Thời điểm Đường Phi quay lại, quán cà phê đã tối om. Anh ta bật đèn lên, bước về phía ghế sofa.
A Nhạc vẫn nằm trên sofa, Đường Phi vỗ nhẹ lên cánh tay anh: “A Nhạc, về thôi.”
A Nhạc im lặng bò xuống sofa, đứng dậy, Đường Phi kéo tay anh đặt lên vai mình, vừa đi vừa hỏi: “Hi Bối đi rồi à?”
“Ừm, đi được một lúc rồi.”
“Hai người có nói chuyện không?”
“Nói vài câu.”
“Cô ấy đã biết rồi…”
“Ừm.” A Nhạc gật đầu, “Lần trước cô ấy đã biết rồi.”
Đường Phi không nói gì thêm, đưa A Nhạc ra khỏi quán, vòng qua nhà rồi đi vào lối cầu thang phía bắc. Hai người sống trên lầu phía trên quán cà phê, là một căn hộ hai phòng ngủ bình thường.
Về đến nhà, A Nhạc mới bỏ tay khỏi vai Đường Phi, tự lần mò vào nhà vệ sinh. Đường Phi đun một ấm nước, cảm thấy đói bụng nên lấy nồi ra chuẩn bị nấu mì.
Đợi A Nhạc bước ra, Đường Phi hỏi: “Muốn ăn một bát mì không?”
“Cũng được.”
Đường Phi liền lấy thêm một nắm mì từ tủ lạnh. Anh ta chợt nhớ ra một chuyện, nói: “Hôm nay dì gọi điện cho tôi.”
“Ồ?” A Nhạc ngồi trong phòng khách, nghiêng đầu, “Bà ấy nói gì?”
“Hỏi cậu có khỏe không, bao giờ thì về nhà một chuyến.”
“Cậu nói sao?”
“Tôi còn có thể nói sao được nữa?” Đường Phi thả mì vào nồi nước sôi, “Tôi nói mọi việc đều nghe theo cậu, cậu muốn về thì tôi sẽ cùng về với cậu.”
“……”
“A Nhạc, cậu cũng nên về nhà một chuyến rồi.”
“Để sau hẵng nói.” A Nhạc đứng dậy, bước đến bên tủ cạnh phòng khách, đưa tay lục tìm rượu. Hết chai này đến chai khác, anh khẽ nhíu mày, cuối cùng cũng rút ra được một chai, quay sang hỏi Đường Phi: “Cái này là gì vậy?”
Từ trong bếp, Đường Phi ló đầu ra: “Rượu vang Úc đấy, lần trước tôi đi siêu thị tiện tay mua về. Mà này, đã khuya thế rồi, cậu còn định uống sao?”
A Nhạc trầm ngâm giây lát, sau đó đặt chai rượu trở lại vào tủ: “Cậu nấu xong chưa? Tôi đói rồi.”
“Sắp xong rồi.” Đường Phi bận rộn nửa ngày, cuối cùng cũng bưng ra hai tô mì trứng, đặt một tô trước mặt A Nhạc, rồi đưa đũa cho anh: “Cẩn thận kẻo bỏng đấy.”
A Nhạc nhẹ nhàng kéo tô mì về phía mình, cúi đầu lặng lẽ ăn.
Đường Phi ngồi đối diện, nhìn dáng vẻ của anh, trong lòng không khỏi chùng xuống.
“Khi nào thì cậu định đi cắt tóc, cạo râu đây? Chẳng lẽ cả đời cứ như thế này mãi sao?”
“Chẳng sao cả.” A Nhạc cười khẽ, vẻ hờ hững: “Đường Phi, nếu cậu thấy phiền thì thuê giúp tôi một người giúp việc đi. Một mình tôi vẫn có thể sống được.”
“Cậu biết rõ tôi không có ý đó mà!” Đường Phi có phần tức giận. “A Nhạc, tôi nói thật đấy, cậu nên nghĩ cho tương lai của mình. Cậu còn trẻ mà…”
“Đừng nói chuyện đó nữa,” A Nhạc hít sâu một hơi, mỉm cười nói, “Cậu nấu mì ngon thật đấy. Thơm quá. Thực ra, cậu có thể cân nhắc mở thêm thực đơn bữa trưa cho dân văn phòng ở Shining Coffee. Khu này nhiều tòa nhà công sở, trưa tối bán thêm đồ ăn cũng kiếm được thêm một khoản tiền.”
