[Hắn có cần liều mạng thế không? Cũng có ai ghi nhớ công lao của hắn đâu.]

[Đúng vậy, những kẻ quyền quý ăn không ngồi rồi ở kinh thành này ngày nào cũng nói xấu hắn trước mặt Hoàng Thượng, chỉ sợ hắn sống dai thôi.]

[Cái này ta rành, nói hắn công cao lấn chủ đúng không?]

[Cũng gần giống ý đó.]

[Hoàng Thượng tin rồi à?]

[Nghe nhiều riết cũng tin thôi.]

[Chậc chậc chậc, những người này đáng ghét quá. Bữa nào giặc đến phải để họ xông lên trước cho biết. Ngươi mau nói cho ta biết ai chơi mất dạy thế, ta phải rủa thầm kẻ đó ở trong lòng.]

Nghe đến đây, những người trong điện đã từng nói xấu Trấn Bắc Vương đều mặt mày như đưa đám, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

[Kẻ nhảy nhót hăng nhất dạo gần đây chính là Thống lĩnh cấm quân và Lãnh thừa tướng.]

[Á à á à, hai kẻ vô liêm sỉ này, ta nguyền rủa họ sinh cháu không có lỗ đít. Ta tức quá, nhất định phải đem địa chỉ phần mộ đó nói cho Trấn Bắc Vương biết, dù gì cũng phải để người ta mặc một cái quần lót nguyên vẹn về chứ.]

Trấn Bắc Vương vừa rồi còn cảm thấy biết ơn, giờ lại tức tối vô cùng: [Hai người làm ơn đừng nhắc đến chuyện quần lót của ta nữa được không?]

Ta đang suy nghĩ xem làm thế nào để vô tình cho Trấn Bắc Vương biết địa chỉ thì bên dưới có một vị quan nhỏ bỗng nhiên đứng ra, nói:

- Bệ hạ, năm nay kho lương các nơi trống rỗng, e là không gom đủ quân lương.

Nghe vậy, một đám đại thần đều liếc mắt nhìn người này. Hoàng Thượng và Trấn Bắc Vương cũng đồng thời nhìn người này với ánh mắt tán thưởng, thầm nghĩ: [Ngươi đúng là biết cách giải quyết vấn đề.]

Ta hỏi hệ thống với vẻ nghi ngờ: [Đất nước to như thế mà đến cả lương thực cũng không có à?]

[Bị người ta tham ô rồi.]

[Lương thực cũng tham ô? Hoàng Thượng không quản chuyện này luôn à?]

[Bọn họ cứ viện cớ chỗ này có hạn hán, chỗ kia có lũ lụt để khỏi phải nộp lương thực. Hoàng Thượng ở sâu trong cung, đâu có biết được?]

[Lương thực cũng không để lâu được, tham ô nhiều thế không bị mốc à?]

[Thì bán đi.]

[Bán cho ai?]

[Nước địch chứ ai.]

Ta kinh ngạc: [Chuyện... Chuyện này chẳng phải là thông đồng với giặc bán nước sao?]

[Đúng vậy.]

[Chậc...]

[Định hỏi là ai tham ô đúng không, là Thái Hậu chứ ai.]

Ta cạn lời, không ngờ thằng nhãi hệ thống này học được cách giành trả lời trước luôn rồi.

[Từ từ, ngươi nói ai cơ? Thái Hậu có bị khùng không? Đây là giang sơn của con trai bà ấy mà bà ấy phá kiểu đó à? Ôi, đất nước này mục nát từ trên xuống dưới rồi, còn cứu được nữa không?]

[Tạm thời chưa mất nước là được, các gia tộc lớn đều có lượng lớn lương thực dự trữ, nếu chịu quyên góp ra cũng đủ để đánh một trận, có thể qua được một kiếp.]

[Chắp vá tạm bợ rồi cũng qua, là ý này chứ gì?]

[Đúng rồi.]

Ta đang trò chuyện hăng say với hệ thống thì lại thấy ánh mắt tràn ngập oán giận bệ hạ quét lại đây.

[Gì nữa? Hoàng Thượng bị gì nữa vậy?]

[Muốn tan chầu chứ sao.]

