Edit : Diệu
Kiều Gia ném hạt tinh hạch cấp 2 trong tay cho hệ thống, chẳng buồn để ý đến gã thanh niên kia.
Chú chó con trông như chỉ mới đầy tháng, răng lại sắc bén đến bất thường “rắc rắc” vài cái đã nuốt chửng viên tinh hạch cứng rắn ấy!
Một viên tinh hạch cấp 2 có thể đổi được 100 điểm tích lũy hệ thống, vừa đủ để Kiều Gia nhập hàng.
Hiện tại, các loại hộp mù mà Kiều Gia đã mở chỉ gồm loại cơ bản là hộp mù đồ ăn và hộp mù nước uống, nếu muốn bán các loại khác thì cô phải tiêu thêm điểm tích lũy để kích hoạt.
Ví dụ như hộp mù vũ khí mà lúc nãy cô bán cho Thẩm Đồng, phải tốn đến 1000 điểm mới có thể kích hoạt.
Trong cửa hàng hệ thống có hàng trăm trang các loại hộp mù chờ kích hoạt:
Loại phổ thông gồm có: hộp mù vũ khí, hộp mù y tế, hộp mù trồng trọt, hộp mù xây dựng…
Loại đặc biệt có: hộp mù dị năng, hộp mù ma pháp, hộp mù thị trấn tận thế có chức năng đặc biệt, hộp mù thực vật khoa học viễn tưởng…
Những hộp mù này giá đều rất đắt, ít nhất cũng phải từ hàng triệu điểm trở lên, hiện tại Kiều Gia chưa đủ khả năng mua.
Giá nhập hộp mù thực phẩm cấp 1 là 1 điểm, hộp mù nước uống là 0.5 điểm.
Kiều Gia để dành lại một ít điểm, nhập 20 hộp thực phẩm và 10 hộp nước uống, tổng cộng hết 25 điểm.
Số điểm còn lại, cô dùng 50 điểm để kích hoạt căn nhà sinh tồn tận thế của mình hay còn gọi là dinh thự Lãnh chúa thị trấn.
Dù thị trấn hiện tại còn chưa thấy hình bóng, chỉ mới có một tấm biển đá nhỏ rất dễ bị bỏ qua, nhưng hệ thống đã sớm sắp đặt sẵn dinh thự Lãnh chúa của cô rồi.
Dinh thự là một căn nhà gỗ trông rất bình thường, và thực tế thì đúng là một căn nhà gỗ rất bình thường.
Một khi cô đặt dinh thự xuống, sẽ chính thức mở ra thử thách Thị trấn tận thế mạnh nhất, thời hạn chỉ có một năm, sau một năm sẽ công bố bảng xếp hạng.
Chỉ khi đạt được danh hiệu "Thị trấn tận thế mạnh nhất", Kiều Gia mới có tư cách cầu nguyện với Chủ Thần, mới có thể sống tiếp.
Bởi vì hiện tại, cô thực ra đã là một người chết, chỉ sống được đến giờ là nhờ hệ thống duy trì mạng sống.
Nhưng cô hoàn toàn không nhớ nổi ai là người đã giết mình.
Trên mặt Kiều Gia không có biểu cảm gì, mở bản đồ địa hình ra, đặt căn nhà gỗ vào khu rừng rậm bên kia con sông.
Khi căn nhà được đặt xuống, Kiều Gia và hệ thống số hiệu 1008 chính thức gia nhập cuộc thi "Thị trấn tận thế mạnh nhất".
Lúc này, thứ hạng của họ: trên 9999+.
“Dựa vào cái gì tới lượt tôi thì lại hết? Cô mới vừa bán cho con tiện nhân kia một cái còn gì!”
Gã thanh niên mặt đỏ bừng, chỉ vào Thẩm Đồng hét lên với Kiều Gia.
“Giới hạn, hạn chế, anh nghe không hiểu à?”