“A Nhạc!” Đường Phi không nén nổi xúc động.
Đôi đũa trong tay A Nhạc khựng lại giữa không trung. Anh im lặng vài giây rồi ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi: “Đường Phi, cậu nói đi, tôi… còn có thể làm được gì nữa?”
Đường Phi nhìn gương mặt bị che khuất bởi cặp kính đen lớn của anh, trong lòng như có một tảng đá nặng nề đè xuống.
---
Đồng Hi Bối cảm thấy bản thân mình thật giống như đã bị trúng bùa mê.
Về đến nhà, sau khi tắm rửa sạch sẽ rồi chui vào chăn ấm, đầu óc cô vẫn quanh quẩn những lời trò chuyện với A Nhạc trong quán cà phê tối qua.
Lúc đó xung quanh hai người không bật đèn, chỉ có ánh sáng mờ mờ từ quầy bar hắt tới. Trong khoảng sáng tối lập lòe, cô nhìn anh, A Nhạc đeo kính đen, tóc tai rối bời, râu ria xù xì, nhưng bên môi lại thấp thoáng một nụ cười thản nhiên.
Thật sự là một người kỳ lạ.
Đồng Hi Bối cứ vậy trằn trọc cuộn mình trong chăn, trở mình hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không thể nào chợp mắt. Cuối cùng, cô dứt khoát bước xuống giường, ra phòng khách lấy trộm một chai rượu vang đỏ mà ba Đồng đã uống dở rồi quay lại phòng.
Cô không dùng ly, bắt chước A Nhạc, ngửa cổ uống từng ngụm. Chỉ một hơi lớn, cổ họng lập tức bỏng rát, nhưng cô lại thấy sảng khoái. Tiện tay, cô lấy từ ngăn tủ một bịch khoai tây chiên, ngồi xếp bằng trên giường, vừa nhấm nháp khoai vừa uống rượu. Đến khi đầu óc mơ màng choáng váng, cô mới nằm xuống giường, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, Đồng Hi Bối ngủ quên, đi làm trễ.
Cô vội vã lao vào văn phòng với bộ dạng bơ phờ, đầu tóc rối tung. Cũng may, cấp trên không trách mắng gì, chỉ đưa cho cô một đơn hàng mới rồi bảo cô theo sát tiến độ.
Đồng Hi Bối gọi điện liên lạc với bên khách hàng, hỏi kỹ tình hình thực tế ở công trường. Sau khi cúp máy, cô nhận được bản vẽ bên đó gửi đến, cẩn thận nghiên cứu rồi lập một bản đề xuất sơ bộ, đồng thời hẹn lịch đến hiện trường khảo sát.
Loay hoay một hồi, công việc tạm ổn, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà không hiểu sao, khi đầu óc bắt đầu rảnh rỗi, hình bóng của A Nhạc lại len lỏi quay về trong tâm trí cô.
A Nhạc là một người đàn ông đầy bí ẩn. Nhếch nhác, phóng túng, có chút điên cuồng… nhưng cũng mang theo một sức hút kỳ lạ. Ban đầu cô cho rằng anh là người trầm lặng, không ngờ khi mở lời lại là người nói rất nhiều. Giọng anh trầm ấm, lười biếng, xen lẫn chút hững hờ quyến rũ đến kỳ lạ, khiến trái tim cô bất giác rung động.
A Nhạc còn có đôi tay rất đẹp. Cô vẫn nhớ rõ đêm hôm đó, khi anh đưa tay khẽ chạm lên má cô, lòng cô bỗng thắt lại, vừa bối rối vừa run rẩy.
Cô không khỏi thắc mắc: tại sao mắt A Nhạc lại không nhìn thấy được? Là bẩm sinh hay do tai nạn? Là bệnh tật hay chỉ là tạm thời?
Cô cũng không rõ vì sao anh lại quanh quẩn mãi trong quán cà phê đó, suốt ngày nằm trên sofa ôm chai rượu. Anh đang trốn tránh điều gì, hay đang mượn rượu để quên cái gì đó?
Đồng Hi Bối không thể ngăn mình khỏi những suy nghĩ miên man. A Nhạc đã biết khá nhiều về cô, cô lại hoàn toàn không biết gì về anh.