Ta vội vàng hắng giọng, hô to: - BÃI… CHẦU…

Ta hô bãi chầu đầy khí thế, lại thấy bệ hạ hoàn toàn không có ý định đứng dậy. Ta lập tức hoảng lên, lẽ nào ta hiểu sai ý ngài rồi?

Hoàng Thượng nhìn ta hồi lâu, lúc này mới lên tiếng:

- Ngươi đi gọi Tào Vượng Đắc đến, bảo hắn mau tới đây, còn ngươi thì không cần quay lại nữa, cứ đi về nghỉ trước đi.

Trong lòng ta thầm hoan hô một tiếng “tuyệt quá” rồi chạy ra khỏi cửa điện.

Hoàng Thượng nhìn theo bóng lưng chạy lon ton của ta cho đến khi biến mất mới lắc đầu đầy bất lực. Đến khi nhìn về phía văn võ bá quan trên điện lần nữa, ngài đã trở về với dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị:

- Cao ái khanh, Trần ái khanh.

- Có thần. - Hai vị võ tướng nói rồi ra khỏi hàng quỳ xuống.

- Lát nữa người đến, hai khanh cứ bắt liền cho trẫm.

- Tuân lệnh.

- Ra khỏi đại điện nên nói gì, không nên nói gì, các khanh đều phải suy nghĩ cho kỹ. Nếu bí mật trên đại điện truyền ra ngoài dù chỉ một chữ, giết không tha.

- Tuân lệnh.

*

Một lần lạ, ba lần quen.

Ngày thứ ba theo Hoàng Thượng vào chầu, ta đã quen cửa quen nẻo rồi. Vừa vào triều đình, ta đã tự giác đứng vào vị trí bắt mắt nhất đó, sau đó bắt đầu tán gẫu với hệ thống.

Thấy Trấn Bắc Vương vẫn còn đứng trên đại điện, ta khó hiểu: [Hôm qua ta đã nói cho Trấn Bắc Vương biết vị trí kho báu rồi, sao hắn còn chưa đi đào nữa?]

[Hắn đâu cần tự đi đào, hắn có binh lính đang đóng quân ở ngoài thành mà.]

[Hôm qua Tào công công bị bắt rồi, thấy hả dạ ghê.] Ta đang nói, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện: [Haizz, hệ thống, thế ai là người giàu nhất nước Đại Chu chúng ta vậy? Hôm trước ngươi nói lão Tào chỉ xếp thứ ba thôi.]

Ta vừa dứt lời, thái dương của Trần đại nhân đứng ở hàng thứ năm trong nhóm quan văn lập tức giật giật. Ông ta run rẩy bước ra một bước, giành nói trước:

- Thần có việc muốn tâu.

Hoàng Thượng hừ lạnh một tiếng, nói:

- Mời ái khanh nói.

- Thần nguyện quyên góp hai trăm ngàn lượng bạc cho Trấn Bắc Vương làm quân lương.

[Haizz, người này là ai thế? Hào phóng vãi.]

[Người giàu nhất Đại Chu đó.]

[Ồ? Là ông ta à, không lẽ cũng là tham ô?]

[Không phải, chỉ là người ta giỏi kinh doanh thôi.]

Nghe vậy, trái tim đã nhảy lên tận cổ họng của Trần đại nhân cuối cùng cũng hạ xuống, ông ta im lặng lấy khăn tay ra lau mồ hôi lạnh trên trán. Lần này nhà họ Trần cũng coi như thoát được một kiếp, nhưng các gia tộc quyền quý khác ở kinh thành thì vẫn sống trong bất an. Thế là họ đều bắt chước, đứng ra bày tỏ muốn quyên góp lương thực và tiền bạc.

Thấy cảnh tượng này, mũi ta cay cay: [Hệ thống ơi, cảm động quá. Có những vị quan tốt vì nước vì dân này ở đây, chắc là đất nước được cứu rồi đúng không?]

[Đúng rồi.]

Điều ta không biết là trong lòng đám quan tốt vì nước vì dân này đều đang nghĩ xem làm thế nào để dùng bao tải trùm đầu ta lại, sau đó đánh cho một trận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play