Edit : Diệu
Trời vừa hửng sáng, tia nắng đầu tiên chiếu lên người Kiều Gia, ấm áp dễ chịu, những vết tử ban trên người cô dường như cũng nhạt đi đôi chút.
Dù thật ra cô vốn dĩ không có tử ban.
Vì cô bị hệ thống hồi sinh ngay sau khi chết không bao lâu, chưa kịp xuất hiện tử ban.
Trời sáng, những người sống sót trong căn nhà gỗ nhỏ cũng lần lượt tỉnh dậy.
Từ sau khi thế giới biến dị, đây là đêm họ ngủ ngon nhất không cần lo lắng về vấn đề an toàn, không cần sợ hãi bị zombie tấn công bất ngờ mà mất mạng.
Ăn uống bình thường, giấc ngủ bình thường mọi thứ đều quý giá và tuyệt vời biết bao.
Kiều Gia nghe thấy động tĩnh bên kia, lặng lẽ chỉnh lý lại quầy hàng hộp mù của mình.
Mong hôm nay cũng kiếm được nhiều như hôm qua.
Do đã nâng cấp nhà gỗ nhỏ cấp Lãnh Chúa, bây giờ Kiều Gia chỉ còn lại 55 điểm tích lũy, ngoài ra còn 20 hộp thực phẩm và 10 hộp đồ uống.
Bắt đầu từ con số 0, hôm qua cô đã kiếm được tận 180 điểm!
Nhưng phần lớn là từ việc bán hộp mù vũ khí tân thủ, cộng với phí qua đêm của những người sống sót.
Kiều Gia âm thầm tính toán trong lòng với tốc độ hiện tại, muốn kích hoạt hộp mù "Bà Chủ Trọ" giá 10.000 điểm thì ít nhất cũng phải mất hơn trăm ngày nữa.
Cô nhất định phải mở rộng nguồn khách!
Có lẽ còn loại hộp mù mới nào có thể mở ra?
Kiều Gia lật tìm trong cửa hàng hộp mù, xem có hộp nào chi phí kích hoạt rẻ hơn không.
Về lý thuyết, cô nên mở hộp mù vũ khí cấp 1 giá 1000 điểm, nhưng giá nhập của hộp này đã là 100 điểm, giai đoạn hiện tại thì người sống sót nào có tiền mà mua?
Chưa kể, hộp này còn có đáy rất thấp ai lại muốn tốn cả trăm tinh hạch để mua một con dao găm bình thường chứ?
“Chủ tiệm, chào buổi sáng, cho em một hộp mù thực phẩm.”
Đang mải nghĩ ngợi, Thẩm Đồng đã đến trước quầy hộp mù, nở nụ cười rạng rỡ.
Cô dậy rất sớm.
Thẩm Đồng vốn tưởng mình sẽ khó ngủ, ai ngờ vừa đặt lưng đã ngủ một mạch đến sáng.
“Mời đưa hai viên tinh hạch.”
Kiều Gia đưa tay nhận lấy tinh hạch Thẩm Đồng đưa qua, trong lòng bàn tay cô là ba viên tinh hạch.
“Thừa rồi.”
Đây là cửa tiệm hộp mù đàng hoàng, không phải tiệm chặt chém.
“Còn nhờ chị hôm nay tiếp tục trông giúp đống hành lý và cái xe kia.”
Thẩm Đồng ngượng ngùng chỉ vào chiếc xe thương mại phía trước.
“Được thôi.”
Tinh hạch tự đưa đến cửa, Kiều Gia sao mà từ chối cho được?
Thẩm Đồng cầm hộp mù rồi ngồi xuống chiếc ghế gỗ ba chân bên cạnh cái này do hệ thống cấp tốc chế tạo trong đêm.
Chỉ là kỹ thuật của hệ thống hơi kém, bàn ghế gỗ cái thì thiếu tay, cái thì gãy chân. Thẩm Đồng lặng lẽ nhét một hòn đá dưới chân ghế.
Cô vừa định mở hộp thì đối diện đường bỗng có mấy bóng người thê thảm lao ra!
Kiều Gia cố gắng trợn mắt để thể hiện sự kinh ngạc của mình, nhưng tiếc thay đôi mắt cô chẳng hề thay đổi vẫn là ánh mắt vô hồn của xác chết.
Mấy người kia vẫn chưa chết sao?
Thật là mạng lớn.
Kiều Gia cảm thán.
Đúng lúc này, những người sống sót khác cũng lần lượt ra ngoài hôm nay vẫn phải cố gắng kiếm tinh hạch!
Ít nhất cũng phải đủ tiền qua đêm hôm nay.
Có vài người sống sót khôn khéo, tính mua hộp mù từ chỗ Kiều Gia rồi mang đến căn cứ Bắc Thần gần đây nhất để bán lại!
Chắc chắn sẽ có người chịu trả giá cao hơn!
Theo thông tin nghe được từ radio, so với căn nhà gỗ nhỏ của Kiều Gia, dường như căn cứ Bắc Thần vẫn có giá trị hơn.
Nhưng Kiều Gia và cửa tiệm hộp mù của cô rõ ràng có gì đó khác lạ, họ lại không nỡ rời bỏ sự thần bí chưa rõ này.