Cô biết rất rõ: mình đã bị sự tò mò dẫn lối rồi.
Từ nhỏ Đồng Hi Bối đã sống trong yên bình, thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp người như A Nhạc. Dường như con người anh ẩn chứa quá nhiều câu chuyện, mỗi câu chuyện lại như một ngọn gió kéo cô đến gần, khiến cô vừa muốn khám phá, lại vừa sợ mình đang đùa với lửa. Một chút bất cẩn thôi cũng có thể khiến cô bỏng tay, hơn nữa còn làm tổn thương cả anh.
Trước khi tan làm, Đồng Hi Bối nhận được cuộc gọi từ Đỗ Tường. Mãi đến lúc này cô mới nhận ra: suốt cả một ngày dài, tâm trí cô chỉ quanh quẩn với những suy nghĩ về A Nhạc. Người lẽ ra phải khiến cô phiền lòng lại chưa một lần xuất hiện trong đầu cô.
Đỗ Tường rủ cô đi chơi cuối tuần.
“Đi đâu vậy?”
“Đến khu nghỉ sinh thái ở ngoại ô, tụ tập với vài người bạn.”
Đồng Hi Bối ngạc nhiên. Gặp bạn của Đỗ Tường sao? Với tư cách gì đây?
“Dạo này trời đẹp, đi dạo cho khuây khỏa cũng tốt mà. Hi Bối, đi cùng anh nhé.” Giọng Đỗ Tường dịu dàng, nhẹ như gió xuân. Cô nghĩ ngợi một chút rồi đồng ý.
Trong lòng cô luôn rõ ràng: A Nhạc là người chỉ nên đứng từ xa mà ngắm, còn Đỗ Tường, có thể đùa vui, không cần nghiêm túc.
Đồng Hi Bối đưa tay vò nhẹ mái tóc, âm thầm tự nhủ: Không được nghĩ về A Nhạc nữa. Thật sự không nên.
Về đến nhà sau giờ làm, cô kể với Mẹ Lộ chuyện cuối tuần sẽ đi chơi cùng bạn bè. Mẹ Lộ lập tức vui mừng hớn hở, đi theo sau cô, tò mò hỏi:
“Với ai thế? Ai rủ vậy?”
Đồng Hi Bối cười khúc khích: “Mẹ đoán xem? Là người mẹ biết đấy.”
“Người mẹ biết? Ai cơ?”
“Đỗ Tường.”
Mẹ Lộ ngẩn người mất mấy giây, sau đó như phát hỏa, nhảy dựng lên: “Không được!”
“Sao lại không được?” Đồng Hi Bối chau mày, vẻ mặt đầy khó hiểu.
“Đi với ai cũng được, chỉ không được đi với cậu ta! Đồng Hi Bối, đầu óc con có vấn đề rồi sao? Cái tên khốn đó quay lại khi nào? Năm xưa nó đối xử với con như thế, con còn dây dưa với nó làm gì nữa hả?!”
Đồng Hi Bối cạn lời, ôm lấy vai mẹ, dịu dàng nói: “Mẹ à, chính mẹ là người đã đưa con số điện thoại của anh ta mà. Anh ta là đối tượng xem mắt của con đấy.”
Mẹ Lộ sững sờ trong giây lát, lập tức chuyển sang giọng điệu tha thiết như dỗ dành: ( app TYT - tytnovel )
“Hi Bối à, nghe lời mẹ được không, cậu ta thật sự không phải người tốt. Con gặp bao nhiêu người đàn ông rồi, tại sao lại cứ vướng vào cậu ta chứ? Đừng nói là con muốn nối lại tình xưa đấy?”
Đồng Hi Bối bật cười khanh khách: “Mẹ à, còn chưa có gì đâu, mẹ đã vội thế rồi. Con biết mình đang làm gì mà.”
Mẹ Lộ không nói thêm lời nào. Bà quá hiểu con gái mìn, cô rất bướng bỉnh, đầu đã quyết thì không dễ lay chuyển. Nếu không vấp ngã sẽ chẳng bao giờ chịu dừng lại. Bà bắt đầu hối hận vì ngày trước không điều tra kỹ lưỡng hơn về đối tượng xem mắt của cô. Nghĩ đến bộ dạng thất thần, như người mất hồn của Đồng Hi Bối khi Đỗ Tường bỏ đi năm đó, lòng bà lại sôi sục muốn xách dao đuổi theo anh ta một trận cho hả giận.
