Sau một hồi xôn xao, Hoàng Thượng và các đại thần lại bắt đầu bàn việc.

Ta đứng đến mức bụng kêu òng ọc: [Haizz, ta đói quá, muốn ăn đùi heo quay. Hôm qua trên bàn cơm của Tào công công có một cái đùi heo quay, hầm đến mức đủ sắc hương vị, làm ta thèm đến mức chảy cả nước miếng. Thế mà lão ta lại chê ngấy không ăn, cho người dọn xuống liền luôn, đúng là sống cảnh ấm no không biết đói khổ thế nào. Đều là thái giám, sao lại khác nhau dữ vậy chứ?]

[Ngươi mà so với Tào công công thì đúng là không biết lượng sức mình rồi. Người ta là người giàu thứ ba của cả triều Đại Chu này đấy.]

Ta kinh ngạc đến trợn to cả mắt: [Sao lão ta lại giàu thế? Bổng lộc của lão ta cao lắm à?]

[Không phải, tiền của lão ta không có xu nào liên quan đến bổng lộc cả. Mỗi lần phát bổng lộc, lão ta còn chẳng thèm nhận mà cho thuộc hạ hết đấy.]

[Không lẽ lão ta cũng tham ô?]

[Ngươi đoán xem?]

Ta đang hóng chuyện say sưa, lại bỗng thấy Hoàng Thượng đang nhìn mình chằm chằm. Ta lập tức sợ đến ngây người, hoảng hốt hỏi hệ thống: [Hệ thống, sao Hoàng Thượng lại nhìn ta chằm chằm thế?]

[Chắc là đang ra hiệu cho ngươi đến lúc tan chầu rồi đó?]

[Hả? Cái này phải để ta hô à? Lần đầu làm chuyện này nên ta hơi vụng nha.]

Ta nhớ lại dáng vẻ của mấy thái giám vênh cái giọng the thé hô lớn bãi chầu trong phim truyền hình rồi bắt chước theo, hắng giọng hô to: 

- BÃI… CHẦU…

Nghe vậy, Hoàng Thượng bất lực ôm trán. Mấy vị quan trẻ tuổi đứng ở hàng cuối cùng đồng loạt cười phá lên.

Ta bị họ cười thì rùng mình một cái, hỏi: [Hệ thống, họ cười gì thế? Ta làm sai chỗ nào à?]

[Tan chầu rồi thì họ vui thôi.]

[Xì, vậy mà còn tự xưng là rường cột nước nhà nữa chứ, suốt ngày chỉ nghĩ đến tan chầu, đáng lẽ phải lôi ra đánh một trận mới đúng.] Vừa mới càm ràm xong, ta lại thấy Hoàng Thượng đang đi phía trước dừng bước, hơi nghiêng đầu dùng khóe mắt nhìn ta.

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng trong lòng: [Một kẻ ngày nào vào chầu cũng ngủ gật như ngươi mà cũng dám nói người khác sao?]

Ta hoàn toàn không biết suy nghĩ trong đầu của Hoàng Thượng, rụt cổ lại la lớn: [Hệ thống, gần vua như gần cọp, Hoàng Thượng đáng sợ quá. Trưa nay ta nhất định phải ăn một cái đùi heo quay để bình tĩnh lại...]

Lúc chân phải của ta bước ra khỏi đại điện, tiếng lòng của ta cũng lập tức im bặt bên tai Kiến Nghiệp Đế. Suốt quãng đường sau đó, ngài không còn nghe thấy bất kỳ một câu nào từ ta nữa.

Ngài như đã đoán ra được điều gì đó. Sau khi để ta hầu hạ dùng bữa sáng xong, ngài vẫn không nghe thấy tiếng lòng nào. Thế là ngài ban cho ta một đĩa đùi heo hầm, rồi cho ta đi.

Ta vừa đi đến cửa lại nghe thấy ngài nói với ta: 

- Ngày mai ngươi vẫn tiếp tục hầu trẫm vào chầu.

Ta lập tức vâng dạ, sau đó nghi ngờ: [Lạ thật, đây không phải là vị trí ai cũng muốn sao? Sao lại thành của ta rồi?] ( truyện trên app t.y.t )

[Trọng dụng ngươi đó.]

*

Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, ta đã đội gió bắc rét buốt đến điện Cần Chính cùng Hoàng Thượng. Vào lúc ta đang hăng hái thảo luận cùng hệ thống xem mình nên đứng ở đâu thì bệ hạ đã liếc mắt về phía vị trí chéo bên dưới ngai vàng, đầu còn chả buồn ngẩng lên.

Chậc, đã tiếp nhận được lệnh.

Tuy trong lòng không muốn chút nào nhưng ta vẫn chạy lon ton qua đó: [Thôi tịt rồi, lại không thể ngủ gật nữa.]

Không biết có phải là ảo giác của ta không, nhưng khóe mắt ta lại liếc thấy khóe môi của Hoàng Thượng lạnh lùng nhếch lên một cái.

[Hệ thống, Hoàng Thượng đang cười nhạo ta à?] Ta tức giận hỏi.

[Đúng rồi đó.] Hệ thống giở giọng du côn.

Ta đứng thẳng lại, liếc mắt nhìn quanh đại điện rồi nói: [Haizz, cái ông ngất xỉu hôm qua và Hộ bộ thượng thư không vào chầu luôn kìa.]