Kiều Gia đặt đám hộp mù đồ ăn và nước uống mới nhập lên xe đẩy, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.
Vừa tiếp xúc ánh mắt với Kiều Gia, thanh niên ấy lập tức rụt cổ lại.
Ánh mắt của người phụ nữ này thật đáng sợ, nhìn hắn cứ như đang nhìn một kẻ đã chết vậy.
“Hộp mù đồ ăn và nước uống, hai viên tinh hạch cấp 1, mua không?”
Kiều Gia hỏi hắn, nhưng mặt cô thì viết rõ bốn chữ: Không mua thì cút.
“Chỉ có đồ ngu mới mua.”
Gã thanh niên mất mặt, lẩm bẩm rồi bỏ đi.
Không mua được hộp mù vũ khí, hắn liền để mắt đến Thẩm Đồng.
Nhưng chuyện đó chẳng liên quan gì đến Kiều Gia, đó là việc của đám người Thẩm Đồng.
Kiều Gia lặng lẽ đứng trước xe đẩy đựng hộp mù, nhìn đám người nọ lại bắt đầu cãi nhau.
“Cái hộp mù đồ ăn này, có khi nào ăn xong sẽ có tác dụng đặc biệt gì không? Ví dụ như có dị năng chẳng hạn?”
Một người sống sót trẻ tuổi lấy dũng khí bước tới hỏi, không ai quan tâm đến mớ cãi vã kia nữa.
Cái gì mà thiên kim giả hay thiên kim thật, đến tận thế rồi thì còn thiên kim với chả gì, sống sót mới là quan trọng nhất!
Kiều Gia bình tĩnh đáp: “Hộp mù đồ ăn này chỉ bán với giá 2 viên tinh hạch cấp 1, đừng có đặt kỳ vọng thần kỳ gì vào nó.”
Tiền nào của nấy, đây chỉ là một hộp mù giá 2 viên tinh hạch cấp 1, không gánh nổi ảo tưởng nặng nề như vậy.
“Không có tác dụng đặc biệt gì mà còn dám bán tinh hạch?”
Người sống sót trẻ ấy cũng giống như gã thanh niên trước, lẩm bẩm mắng rồi bỏ đi.
Không biết là bọn họ muốn để Kiều Gia nghe thấy hay không muốn cô nghe thấy.
Lũ xác sống đã bị Thẩm Đồng xử lý sạch, trong đống xác cháy đen lấp lánh ánh sáng của các tinh hạch.
Lúc đám người kia đang tranh cãi đòi Thẩm Đồng giao ra khẩu súng phóng lựu, thì đã có vài người lén lút đi nhặt tinh hạch rồi.
Kiều Gia cũng muốn đi nhặt, nhưng cô không cúi người xuống nổi cơ thể cô gần như đã cứng lại như xác chết rồi, hoàn toàn không nhanh bằng những người sống sót linh hoạt khác.
Hệ thống nhỏ xíu chen lấn vào đám đông, cố lôi được hai viên về.
“Cho tôi một hộp mù đồ ăn! Thứ này mở ra được gì vậy?”
Một người sống sót vừa vớt được nhiều tinh hạch nhất hào sảng bước đến trước mặt Kiều Gia, đặt hai viên tinh hạch lên bàn!
“Phiên bản ẩn là combo lẩu sang trọng dành cho một người.”
Một hình ảnh ảo đột ngột hiện lên!
Nồi lẩu đỏ rực đang sôi ùng ục, bên cạnh bày đầy các loại nguyên liệu nhúng lẩu phong phú.
Rau xà lách xanh tươi, bào ngư tươi sống, tổ vịt giòn sần sật, huyết vịt mềm mịn…
Tổng cộng 48 món nguyên liệu nhúng lẩu!
“Ực——”
Âm thanh nuốt nước miếng vang lên rõ ràng.
Người sống sót ấy lập tức cảm thấy mấy món lương khô mang theo không còn nuốt nổi nữa.
