Edit : Diệu

Câu hỏi chân thành của Kiều Gia khiến hệ thống nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào.

【Theo kịch bản thông thường thì người được hệ thống ký kết không phải là vai chính sao?】

Đôi mắt hạt đậu của hệ thống như sắp xoắn thành hình lò xo muỗi rồi. Cái… cái này ấy à, lúc huấn luyện Chủ Thần cũng đâu có dạy đến tình huống này chứ!

Thật ra Kiều Gia cũng chẳng bận tâm chuyện có phải vai chính hay không, cô chỉ đơn giản là muốn trêu hệ thống mà thôi.

Dù có là vai chính hay không thì cũng phải cố gắng sống cho tốt, đúng không?

Nhưng Kiều Gia lại khá bất ngờ trông dáng vẻ của Thẩm Đồng thì hình như cô ấy lấy được kịch bản “chân giả thiên kim” và cô ấy là thiên kim thật.

Bảo sao hôm qua lại móc ra được cả tinh hạch cấp 2.

Thế giới mạt thế mà còn chơi chiêu chân giả thiên kim nữa sao?

Đúng là xui xẻo thật.

“Bà chủ ơi, cái hộp mù mới này giá bao nhiêu vậy?!”

Đám người sống sót ùn ùn vây quanh quầy hàng nhỏ của Kiều Gia, lúc đi ngang qua cha Thẩm và mẹ Thẩm còn ngang nhiên đụng mấy cái.

Ngán ngẩm mấy người trọng nam khinh nữ lại còn đạo đức giả, không phân phải trái này lắm rồi!

“Mười viên tinh hạch một cái.”

Kiều Gia bình thản trả lời đám người sống sót. Hệ thống ở bên cạnh vì câu nói ban nãy của cô mà CPU như muốn cháy.

Nó đang nằm cứng đờ trên quầy hàng, hai chân giơ lên cứng ngắc, không nhúc nhích nổi.

“Sao chỉ có một cái thế?”

“Cái hộp mù này hình như không giống loại bán hôm qua.”

“Độ bền thấp? Vậy chẳng phải sắp hỏng rồi à? Mà còn bán mắc vậy?”

“Đúng rồi đó, bà chủ bớt chút đi mà~”

Đám người sống sót túm tụm trước quầy, líu ríu không ngừng, đủ kiểu mặc cả cò kè.

Tiền đâu có nhiều, họ nghèo mà!

“Sao không bán loại hộp mù hôm qua nữa vậy bà chủ?”

Một người sống sót lẩm bẩm oán trách. Hộp mù vũ khí độ bền thấp, nói thẳng ra là vũ khí sắp hỏng rồi, lát nữa chém vài con zombie là bể thì làm sao?

Đa số người sống sót đều mang tâm lý con rùa không muốn chủ động đi giết zombie, nhưng để sống sót thì đâu còn cách nào khác?

Cho dù là đến căn cứ Bắc Thần thì cũng phải nộp tinh hạch cơ mà.

“Hộp mù vũ khí cấp 1, một trăm tinh hạch.”

Kiều Gia vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh. Nếu có người nào đủ tinh hạch để mua, cô sẵn sàng nhập hàng gấp ngay.

Nhưng thực tế là, với cái hộp vũ khí sắp hỏng này, đại đa số người chơi còn chưa mua nổi nữa là…

“…”

Quả nhiên, sau khi nghe Kiều Gia nói, người kia im bặt luôn.

Hôm nay trời đẹp thật ha.

Đám người sống sót lưỡng lự đứng trước quầy hàng của Kiều Gia. Dù sao thì cũng là hộp mù, tận mười viên tinh hạch lận!

Lỡ đâu mở ra món vũ khí rác rưởi thì biết làm sao?

“Để tôi lấy một cái!”

Giữa lúc mọi người còn đang chần chừ, một gã lực lưỡng chen vào giữa đám đông, đập mạnh tinh hạch xuống bàn.

Kiều Gia phát hiện bọn người sống sót này chẳng ai biết trả tiền đàng hoàng cả người thì ném, người thì đập.

Làm vậy thì tinh hạch của họ sẽ có giá trị hơn à?

Đúng là nữ chính vẫn có lễ phép hơn.

Ánh mắt Kiều Gia nhìn về phía Thẩm Đồng cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn.

Tất nhiên đó là cô nghĩ vậy thôi, thực tế thì đôi mắt cô vẫn là đôi mắt chết lạnh như băng, không chút cảm xúc.

“Tổng cộng mười viên tinh hạch.”

Kiều Gia thu lấy tinh hạch, lập tức đổi thành điểm hệ thống rồi nhập thêm hai hộp mù vũ khí độ bền thấp.

Chức năng giao hàng nhanh của hệ thống có thể tính phí theo lần hoặc theo tháng.

Một lần mất 1 điểm, mỗi lần tối đa 100 hộp, quá số lượng thì phải trả thêm điểm.

Tính theo tháng thì là 1000 điểm, không giới hạn số lần hay số lượng.

Kiều Gia khá nghèo, không đủ tiền làm hội viên tháng, chỉ có thể yên lặng chờ hàng đến.

May mà cô chỉ nhập ít, tổng cộng có hai cái, một cái tới sau 5 phút.

Cô đưa hộp mù cho gã lực lưỡng kia, sau đó im lặng ngồi nhìn quầy hàng.