“Cho tôi năm hộp hộp mù thực phẩm.”
Một người sống sót ra dáng hào phóng nói.
Cô ta định mang mấy hộp này đến căn cứ Bắc Thần bán kiếm lời rồi quay về, tiện thể trên đường giết thêm vài con zombie.
“Mười viên tinh hạch.”
Kiều Gia vừa đưa hộp mù cho người kia vừa căng tai nghe động tĩnh phía Thẩm Đồng.
Đúng là náo nhiệt thật.
Mới sáng sớm đã có trò hay để xem rồi.
Nếu cô không phải là một cái xác, Kiều Gia nhất định sẽ đòi hệ thống cho ít hạt dưa để vừa ăn vừa xem.
“Đồ con bất hiếu này!!”
Đang lúc nói chuyện, cha Thẩm giận dữ giơ tay định tát cho Thẩm Đồng một cái!
Kiều Gia không chớp mắt, chăm chú nhìn chằm chằm vào món đồ của Thẩm Đồng.
Những người sống sót đang ăn sáng cũng dõi theo động tĩnh bên phía Thẩm Đồng. Gia đình kia dựa vào thân phận của mình mà đòi cô ấy đưa ra súng phóng lựu và tinh hạch, không được liền nổi giận định ra tay đánh người.
Trên đường đi, họ đã từng nghe nói Thẩm Đồng hình như mới được tìm về không bao lâu, cả nhà kia vốn không thích cô ấy.
Cô ấy đúng là số khổ, chưa tận hưởng được bao ngày yên ổn thì tận thế đã ập tới.
Kiều Gia đếm số tinh hạch rồi để hệ thống quy đổi thành điểm tích lũy.
Buổi sáng, ngoài hai người sống sót mua hộp mù, những người còn lại đều ăn lương khô tự mang theo.
Hộp mù thực phẩm và nước uống tiêu thụ chậm lại, chủ yếu vì người sống sót chẳng còn tinh hạch trong tay.
Cô tiếp tục lật xem các loại hộp mù trong cửa hàng, thì đột nhiên thấy một loại hộp mù mới.
【Hộp mù vũ khí độ bền thấp: Vũ khí sắp hỏng được tái chế thành hộp mù. Điểm kích hoạt: 100. Giá nhập: 5 điểm.】
Loại hộp mù này có vẻ người sống sót có thể mua nổi, mà Kiều Gia hiện cũng có điểm để kích hoạt!
Vì đây là những vũ khí sắp hỏng được tái sử dụng nên giá thành cực rẻ, chắc chắn không thể so được với hộp vũ khí bình thường.
Nhưng cụ thể ra sao thì Kiều Gia cũng chưa rõ.
100 điểm không nhiều, thử một lần cũng không sao.
Kiều Gia kích hoạt hộp mù vũ khí độ bền thấp, vừa khéo còn đủ điểm để nhập một hộp!
“Chủ tiệm, có hộp mới hả?!”
Một người sống sót tinh mắt lập tức phát hiện hộp mù mới xuất hiện trên quầy hàng của Kiều Gia!
“Ừ, hàng mới, hộp mù khí độ bền thấp.”
Kiều Gia gật đầu, đưa hộp ra cho họ xem.
“Mười viên tinh hạch một hộp.”
Bên kia, cuộc cãi vã giữa Thẩm Đồng và gia đình cô cũng sắp kết thúc. Cô dứt khoát, thẳng tay tát cho đôi anh em nhà họ Thẩm mỗi người mấy cái.
Với mức độ kiềm chế hiện tại, cô vẫn không thể xuống tay với cha mẹ ruột của mình. Vậy thì để hai đứa con cưng của họ nhận thay vậy.
“Thẩm Đồng, con điên rồi phải không!!”
Cha Thẩm tức đến mức gần như muốn ngất, đứa con bất hiếu này!!
“Tiểu Đồng, con khiến mẹ thật thất vọng. Sao con có thể ra tay với anh trai và em gái mình được chứ!”
Mẹ Thẩm cũng nhìn cô với vẻ đau lòng tột độ, đồng thời kín đáo quan sát xung quanh.
“Đây là đang đóng phim truyền hình lúc tám giờ tối hả?”
Một người sống sót vừa tới tò mò nhìn sang, không rõ vì sao, Thẩm Đồng bỗng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Giống như hôm qua, khi đối mặt với sự đòi hỏi vô lý, vô tận từ gia đình Thẩm, cô như bị một cái búa đập vào đầu, bỗng nhiên tỉnh ngộ!
Gia đình như vậy căn bản không phải là thứ cô muốn, càng không xứng đáng để cô hy sinh!
“Kệ họ đi, mau lại đây, chủ tiệm có hàng mới rồi!”
Người sống sót trước quầy hộp mù vẫy tay gọi cô.
【Hệ thống, Thẩm Đồng có gì đặc biệt sao?】
Thấy cảnh này, Kiều Gia đột nhiên nổi lòng tò mò.
【Ký chủ, cô ấy hình như là "Con cưng của vận mệnh" trong thế giới này, hay còn gọi là... nữ chính.】
Hệ thống tra cứu tài liệu xong thì hưng phấn thông báo!
【Ể, chẳng phải tôi mới là nữ chính sao?】