- Bệ hạ, thần có việc muốn tâu. - Một vị quan trẻ tuổi có ánh mắt đặc biệt sắc bén bước ra nói.
Hoàng Thượng cười tủm tỉm nhìn người đó, nói với vẻ tràn đầy hứng thú:
- Ái khanh cũng muốn quyên tiền quyên lương à?
Người đó lập tức cứng họng, hồi lâu mới lên tiếng:
- Thần... Không quyên...
- Lẽ nào khanh không muốn đóng góp một chút cho sự yên ổn của quốc gia sao? - Hoàng Thượng biết rõ đối phương muốn nói chuyện gì nhưng lại cố tình ngắt lời hắn.
Chẳng qua ngài không ngờ hôm nay vị Lưu Chính Dân được mệnh danh là đệ nhất thần thám của triều Đại Chu này lại tính đi đường ngang ngõ tắt, mượn chuyện của ta để phá án, nên trong lòng bỗng dưng muốn trêu chọc hắn một chút vậy thôi.
- Thứ cho thần bất tài.
[Phụt, sao người này cứng đầu thế, dám chống đối bệ hạ luôn à?] Ta cười phá lên.
Hệ thống tiếp lời: [Thì hắn không quyên nổi thật mà. Hôm qua lúc đi tra hỏi nhân chứng thì hắn gặp một bà lão nghèo khổ nên đem hết tiền bạc trên người cho bà lão ấy rồi. Trước khi nhận bổng lộc tháng sau, hắn chỉ còn cách hít khí trời để sống thôi. Hầu như bổng lộc hằng tháng đều được hắn mang đi cứu tế cho dân chúng nghèo khổ, còn hắn thì cơm không đủ no.]
[Ôi chao, hóa ra là một vị quan thanh liêm à.]
[Đúng vậy, xuất thân nghèo khó, một lòng vì vua vì nước.]
[Đáng kính thật. Có thêm mấy vị quan như vậy thì tốt rồi.]
[Tiếc là khoa cử đã bị các gia tộc lớn thao túng từ cuối thời tiên đế tới giờ rồi, con đường khoa cử của người nghèo bị cản trở nên người có năng lực được đề bạt lên ngày càng ít đi.]
[Không thể nào, gian lận trong khoa cử á? Ta còn tưởng khoa cử là kỳ thi công bằng và nghiêm minh nhất chứ.]
Mấy vị quan văn quản lý khoa cử bên dưới không biết tại sao hai vị tổ tông này lại nhắc đến mình, kẻ nào kẻ nấy đều run như cầy sấy.
Hoàng Thượng nghe vậy trong lòng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng quét qua: [Lát nữa trẫm sẽ xử lý các ngươi sau.]
Sau đó ngài lại nhìn về phía Lưu Chính Dân đang đứng thẳng tắp, ánh mắt dịu lại thấy rõ:
- Lưu ái khanh có chuyện gì muốn tâu?
- Vụ án thảm sát cả nhà của tân khoa trạng nguyên không thể trở thành án treo, thần xin bệ hạ cho phép thần mở lại hồ sơ điều tra. - Lưu Chính Dân nói xong thì thành khẩn quỳ xuống, kính cẩn quỳ lạy về phía ngai vàng.
Nghe thấy hai chữ án treo, ta lập tức có hứng thú: [Vụ án thảm sát cả nhà nào thế?]
[Là vụ án cả nhà tân khoa trạng nguyên của kỳ thi trước bị sát hại chỉ trong một đêm nhưng mãi vẫn không tìm được hung thủ, là vụ án cũ từ ba năm trước rồi. Còn hung thủ hả, đúng là không dễ tra.]
[Cả nhà bị giết chỉ trong một đêm đúng là đáng sợ thật, có khi nào nhà họ đắc tội với môn phái giang hồ lợi hại nào đó không?]
Nghe ta hỏi trúng câu hỏi mấu chốt, tất cả mọi người trong triều đều nín thở theo dõi.
[Không phải.]
[Vậy là ai?]
[Ngươi đoán xem?]
[Cái này thì đoán làm sao được? Ngươi mau nói đi, đừng có úp úp mở mở nữa.] Ta sốt ruột nói.
[Chán thật, thôi nói cho ngươi biết luôn vậy, thủ phạm chính là Trưởng công chúa.]
[Thiệt luôn hả? Trưởng công chúa điện hạ với y có thù oán gì mà lại giết cả nhà người ta?]
[Không thù không oán, là vì tình yêu. Ba năm trước, Trưởng công chúa vừa gặp đã yêu, nhớ mãi không quên tân khoa trạng nguyên nhưng người ta đã có gia đình rồi. Thế là nàng ta sai người đi giết người vợ cả của y.] ( app truyện T Y T )
Ta đợi một hồi vẫn không nghe thấy vế sau, kinh ngạc hỏi: [Chỉ giết người vợ cả thôi à? Không phải là vụ thảm sát cả gia đình sao?]