Tối hôm đó, trong phòng, Đồng Hi Bối ngồi lướt mạng thì bắt gặp một bài viết: “Lễ độc thân năm nay, bạn đã thoát kiếp FA chưa?”
Cô ôm gối lăn lộn trên giường một lúc, sau đó mới chợt nhận ra mình đã trải qua bốn cái lễ độc thân liên tiếp rồi. Nếu năm nay 11/11 vẫn lẻ bóng, vậy sẽ là năm thứ năm.
Cô ngồi thụp xuống đất, mở cánh tủ dưới bàn làm việc, moi ra một loạt đồ vật cũ kỹ bị giấu kỹ nơi góc khuất.
Là con thú bông mà Đỗ Tường tặng, là những bức thư tình anh ta từng viết tay, là sợi dây chuyền anh ta đeo lên cổ cô, còn có những bức ảnh hai người chụp chung khi yêu nhau … Đồng Hi Bối nâng niu từng món một, lặng lẽ thở dài, sau đó lại cẩn thận nhét chúng trở vào ngăn tủ cũ kỹ.
Cô thay quần thể thao, cầm lấy chìa khóa chuẩn bị ra ngoài. Nghe thấy tiếng động, Mẹ Lộ chạy ra khỏi phòng, lo lắng hỏi:
“Giờ này rồi con còn đi đâu?”
“Đi chạy bộ.”
“Con điên rồi sao! Lại chạy bộ nữa! Này, Đồng Hi Bối, đừng nói là con hẹn hò với tên họ Đỗ đó đấy nhé?”
Nhưng Đồng Hi Bối đã đi mất từ lúc nào. Thực ra, quả thật là cô đi chạy bộ.
Vốn dĩ cô có thói quen chạy đêm, mỗi khi trong lòng có chuyện, cho dù khuya đến đâu cũng phải lao ra ngoài, chạy cho đến khi mồ hôi đầm đìa, cơ thể rã rời, mới cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm.
Lần này, cô cố tình tránh đoạn đường có quán Shining Coffee, vòng qua hướng ngược lại, chạy một vòng thật lớn. Nhưng mà khi trở về, không hiểu sao một cơn thôi thúc mạnh mẽ chợt dâng lên trong lòng, khiến cô quay người, sải bước thẳng hướng về phía quán cà phê.
Còn cách quán chừng năm mươi mét, cô dần dần chậm lại. Ánh đèn vàng ấm áp vẫn sáng rực trong quán. Dọc theo bức tường kính cao rộng, Đồng Hi Bối bước từng bước chậm rãi. Quán vẫn đông khách, cô thấy nhân viên phục vụ đi đi lại lại, thấy cả Đường Phi và Loan Loan đang bận rộn nơi quầy bar. Ánh mắt cô hướng thẳng về phía chiếc ghế sô-pha quen thuộc. Có chút bất ngờ, bởi vì người ngồi ở đó là mấy vị khách đang chuyện trò rôm rả, cô không thấy bóng dáng A Nhạc đâu.
Trong lòng có chút hụt hẫng, cô cúi đầu bước tiếp, rẽ sang một góc phố. Khi ngang qua cánh cửa mở nghiêng của quán, đột nhiên cô giật mình.
Bên cạnh bồn hoa trước cửa có đặt một chiếc ghế nằm, mà người đang uể oải ngả mình trên đó chính là A Nhạc.
Đồng Hi Bối thoáng nghi hoặc, cô bước từng bước tới gần, cúi xuống nhìn người đàn ông đang nhấp từng ngụm rượu kia.
Anh khoác chiếc áo khoác màu sẫm, quần bò cũ kỹ đã sờn, đôi chân đi đôi giày vải bạc màu. Giữa đêm tối, anh vẫn đeo chiếc kính râm to che kín nửa gương mặt, tóc rối bời, râu ria rậm rạp, vẻ ngoài lôi thôi pha chút bất cần. Nếu gặp giữa đường, chắc chắn sẽ khiến người ta giật mình e ngại.
