Edit : Diệu

“Không cần.”

Kiều Gia liếc nhìn người đàn ông trẻ tuổi vẫn còn chút không cam lòng, lần này không làm khó gia đình kia nữa.

Dù sao thì cũng hơi “không làm người” thật.

Lợi nhuận từ hộp mù vũ khí độ bền thấp cũng lên tới năm điểm tích lũy cơ mà.

Hơn nữa, Kiều Gia cũng khá tò mò không biết gia đình phản diện vốn không hòa hợp với nữ chính sẽ mở ra được thứ gì.

Kiều Gia dứt khoát bán hộp mù cho bọn họ, khiến cô con gái giả kia liếc nhìn Kiều Gia mấy lần, cảm thấy có gì đó không đúng.

Nhưng cụ thể không đúng chỗ nào thì cô ta lại không nói được.

Thẩm Lâm vừa nhận được hộp mù liền đắc ý liếc nhìn Thẩm Đồng, chẳng phải chỉ mở ra được một khẩu pháo phản lực thôi sao?

Có gì đáng đắc ý chứ!

Giờ bọn họ cũng có hộp mù vũ khí rồi, chắc chắn thứ mở ra sẽ mạnh hơn cái con sói mắt trắng kia!

Thẩm Đồng bị Thẩm Lâm lườm đến khó hiểu, sớm biết vậy cô đã chẳng nghe lời bà đi tìm cha mẹ ruột làm gì.

Cái nhà này ai nấy đều như có vấn đề thần kinh.

Kiều Gia đứng trước sạp hàng, nhìn Thẩm Lâm tự tin mở hộp mù, khóe môi cô khẽ nhếch lên một nụ cười rất nhẹ.

Nụ cười yếu ớt đến mức những người sống sót xung quanh hoàn toàn không nhận ra.

Trong khi cả nhà Thẩm Lâm vẫn còn đang tự tin đắc ý, Thẩm Lâm đã mở ra… một con dao gỉ sét.

“……”

Sau một thoáng im lặng kỳ quái, đám đông bất ngờ bật cười dữ dội!

“Phụt haha—”

“Ôi giời, cứ tưởng mở được cái gì ghê gớm lắm chứ, cười chết mất!”

“Dao gỉ sét, chẳng lẽ là hàng ẩn à?”

“Mở ra vũ khí rác rưởi thế này, cậu đúng là ‘vận khí tốt’ thật đó, đại thiếu gia à!”

Những lời chua ngoa của đám người sống sót khiến mặt Thẩm Lâm đỏ bừng vì tức giận, ngay cả cha mẹ hắn là ông bà Thẩm cũng lộ ra ánh mắt trách móc.

Một hộp mù vũ khí đắt đỏ như vậy, cuối cùng Thẩm Lâm lại mở ra được một con dao gỉ.

“Thẩm Lâm, cái hộp còn lại để em gái con mở đi.”

Ông Thẩm lạnh mặt nói.

Kiều Gia chỉ cười thầm, lão già này đúng là…

Không dám tự tay mở hộp vì sợ nếu mở ra đồ tồi sẽ bị người nhà trách móc, nên cứ đùn đẩy cho hai đứa con. Đến khi mở ra không được đồ tốt thì lại đổ hết trách nhiệm lên đầu tụi nhỏ.

Trong nhà này, kẻ tệ hại nhất chính là ông Thẩm.

Kiều Gia đếm số tinh hạch trong tay, cô cần thêm nhiều tinh hạch nữa.

Có nên chủ động thu hút thêm vài người sống sót không nhỉ?

Ánh mắt cô rơi xuống con hệ thống nhỏ trông như chó con đang nằm ngửa bốn chân trời lên trời để nó đi làm cũng được.

Kiều Gia lấy giấy bút ra, loẹt xoẹt viết xuống.

Để nhanh chóng gom đủ điểm tích lũy để kích hoạt hộp mù "Bà chủ trọ", cô phải nghĩ vài chiêu mới được.

Tự nhiên cô liền nghĩ tới hai hoạt động gửi trước tinh hạch và mua một tặng một.

Gửi trước tinh hạch, cũng có thể xem là giúp người sống sót giữ tinh hạch miễn phí.

Mang nhiều tinh hạch trên người như thế, quá nguy hiểm còn gì.

Còn hoạt động “mua một tặng một” mua một hộp mù vũ khí sẽ được tặng một hộp mù nước uống.

Số lượng bán ra của hộp mù nước uống gần như bằng không, chẳng mấy ai chịu bỏ tinh hạch ra mua.

Dù sao bên cạnh cũng có một con sông, nước ở đó dẫu sao uống cũng không chết người.

Mà con người thì phần lớn ai cũng thích chiếm chút lợi nhỏ.

Hộp mù nước uống dù gì cũng là sản phẩm đặc biệt do hệ thống cung cấp, người sống sót không mua, nhưng nếu nói là “tặng”, hoàn toàn có thể kích thích những người sống sót có chút tiền dư trong tay mua hộp mù vũ khí độ bền thấp.

Giá nhập vào của nó cũng không cao, chỉ 0.5 điểm tích lũy, Kiều Gia hoàn toàn chịu được.

Hoạt động gửi trước tinh hạch cũng có thể kèm theo tặng một hai hộp mù nước uống.

