Edit : Diệu

“Con nói gì cơ?”

Cha Thẩm không thể tin nổi, nhìn đứa con ruột vừa mới đón về nhà, hỏi lại lần nữa.

“Cô ấy bảo hai người đi mà ăn phân đi.”

Kiều Gia tốt bụng lặp lại lời Thẩm Đồng giúp cô, dù gì con người kia cũng là khách hàng lớn của cô.

Hộp mù đúng là dễ gây nghiện thật, đặc biệt là khi người khác mở được đồ tốt còn mình thì không.

Phải nói hôm nay toàn bộ số điểm cô kiếm được đều nhờ Thẩm Đồng.

Từ con số 0 lên tới 105 điểm, cộng thêm 20 hộp mù thức ăn và 10 hộp mù nước uống dư ra, tất cả đều nhờ Thẩm Đồng mở ra được một khẩu súng phóng lựu từ hộp thức ăn.

Nghe hệ thống nói, bình thường những vật phẩm người chơi nhận được từ gói tân thủ chỉ là dao găm hoặc đao dài toàn vũ khí lạnh.

Trên cánh đồng trống trải tràn ngập mùi thức ăn thơm nức, những người sống sót ăn uống ngon lành, khiến cho gia đình bốn người kia nước miếng nhỏ giọt.

Nếu là trước kia, mấy món này họ chắc chẳng thèm liếc mắt.

Nhưng giờ thì khác… đúng là hổ sa đồng bằng bị chó khinh.

Thế nhưng chẳng ai quan tâm đến tâm trạng của họ cả, Kiều Gia thì tập trung kiểm tra căn lều nhỏ của mình.

105 điểm đủ để cô nâng cấp căn lều một lần.

Từ cấp 0 lên cấp 1, căn lều vốn trống không chỉ có mỗi chiếc giường gỗ, giờ đã sang hơn một chút.

Trong phòng có thêm bàn ghế và tủ đầu giường, trên giường cũng có thêm chiếu tre đơn sơ, gối cỏ và một chiếc chăn mỏng.

Không những thế, còn có thêm một nhà vệ sinh nhỏ dù chỉ là loại ngồi xổm.

Gia đình kia, có khi thật sự sẽ có “phân” mà ăn đấy.

Cha Thẩm không dám trút giận lên Kiều Gia, nhưng lại trút hết tức giận lên Thẩm Đồng, mắng chửi cô thậm tệ, nói hối hận vì đã sinh ra cô và không nên đón cô về, cố gắng dùng đạo đức để ép buộc cô quay lại.

Nhưng chẳng ai bận tâm.

Ngay cả Thẩm Đồng cũng chẳng buồn để ý, cô còn mua một hộp mù từ Kiều Gia, mở ra được một phần combo gà rán Kenkiki một người, rồi ăn ngấu nghiến.

Cả nhà bốn người tức đến nhảy dựng lên mà chẳng làm gì được, thèm thuồng muốn mua hộp mù của Kiều Gia nhưng lại không dám cúi đầu.

Lăn tăn mãi, cuối cùng đành tỏ vẻ “hạ mình” đến trước mặt Kiều Gia mua hộp mù thức ăn.

“Đây, 2 hộp mù thức ăn.”

Bốn viên tinh hạch bị ném xuống trước mặt Kiều Gia, tên thanh niên ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo, cứ như thể bốn viên tinh hạch ấy là phần thưởng ban phát cho cô vậy.

“Họ 2 tinh hạch, các người thì gấp đôi.”

Kiều Gia với gương mặt lạnh như xác chết, điềm nhiên nói ra câu khiến cả nhà kia tức nổ phổi.

Không kiếm tiền là đồ ngu.

“Dựa vào cái gì chứ!!”

Cả nhà tức giận trừng mắt nhìn Kiều Gia, lớn tiếng chất vấn.

“Dựa vào việc tôi thích.”

Câu trả lời của Kiều Gia khiến cả đám người xung quanh bật cười, đúng là cứ tưởng mình còn là giám đốc lớn gì đó.

“Tỉnh lại đi, ông bà chủ ha ha ha ha—”

Tiếng cười nhạo đầy châm biếm vang lên trong đám đông, gia đình kia tức đến mức suýt ngất nhưng lại chẳng thể làm gì.

“Tôi muốn khiếu nại!!”

Người phụ nữ trẻ vẫn chưa nhận ra hiện thực, hét toáng lên.

“Cứ khiếu nại đi.”

Kiều Gia đem chú cún con hệ thống mới đầy tháng ra đặt trước mặt họ, đúng là lắm sức sống thật, không sợ dẫn thây ma tới đây à?

“Chỉ là 4 viên tinh hạch thôi, ai thèm tiếc!”

Thấy mọi người đều cười nhạo mình, người đàn ông trẻ cố nén lửa giận trong lòng.

Kiều Gia nhận lấy tinh hạch, để họ tự chọn tùy ý.

Cô còn việc quan trọng hơn phải làm.

Kiều Gia lấy giấy bút từ hệ thống, suy nghĩ một lát rồi viết một tấm bảng treo lên xe đẩy nhỏ:

【Căn lều an toàn qua đêm: 10 tinh hạch cấp 1/người, không bao gồm bữa sáng, trả phòng trước 10 giờ sáng.】

【Chỉ có một lều, ai đến trước được ngủ trước.】

Câu này phải nhấn mạnh.