Dù nghe thấy tiếng bước chân, nhưng A Nhạc không hề tỏ vẻ cảnh giác, chỉ khẽ nghiêng đầu rồi lại thả hồn vào cõi mơ hồ của riêng mình.
“A Nhạc.” Đồng Hi Bối gọi khẽ.
Nghe thấy giọng cô, A Nhạc nở một nụ cười nhẹ: “Ồ, là cô sao."
Đồng Hi Bối đưa mắt nhìn quanh rồi hỏi: “Sao anh lại ngồi ngoài cửa thế này?”
A Nhạc ngồi dậy, giơ chai rượu trong tay về phía cô: “Hôm nay quán đông khách, ngai vàng của tôi bị chiếm mất rồi.”
“Hả?” Đồng Hi Bối bật cười, tiếng cười lanh lảnh giữa đêm khuya, “Ha ha ha, nghĩa là ... anh bị đuổi ra ngoài sao?”
“Đúng vậy.” A Nhạc cũng bật cười, “Sao cô nghe xong lại vui vẻ như vậy?”
“Không có, không có đâu.” Đồng Hi Bối thở hổn hển, tay vỗ ngực, “Trời ạ, tôi vừa chạy mấy cây số, bây giờ còn bị anh chọc cười nữa, đúng là...”
“Cô vừa đi chạy bộ về?”
“Ừm, nhìn không ra sao?” Đồng Hi Bối mặc đồ thể thao gọn gàng, chân đi giày chạy bộ, mái tóc dài xoăn buộc cao, mồ hôi ướt đẫm cả trán.
“Không nhìn thấy được.” A Nhạc điềm nhiên đáp, nụ cười vẫn vương trên môi.
“…” Đồng Hi Bối thoáng khựng lại, rồi dứt khoát ngồi xuống bồn hoa bên cạnh anh: “Xin lỗi.”
“Không sao.” A Nhạc ngửa đầu uống một ngụm rượu, rồi hỏi: “Sao khuya vậy mà còn đi chạy?”
“Buổi tối không khí trong lành, đường phố cũng vắng người.” Đồng Hi Bối dang tay hít một hơi thật sâu, rồi bất chợt đập nhẹ vào cánh tay A Nhạc: "Này, anh có muốn chạy một vòng với tôi không?”
“Không muốn.”
“Tại sao chứ? Anh suốt ngày nằm dài uống rượu, lúc thì trên ghế sofa, lúc thì ghế ngoài trời, rõ ràng là thiếu vận động, nhìn xem, gầy nhom cả người.”
“Tôi mà chạy thì sẽ ngã. Lúc đó cô có trả viện phí cho tôi không?” A Nhạc quay đầu lại, mỉm cười nói.
Đồng Hi Bối sững lại một chút, cảm thấy anh nói có lý, cô nói: “Vậy đi bộ một chút thì sao? Đi bộ thì sẽ không ngã đúng không?”
“Ngồi đây không dễ chịu hơn sao? Tự nhiên lại muốn kiếm mệt làm gì.”
“Anh đúng là chán chết đi được!” Đồng Hi Bối bĩu môi: “Không đi thì thôi, tôi đi đây, tạm biệt!”
Cô đứng dậy, mới đi được vài bước đã nghe thấy tiếng A Nhạc gọi từ phía sau: “Này!”
“Hả?” Cô quay đầu lại.
A Nhạc đặt chai rượu xuống, thong thả đứng dậy, anh đưa tay về phía cô: “Đồng Hi Bối, cho tôi mượn vai cô một chút.”
Đồng Hi Bối sửng sốt đến tròn mắt, giống như vừa nhìn thấy một cây gỗ trổ hoa. Cô bật cười: “Ha ha! A Nhạc! Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh đứng dậy đấy! Oa, không ngờ anh lại cao như vậy!”
A Nhạc rút tay về, đút cả hai vào túi quần, dáng đứng thảnh thơi: “Vậy rốt cuộc là đi hay không đi?”
“Đi chứ, đương nhiên đi.” Đồng Hi Bối đong đưa hai tay sau lưng, đi tới trước mặt anh, ngẩng đầu đánh giá khoảng cách chiều cao giữa hai người, “A Nhạc, anh cao bao nhiêu?”
“Một mét tám mốt.”