Kiều Gia nhanh chóng quyết định hai hoạt động này, rồi viết rõ ràng lên một tấm bìa cứng.

Tấm bìa này là thứ cô nhặt được khi cùng hệ thống đi khắp nơi tìm đồ.

Việc “gửi trước tinh hạch” cần sự hỗ trợ từ hệ thống. Kiều Gia đưa tay lắc lắc con chó con hệ thống đang nằm bất động.

“Dậy đi.”

Tiếng cô nói bị tiếng ồn bên phía nhà họ Thẩm lấn át cô con gái giả vừa mở ra một cây nỏ liên thanh.

Tuy không phải vật phẩm ẩn cũng chẳng phải vũ khí đặc biệt, nhưng với đa số người sống sót, nỏ liên thanh cũng là một món vũ khí khá tốt.

Xem ra cô gái giả kia chắc có khá nhiều đất diễn, tám phần là lấy kịch bản “nữ phụ độc ác” rồi.

Đã là nữ phụ độc ác thì đương nhiên không thể kém nữ chính quá nhiều.

Có vẻ Kiều Gia sẽ moi được không ít tinh hạch từ nhà họ Thẩm.

Dù gia đình này vô lễ, tâm địa xấu xa, còn độc ác, nhưng không thể phủ nhận họ có tinh hạch và còn sĩ diện nữa.

Nói thẳng ra thì họ có độc ác cũng chẳng làm gì được Kiều Gia, trái lại còn phải nịnh bợ cô.

Giữa lúc xung quanh tràn ngập tiếng trầm trồ, Kiều Gia đã treo tấm bảng ghi chương trình khuyến mãi mới lên bên cạnh biển hiệu xe đẩy của mình.

Một người sống sót tinh mắt nhìn thấy, lập tức chạy tới hỏi chi tiết hoạt động.

Những người đang vây quanh nhà họ Thẩm cũng tản ra hết.

“Mua một hộp mù vũ khí độ bền thấp tặng một hộp mù nước uống, hoạt động chỉ kéo dài ba ngày.”

“Gửi trước 100 tinh hạch cấp 1, tặng một hộp mù vũ khí độ bền thấp, hoạt động này duy trì lâu dài.”

“Tinh hạch đã gửi không thể rút ra, nhưng có thể dùng để tiêu tại cửa hàng hộp mù.”

Kiều Gia kiên nhẫn giải thích.

Thật ra những người sống sót này cũng không có năng lực tiêu dùng gì, ai có khả năng thì đã sớm ra ngoài săn tang thi rồi.

Nhưng Kiều Gia cần mượn lực lượng của đám người này để quảng bá hộp mù và chương trình khuyến mãi.

Nếu có người sống sót mới đến, cô tin đám “cựu binh” này sẽ rất nhiệt tình giới thiệu.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Kiều Gia lập tức nảy ra thêm một kế sách.

Cô hoàn toàn có thể để những người sống sót này giúp mình kéo thêm người đến gửi tinh hạch hoặc tiêu dùng, sau đó trả công bằng hộp mù vũ khí độ bền thấp.

Có được vũ khí tốt, bọn họ có thể ra ngoài giết tang thi.

Đây tuyệt đối là một vòng tuần hoàn lành mạnh!

Kiều Gia cảm thấy mình thật sự hơi thông minh rồi.

Hệ thống cũng nghĩ vậy ký chủ của nó đúng là người thông minh nhất thế gian!

Nó và Kiều Gia là cộng sinh lợi ích, đương nhiên sẽ hết lòng giúp đỡ cô.

Chuyện thẻ gửi trước tinh hạch, nó đã đi hỏi các hệ thống tiền bối rồi.

Nó còn chuẩn bị bỏ điểm tích lũy của mình ra để giúp Kiều Gia thực hiện hoạt động này, đúng là vô cùng chu đáo luôn.

“Chỉ cần chúng tôi kéo được ba người đến gửi 100 tinh hạch mỗi người là có thể được tặng một hộp mù vũ khí độ bền thấp?!”

Những người sống sót vây quanh Kiều Gia vô cùng kích động xác nhận lại. Trong số họ không thiếu những người trung niên và cao tuổi không có sức chiến đấu.

“Đúng vậy, hoạt động này chỉ kéo dài nửa tháng thôi.”

Kiều Gia gật đầu nửa tháng là thời gian đủ để lãnh địa của cô đi vào ổn định.

Nếu không ổn định được… thì cô có thể bỏ luôn cái cuộc thi này cho rồi.

Nghe xong lời này, đám người sống sót ai nấy đều hừng hực khí thế, hận không thể lập tức đi kéo mấy người sống sót mạnh mẽ đến gửi tinh hạch!

Trước phản ứng ấy, Kiều Gia vô cùng hài lòng. Một trăm tinh hạch, lợi nhuận từ hộp mù của cô có đến 50%, mà chi phí cho một hộp mù vũ khí độ bền thấp chỉ có 5 điểm tích lũy.

Nói cách khác, trong 100 tinh hạch mà người sống sót gửi, một nửa là lợi nhuận của cô, cô chỉ cần rút ra 5 điểm là đã có thể bỏ túi trước 95 điểm tích lũy.

Kiều Gia đúng là một thiên tài.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play