[Những người còn lại là do Thái Hậu sai người giết. Bà ta phát hiện ra hành vi của công chúa, cảm thấy công chúa làm việc không ổn thỏa, sợ bị tân khoa trạng nguyên truy tra ra, thế là lại sai một đám người khác đến giết cả nhà y rồi tạo dựng hiện trường giả như là bị kẻ thù giết hại, khiến cho Đại Lý Tự mãi vẫn không tra được hung thủ thật sự.]
[Gì cơ? Thái Hậu nương nương sao lại... Sao lại... Con cái làm sai không chỉ không uốn nắn mà còn nối giáo cho giặc. Đây là chuyện mà một trưởng bối bình thường có thể làm được à?]
[Thái Hậu đúng là không phải trưởng bối bình thường, bà ta làm như vậy là vì áy náy và muốn bù đắp cho công chúa.]
[Là sao?]
[Thật ra Trưởng công chúa mới là con gái ruột của Thái Hậu. Năm đó vì để củng cố địa vị nên bà ta đã lén lút tráo đổi công chúa mà mình sinh với hoàng tử do Kỳ tần sinh.]
[Trời đất quỷ thần thiên địa ơi, chuyện này... Chuyện này... Vậy tức là Hoàng Thượng... Là do Kỳ thái phi sinh?]
[Chuẩn rồi đó.]
Nghe được một bí mật hoàng gia động trời như vậy, ta bất giác quay đầu nhìn Hoàng Thượng, lại thấy ngài cũng đang trợn tròn mắt nhìn ta.
Ta nhất thời sợ đến hồn bay phách tán, vội vàng chọc hệ thống: [Ê ê ê, sao Hoàng Thượng lại nhìn ta như vậy?]
[Thì đến lúc tan chầu rồi chứ sao.]
Ta vội vàng đứng thẳng người, nhưng mới mở miệng định hô đã bị ngăn lại. Hoàng Thượng đưa tay ra làm động tác ngăn cản, lên tiếng:
- Chờ đã, ngươi cứ đứng đó thêm một lát.
- Vâng ạ. - Ta vội vàng đáp lời.
Đúng lúc ta cũng chưa tán gẫu đã, thế là thuận thế bắt chuyện tiếp với hệ thống.
[Thương con gái thì có thể hiểu được, nhưng không đến mức coi thường mạng người như vậy chứ. Với tư cách là Thái Hậu, cách làm này của bà ta khiến người ta cảm thấy... Hình như không coi giang sơn của Hoàng Thượng ra gì cả, đúng không?]
[Ngươi nói đúng một nửa đấy, đúng là bà ta không coi Hoàng Thượng ra gì, nhưng bà ta thật sự muốn giang sơn này.]
Ta nghe mà giật mình một cái: [Gì? Bà ta muốn tự xưng đế làm nữ hoàng à?]
[Chưa đến mức đó, tạm thời chỉ muốn đầu độc Hoàng Thượng rồi đưa một đứa trẻ sơ sinh lên để nhiếp chính thôi.]
Ta kinh ngạc: [Vậy thì có khác gì tự xưng đế đâu? Nếu bà ta có đức có tài thì không nói làm gì, nhưng bà ta xấu xa như vậy, nếu để quyền thế rơi vào tay bà ta thì bà ta còn lộng hành đến mức nào nữa.]
[Đúng là như thế thật, nhưng đợi bà ta đầu độc chết Hoàng Thượng rồi thì không ai làm gì được bà ta cả.]
[Không không không, không được, ta phải ngăn bà ta lại.]
[Tùy ngươi thôi, nhưng cho dù có bắt được tại trận tên thái giám Cát Tường hạ độc thì cũng không lôi ra được kẻ chủ mưu đứng sau là Thái Hậu đâu.]
[Vậy phải làm sao...]
- Bãi chầu đi. - Ta còn chưa nói xong, Hoàng Thượng bỗng nhiên ngắt lời ta.
Ta vội vàng hô to một tiếng “bãi chầu”, sau đó quay đầu nhìn sắc mặt của Hoàng Thượng.
- Ngươi đi về trước đi, trẫm xử lý chút chuyện rồi sẽ về sau. - Hoàng Thượng nói với vẻ mặt mệt mỏi.
- Vâng ạ. - Ta vâng lời rời đi.
Hệ thống vẫn tiếp tục nói trong đầu ta: [Ba kẻ Lý Dược, Lư Huy, Ngô Nghiệp đang nuôi lính riêng cho Thái Hậu, nếu bắt tay vào điều tra từ ba kẻ này là có thể dẹp tan được hang ổ của Thái Hậu.]
[Ối giời ạ, sao ngươi không nói sớm.]
[Bây giờ cũng còn kịp mà.]
[Nhưng ta biết nói cho Hoàng Thượng kiểu gì đây?]
[Thì nói thẳng thôi chứ có gì đâu.]
Ta suy nghĩ mấy giây, dứt khoát quay người quỳ xuống nói:
- Bệ hạ, nô tài có thể nói nhỏ với ngài một câu được không?
Ánh mắt Hoàng Thượng lóe lên, nói: - Được.