Đồng Hi Bối vỗ vỗ ngực anh: “Cao ráo đấy, chàng trai. Có điều thân hình thì hơi tệ một chút, quá gầy.”
A Nhạc lập tức nắm lấy tay cô, cúi người xuống, giọng hạ thấp như làn gió đêm: “Chàng trai? Đồng Hi Bối, cô đang trêu ghẹo tôi sao?”
“…” Đồng Hi Bối đỏ mặt, rút tay về: “Chỉ đùa thôi mà.”
“Không phải cô nói muốn đi dạo sao?” A Nhạc giơ tay lên, “Tôi cần dựa vào vai cô để đi.”
“Ồ.” Đồng Hi Bối do dự một chút, sau đó kéo tay anh đặt lên vai mình, hai người bắt đầu bước đi chậm rãi.
A Nhạc ăn mặc rất đơn giản, trời cuối tháng Mười về đêm đã bắt đầu se lạnh, gió thổi khiến mái tóc anh bay nhẹ. Đồng Hi Bối quay sang nhìn anh — anh đi rất nghiêm túc, vẻ mặt cũng có phần trầm tĩnh. Bàn tay anh chỉ nhẹ nhàng đặt trên vai cô, hoàn toàn không tạo ra chút áp lực nào.
Bầu không khí có phần ngượng ngùng, lúc này Đồng Hi Bối mới nhận ra: đi bộ cùng một người khiếm thị, thực ra không hề đơn giản như cô nghĩ.
“Này, A Nhạc, nếu cần gì anh phải nói với tôi nhé.”
“Ừm. Nếu phía trước có bậc thang, nhớ nhắc tôi một tiếng.”
Trong lòng Đồng Hi Bối bắt đầu cảm thấy căng thẳng, không biết nên nói gì. Mỗi khi đến chỗ lên xuống vỉa hè, cô đều nhẹ giọng nhắc anh.
Dường như A Nhạc cảm nhận được sự căng thẳng của cô, anh bình thản nói: “Cô đừng quá lo lắng.”
“…”
“Đồng Hi Bối, đi bên tôi như vậy … có phải rất mệt không?”
“Không đâu, thật đấy, sao lại mệt được. Chỉ là lần đầu tiên nên chưa có kinh nghiệm.” Đồng Hi Bối gượng cười, nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: “Tôi xem trên ti vi, thấy … một số người khiếm thị thường dùng gậy khi đi đường…”
“Đó là gậy dẫn đường.”
“Phải rồi, gậy dẫn đường. Anh có dùng không?”
“Không.”
“Sao vậy?”
“Không thích.”
“…”
“Đồng Hi Bối.”
“Hả?”
“Có phải cô … đang rất tò mò về tôi không?”
Câu hỏi này khiến Đồng Hi Bối khựng lại, tim cô đập thình thịch, ngay cả lời nói cũng trở nên lắp bắp: “Không… không có…”
“Tò mò cũng là điều bình thường mà.” A Nhạc mỉm cười, giọng nhẹ như gió thoảng, không hề mang chút khó chịu hay giễu cợt nào. “Tôi biết, cô vẫn chưa thật sự quen khi ở cạnh một người như tôi. Thật ra… ngay chính bản thân tôi, cũng vẫn đang học cách quen dần.”
“Hả?”
“Tôi chỉ mới mất thị lực được hơn ba năm.”
Những lời này khiến tim Đồng Hi Bối như bị ai đó siết chặt. Cô vô thức hỏi: "Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ba mươi mốt.”
“Cái gì? Mới ba mươi mốt thôi sao? Tôi còn tưởng ít nhất anh cũng phải ba mươi lăm rồi!” Cô ngạc nhiên nói.
“Nhìn tôi già như vậy sao?”
“Nhìn tóc tai, râu ria với mấy bộ đồ anh mặc đi!” Cô bật cười lắc đầu: “A Nhạc à, anh nên học cách ăn mặc của Đường Phi. Người ta trẻ trung, gọn gàng, còn anh thì giống như … ông chú khó tính vậy.”
“Tôi học theo Đường Phi sao?” A Nhạc cười lớn. “Cậu ta không dám chỉ.”
“Sao vậy?”
“Bí mật.” A Nhạc lắc đầu nhè nhẹ, giọng điệu trêu ghẹo. “Sau này có dịp, tôi sẽ kể cho cô nghe.”