Cô là xác chết nên không cần ngủ, chi bằng cho thuê lều lấy tinh hạch còn hơn.

Dù là lều đơn nhưng nhét 3-4 người chắc vẫn ổn.

“Căn lều an toàn thật sự an toàn à?!”

Một người sống sót mắt tinh nhìn thấy tấm biển mà Kiều Gia treo lên, lập tức hỏi.

Dù zombie khó tiêu diệt, nhưng không phải không thể giết, một số người vẫn có chút tinh hạch tích trữ.

“Ừ.”

Kiều Gia gật đầu thị trấn Tận Thế đã được đăng ký thành công, chỉ cần cô thị trưởng không chết, thì thị trấn sẽ không bị phá hủy, căn lều đương nhiên cũng sẽ an toàn.

Mà cô thì vốn đã chết rồi, còn có thể chết thêm thế nào nữa?

Cũng coi như là lợi dụng được bug của Chủ Thần vậy.

“Sẽ không có zombie hay quái vật nào đến được đâu.”

Kiều Gia bình tĩnh nói.

Nghe cô nói vậy, đám người sống sót tin là thật. Dù sao thì cô cũng có thể từ không mà tạo ra cả đống đồ ăn, lại còn cả khẩu súng phóng lựu kia nữa.

Nhưng… 10 viên tinh hạch cơ mà… Họ đâu có nhiều đến thế.

“Em muốn.”

Thẩm Đồng vác khẩu phóng lựu, không nói không rằng giao đủ 10 viên tinh hạch cho Kiều Gia, chẳng thèm ngoảnh lại nhìn gia đình kia một cái.

Lái xe cả một ngày, cô đã kiệt sức từ lâu.

“Ở đâu?”

“Cô cứ đi theo nó là được.”

Kiều Gia chỉ vào chú chó con do hệ thống biến hóa ra. Nó vẫy vẫy đuôi, kiêu ngạo nhảy xuống khỏi xe đẩy, ra hiệu cho Thẩm Đồng đi theo mình.

“Cái này, chị có thể giữ giùm em được không?”

Thẩm Đồng chỉ vào khẩu súng phóng lựu hỏi.

Trong lều chắc chắn không chỉ có mình cô, cô sợ bị mất trộm.

“Thêm 1 viên tinh hạch nữa.”

Kiều Gia thẳng thắn đưa tay lên, giơ một ngón tay.

“Được.”

Thẩm Đồng dứt khoát đồng ý. Thay vì ôm khẩu phóng lựu mà nơm nớp cả đêm, thà bỏ ra 1 viên để nhờ Kiều Gia trông giùm còn hơn.

Hệ thống đưa Thẩm Đồng tới căn lều nhỏ nằm sâu trong rừng. Trong khi đó, những người sống sót còn lại ai có tinh hạch thì vẫn đang do dự.

Dù sao 10 viên tinh hạch cũng là một con số không nhỏ.

Có người cắn răng giao ra 10 viên, có người thì mắt láo liên, đang tính toán mưu mô gì đó.

Cuối cùng, căn lều 15 mét vuông ấy bị nhét đủ 5 người, giúp Kiều Gia bỏ túi 50 điểm lời to!

Cô quyết định tích góp dần, khi nào đủ 10.000 điểm thì sẽ mở "hộp mù bất động sản gói bà chủ nhà trọ".

Hộp vũ khí thì điểm mở ít hơn, nhưng mấy người sống sót này đâu có đủ tiền mua, chi bằng tập trung vào bất động sản.

Từ xưa đến nay, làm nhà đất luôn là con đường hái ra tiền.

Chỉ cần thị trấn nhỏ của cô vẫn an toàn, thì không sợ thiếu người thuê!

Màn đêm buông xuống rất nhanh, những người sống sót trong lều đều ngủ sớm. Ai cũng lựa chọn gửi hành lý lại cho Kiều Gia giữ, đề phòng bị trộm.

Dù gì cũng chỉ là những người xa lạ, trong hành lý toàn là thứ quý giá nhất của họ, chẳng ai dám chắc người khác trong lều đều là người tốt.

Số người sống sót còn lại thì lựa chọn ngủ gần căn lều, ôm hi vọng mỏng manh.

Nếu căn lều an toàn, thì chắc xung quanh lều cũng an toàn… đúng không?

Nhưng họ đã lầm.

Hiện tại, phạm vi của “thị trấn nhỏ” Kiều Gia mới chỉ bao gồm mỗi căn lều đó, nghĩa là chỉ trong lều mới có bảo vệ.

Ngoài lều chẳng có gì bảo hộ cả.

Kiều Gia là xác chết, chú chó là hệ thống thây ma không nhắm vào bọn họ. Nhưng đám người ngủ ngoài lều thì lại là “tiệc buffet thơm ngon” không hơn không kém!

Ngay lập tức, tiếng thét thảm vang lên liên tục khắp nơi!

Kiều Gia nghe thấy hết, nhưng không bận tâm.

Bug của cô đâu dễ mà “ăn ké” như vậy.

Giữa đống hành lý, Kiều Gia và hệ thống mở to mắt, ngồi canh xe đẩy chứa hộp mù cho đến tận sáng hôm sau.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play