong lúc ta đang cười hô hố thì hệ thống lại nói: [Ông ấy đang khóc vì con gái mình đó. Hộ bộ thượng thư đòi chặt tay con gái ông ấy.]

Nghe vậy ta lập tức chuyển sang giật mình đến mức bị sặc: [Cái quái gì vậy? Hộ bộ thượng thư có bị khùng không? Tự nhiên lại đòi chặt tay con gái người ta? Còn coi vương pháp ra gì không hả?]

Lần này mọi người lại dời mắt sang Hộ bộ thượng thư. Trong lòng lão ta lập tức có linh cảm chẳng lành.

[Cũng không phải. Con gái của ông này là con dâu của Hộ bộ thượng thư. Mấy hôm trước vì lúc rơi xuống nước được một thị vệ kéo tay nên xem như trinh tiết bị vấy bẩn, cho nên hoặc là bị bỏ, hoặc là bị chặt tay.]

[Cái gì cơ? Mới kéo tay một cái mà coi như trinh tiết bị vấy bẩn rồi? Lại còn tàn nhẫn đòi chặt tay? Chắc chắn ông này không đồng ý đâu nhỉ, dù sao ông ấy cũng là mệnh quan triều đình, không đến mức đến ngay cả con gái mình cũng không bảo vệ được chứ?]

[Ông ấy cũng hết cách rồi, thời đại này trinh tiết của phụ nữ lớn hơn cả trời, cho nên ông ấy mới khóc đó.]

[Kệ xác cái thời thế chó má gì đó đi, ta mà là ông ấy, kiểu gì cũng phải đến tận cửa cào nát cái mặt chó của hai cha con Hộ bộ thượng thư kia, sau đó hiên ngang để lại một câu, con gái của ta, ta bảo vệ, sau đó đón người về nhà. Cũng đâu phải cố ý ngoại tình, chỉ là xui xẻo rơi xuống nước thôi mà, làm vậy chẳng phải rõ ràng là đang bắt nạt người ta sao?]

[Đúng là đang bắt nạt người ta đó. Chuyện nàng ấy rơi xuống nước là bị người ta hãm hại. Con trai của Hộ bộ thượng thư đã để ý một cô nương khác rồi, thế nên mới cố tình hãm hại thê tử của mình để dọn đường cho người mới vào cửa đấy.]

Mọi người nghe vậy đều trợn to mắt nhìn về phía Hộ bộ thượng thư. Lúc này đầu của Hộ bộ thượng thư đã cúi xuống tận ngực, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

[Hả? Nhà Hộ bộ thượng thư sống kiểu gì kỳ vậy? Bắt nạt một nữ tử yếu đuối mà không thấy ngại à? Ta đoán Hộ bộ thượng thư này cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, đúng không?]

[Chuẩn không cần chỉnh. Lão ta tham lam thành tính, ghét nhất là dáng vẻ thanh liêm chính trực của ông thông gia, chê ông ấy nghèo kiết xác. Còn phụ thân của cô nương sắp vào cửa kia đã sớm cấu kết với với Hộ bộ thượng thư, thành một giuộc cả rồi, cho nên lão ta mới ngầm đồng ý cho hành vi của con trai mình.]

[Ối dồi ôi, những kẻ xấu xa này, đúng là làm ta tức chết mất. Cha của cô nương đó cũng đang đứng trong đại điện này đúng không?]

[Đúng vậy.]

[Ngươi đừng nói, ngươi đừng nói vội, để ta đoán xem là ai, chắc chắn ta sẽ đoán đúng thôi. Ta nói cho ngươi nghe nhé, loại người làm chuyện xấu này thường có tướng mạo gian xào, vừa nhìn đã...] Ta đang định thể hiện tài năng thì thấy trên điện có một vị quan bỗng nhiên ngất xỉu.

[Người này là ai thế? Sao đang yên đang lành tự nhiên ngất đi vậy?] Ta kinh ngạc.

[Chính là người mà ngươi định tìm đó.]

[Trùng hợp thế? Không lẽ là báo ứng ư?]

[Chắc là vậy đó.]

Triều đình lập tức xôn xao, mấy tiểu thái giám đứng trong góc lập tức chạy ra khiêng người đi.

[Hay là chúng ta lén lút viết một bản tấu chương tố cáo chuyện của bọn họ cho Hoàng Thượng đi. Nếu họ bị bắt thì cô nương kia sẽ được cứu.]

[Ngươi viết thì viết, đừng có lôi ta vào.]

[Haizz, ngươi còn tự xưng là đại tiên mà sao không có nghĩa khí gì hết thế?]

[Ta có phải là người đâu, cần gì nghĩa khí?]

[Hừ, mặc kệ ngươi, một mình ta cũng làm được.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play