[Tại mắc “ủ tờ” rồi đó..]

[Thiệt hông má? Vậy cô nương sắp bị chặt tay kia thì sao?]

[Được cha nàng ấy đón về nhà mẹ đẻ rồi. Hoàng Thượng cũng hạ chỉ tha cho nàng ấy.]

[Hoàng Thượng đúng là người tốt mà.]

[Công nhận.]

Ta đang chán muốn chết thì phát hiện hôm nay vị trí của văn võ bá quan có sự thay đổi. Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ mặt lạ hoắc đứng ở hàng đầu tiên, còn người vốn đứng hàng đầu nay đã xếp sau lưng hắn. Hoàng Thượng vừa ngồi xuống đã mở lời với người đó một cách thân thiết:

- Cao ái khanh về rồi à, đi đường vất vả rồi.

Người đó tiến lên một bước, quỳ xuống nói: - Thần không dám nhận, không vất vả ạ.

- Bình thân, có khanh là phúc của Đại Chu ta, chỉ cần nghĩ đến việc khanh còn trấn thủ ở phương Bắc là trẫm đã cảm thấy yên tâm rồi.

- Lần này thần về kinh cũng vì chiến sự Mạc Bắc, xin bệ hạ cho phép thần xuất binh.

[Đây là ai thế? Sao Hoàng Thượng lại đề cao hắn dữ vậy?] Ta hỏi hệ thống.

[Trấn Bắc Vương.]

[Ồ, là  chuyện mà mấy lão già hôm qua bàn tán xôn xao đến mức đánh thức ta luôn đúng không?]

[Đúng đó.]

Chúng thần bên dưới nghe vậy lập tức phản bác, thầm chửi ta trong bụng: [Ngươi mới là lão già, cả nhà ngươi mới là lão già ấy.]

[Ngươi nói xem Hoàng Thượng có đồng ý xuất binh không?]

[Không đâu.]

[Tại sao?]

[Thì tại không có tiền đó.]

[Đó có phải là vấn đề đâu, không có tiền thì mình bắt tham quan. Haizz, ta hỏi ngươi nè, ở nước Đại Chu này ai là người tham ô nhiều nhất?]

Ta vừa hỏi câu này xong, văn võ bá quan đều vểnh tai lên nghe.

[Tào công công chứ ai.] Hệ thống đáp.

Ta kinh ngạc: [Ngươi nói thật à? Một thái giám mà có quyền lực lớn đến thế sao?]

[Không tin thì để ta cho ngươi xem. Tiền của lão ta đều được giấu trong một địa cung ở khu mộ nhà họ Tào, ở đó có nguyên một cung điện chất đầy vàng bạc châu báu đấy.] Hệ thống vừa nói vừa chiếu cho ta xem khung cảnh địa cung của nhà họ Tào.

Ta lại kinh ngạc đến ngây người: [Trời ơi sao mà nhiều dữ vậy, chừng này chắc cũng ngang ngửa quốc khố rồi nhỉ.]

[Còn nhiều hơn quốc khố nhiều, lúc quốc khố dồi dào nhất còn không được một nửa chỗ này đâu. Hơn nữa lão ta cũng biết chọn chỗ giấu của cải lắm, theo luật quốc gia thì cho dù có tịch thu gia sản cũng không được đụng đến mộ tổ, cho nên chỗ này của lão ta coi như an toàn tuyệt đối.]

[Chậc chậc chậc chậc, con cáo già này gian xảo thiệt đất. Hay là để bữa nào không trăng không sao, chúng ta đi đào mồ nhà lão đi.]

[Không đi, cần mấy thứ đó làm gì?]

Hệ thống vẫn vững như bàn thạch nhưng Hoàng Thượng thì không giữ bình tĩnh được nữa, lồng ngực tức giận phập phồng mấy cái.

[Ngươi nói xem ta mà nói cho Hoàng Thượng biết thì ngài ấy có đi đào không?]

[Ngài ấy không cần thể diện à? Trên đời có Hoàng Thượng nào đi đào mộ nhà người khác không?]

[Giả vờ thanh liêm làm gì chứ? Có tiền mà không cần là đồ ngốc. Hơn nữa đống châu báu đó còn không được kiếm một cách đường đường chính chính, đều là vơ vét mồ hôi nước mắt của nhân dân, bây giờ lấy ra dùng để bảo vệ nhân dân là hợp lý quá rồi còn gì.]

[Ừm, nếu ngươi nói cho Cao tướng quân thì có lẽ hắn sẽ đi đấy.]

[Sao thế, bộ hắn không cần thể diện à?]

[Thì tại hắn nghèo chứ sao. Năm nào hắn cũng thiếu điều bán luôn cái quần lót để trợ cấp quân dụng. Đừng thấy bên ngoài hắn chỉnh chu bóng bẩy mà nhầm, thật ra quần lót bên trong toàn là mụn vá không đấy, còn là một trong những vị quan nghèo nhất ở đây.]

Nghe đến đây, người tí hon trong lòng Trấn Bắc Vương lớn tiếng gào thét: [Câm miệng lại giùm, mau câm miệng lại giùm. Giữa thanh thiên bạch nhật mà hai người thảo luận về quần lót của ta, có biết chuyện này tế nhị lắm không?]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play