“Không có loại nào khác để chọn à?”

Gã đàn ông cau mày, nhìn cái hộp mù chẳng vừa mắt chút nào.

“Làm ăn nhỏ lẻ, không có hàng dư.”

Kiều Gia lạnh lùng trả lời.

“…”

Gã muốn trả hàng, nhưng nhìn cái mặt lạnh như xác chết của Kiều Gia thì lại thôi, đắc tội người bán hàng thần bí này làm gì?

Thôi kệ, cứ cái này đi.

Gã đàn ông nghiến răng, nhắm mắt mở hộp!

Một luồng ánh sáng dịu nhẹ nhưng mang theo khí lạnh chiếu lên khuôn mặt gã. Những người sống sót xung quanh đồng loạt hô lên kinh ngạc, cứ như chính họ là người mở ra vậy!

【Súng đông lạnh (3/50): Súng lục nạp đạn đông lạnh, bắn trúng mục tiêu sẽ làm chậm tốc độ của mục tiêu. Tự động nạp 15 viên đạn mỗi ngày.】

Lại là hàng ẩn!

Nhưng hôm qua Thẩm Đồng mở ra là hàng ẩn cấp đại, còn súng đông lạnh này nhiều lắm chỉ được xem là hàng ẩn nhỏ quý hiếm.

Tuy số đạn mỗi ngày nhiều hơn 5 viên so với khẩu súng phóng lửa của Thẩm Đồng, nhưng súng phóng lửa là tấn công diện rộng, giết zombie cấp 1 gần như là đòn chí mạng.

Còn súng đông lạnh chỉ làm chậm tốc độ zombie, kém hơn rất nhiều.

Nhưng đối với gã lực lưỡng thì đây đã là vượt quá mong đợi!

Khuôn mặt đang cau có lập tức nở nụ cười tươi rói, hắn vui vẻ ôm súng rời đi.

Vốn dĩ sức chiến đấu của hắn đã mạnh hơn người khác, bây giờ có thêm khẩu súng này thì đúng là hổ mọc thêm cánh.

Dù độ bền có hơi thấp, nhưng cũng đủ để kiếm lời gấp mấy lần!

Những người sống sót xung quanh nhìn mà thèm rỏ dãi, chỉ hận không thể mua sạch mấy hộp mù vũ khí mà Kiều Gia vừa bày ra!

Chỉ tiếc… họ chẳng có tiền.

Những người sống sót có đầu óc lanh lợi lại lần nữa nhắm vào Thẩm Đồng, chuẩn bị tiếp tục bám theo sau cô để nhặt đồ rơi vãi, thậm chí còn có vài nam thanh niên có ngoại hình khá ổn định sẵn muốn quyến rũ cô nàng.

Về chuyện này, Kiều Gia chỉ muốn nói: Chúc họ may mắn.

Thẩm Đồng là người tính khí không tệ, nhưng không phải là không có tính khí. Cô chờ xem kịch hay thôi.

Nhưng Kiều Gia lại vui mừng hơi sớm đã có người muốn quyến rũ Thẩm Đồng rồi, sao có thể không có ai nhắm vào cô chứ?

Dù sao nếu bám được cô, chẳng phải sẽ được tự do hộp mù, từ đây ăn ngon mặc đẹp không phải lo nữa sao?

Người muốn ăn bám thì đầy ra đó.

Lại có thêm một người sống sót cầm vũ khí hiếm rời đi, khiến cả nhà họ Thẩm bốn người nhìn mà đỏ mắt.

Nếu bọn họ cũng có thể mở được vũ khí như của Thẩm Đồng hay gã lực lưỡng kia, thì đến chuyện lập một căn cứ sinh tồn riêng cũng không phải không thể.

Dù gì cũng là người làm chủ, tất nhiên tham vọng cũng lớn hơn người thường.

Trong thời mạt thế quái vật tràn lan, zombie hoành hành khắp nơi chỉ cần có khẩu pháo như của Thẩm Đồng trong tay, muốn lập căn cứ sinh tồn đúng là không khó.

Nhưng điều kiện tiên quyết là... phải mở ra được hàng ẩn.

Người có thể mở ra hàng ẩn, dẫu sao vẫn là thiểu số trong thiểu số.

“Cho tôi một cái.”

Cả nhà bốn người thì thầm bàn bạc, cuối cùng cũng gom góp được... hai mươi viên tinh hạch!

Kiều Gia nhìn bốn người với vẻ mặt đầy kinh ngạc đây chính là hào quang nữ chính sao?

Chỉ cần dính dáng đến nữ chính một chút cũng có thể moi ra từng ấy tinh hạch.

Nếu cô đoán không nhầm thì đám người này chính là nữ phụ độc ác, ông anh thiếu não, và cha mẹ không có mắt?

“Cô chủ, có thể bán cho chúng tôi hai hộp vũ khí được không?”

Mẹ Thẩm dè dặt quan sát sắc mặt Kiều Gia, giọng điệu mềm mỏng vô cùng:

“Chuyện hôm qua là do con cái không hiểu chuyện, mong cô đừng chấp nhặt với bọn nhỏ.”

“Lâm Lâm, qua đây xin lỗi với cô chủ đi!”

Bà ta quay đầu lại, trách mắng người thanh niên đứng bên cạnh.

Không hổ là cha mẹ của nữ chính, đúng là biết mềm biết cứng, biết tiến biết lùi!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play