Khi bị mắc kẹt trong thành phố, họ chỉ có thể sống nhờ lương khô khô khốc và nước lạnh.
Trong thành phố toàn là lũ xác sống, hễ nổ súng là dễ bị phát hiện!
Ngay lúc này, nhìn hình ảnh ảo, mọi người dường như ngửi được mùi lẩu rồi.
“Cho tôi một hộp mù đồ ăn!”
Bị combo lẩu kích thích, người sống sót kia lập tức đưa hai viên tinh hạch cho Kiều Gia.
“Tôi muốn cái thứ tám.”
Hắn chỉ vào một trong số các hộp mà Kiều Gia bày ra, không quên dặn dò.
“Cảm ơn đã mua.”
Kiều Gia nhận tinh hạch, đẩy chiếc hộp mù đó về phía trước.
Người sống sót căng thẳng xoa xoa tay, giữa ánh mắt dõi theo của mọi người, giả vờ bình tĩnh mở hộp mù thực phẩm ra.
Nếu như thứ mở ra chỉ là vài cái bánh quy hay bánh mì gì đó, hắn chắc chắn sẽ đòi lại tiền!
Nhưng vận khí của hắn khá tốt một tô mì bò nóng hổi, tỏa mùi thơm hấp dẫn xuất hiện trước mặt! Thịt bò phía trên được xếp thành từng miếng lớn dày dặn, gắp lên cắn thử một miếng mềm, đậm đà, ngập tràn hương vị!
Những người sống sót đứng bên cạnh nhìn mà nước miếng muốn chảy đầy cằm.
“Vãi cả chưởng!”
Dù lúc nãy tận mắt thấy Thẩm Đồng mở ra một khẩu súng phóng lựu từ hộp mù, nhưng đến khi tự mình mở ra tô mì bò nóng hổi này, hắn mới cảm thấy mọi thứ là thật.
Thái độ của hắn đối với Kiều Gia thay đổi rõ rệt, trở nên vô cùng cung kính.
Con người này… không, chắc chắn không phải con người bình thường! Nhất định là có thân phận rất lớn!
Có người tiên phong ăn thử “cua”, những người còn lại tất nhiên sẽ ào ào đi theo.
Mẹ nó! Ngày nào cũng gặm mì gói đến mức miệng nhạt như nước lã rồi!
Chỉ cần hai viên tinh hạch thôi mà!
Ngay lập tức, trước xe đẩy bán hộp mù của Kiều Gia xuất hiện một hàng dài người xếp hàng mua!
Lúc Thẩm Đồng và gia đình cô ấy cãi nhau một trận dữ dội rồi mới định thần lại, thì tinh hạch từ đám xác sống mà Thẩm Đồng giết chết đã bị những người sống sót khác chia nhau nhặt sạch.
Ai cũng được ăn đồ nóng hổi thơm phức, kém nhất cũng có một cái bánh mì phết mứt dâu mềm mại.
Kiều Gia vẻ mặt lạnh lùng, nhưng trong lòng thì vô cùng sung sướng, cùng hệ thống bắt đầu đếm điểm tích lũy:
Một điểm, hai điểm... thật nhiều, thật nhiều điểm!
“Thẩm Đồng, nếu con không muốn giao khẩu phóng lựu ra, vậy thì đi giết thêm vài con xác sống về đổi tinh hạch.”
Cha của Thẩm Đồng chỉ vào cô ấy, trong mắt thoáng qua một tia hung dữ khó nhận ra, nhưng giọng điệu thì vẫn đầy vẻ đương nhiên.
Người sống sót vừa ăn vừa hóng chuyện, ai cũng tưởng Thẩm Đồng , cái kẻ đáng thương hay cam chịu này, sẽ lại đồng ý như mọi khi.
Nhưng Thẩm Đồng im lặng hồi lâu, sau đó giống như bị quỷ nhập, giơ ngón giữa về phía gia đình bốn người kia:
“Ăn phân đi, lũ bây.”