Đồng Hi Bối dắt A Nhạc đi dạo dọc theo kênh. Dòng nước trôi lặng lẽ, thi thoảng mới có một vài chiếc thuyền lớn chở cát lững thững chạy qua, tiếng còi tàu vang lên “u u” vọng khắp mặt sông. Từ xưa, con sông này đã là huyết mạch giao thương của đất nước.
Thành phố Hàng Châu đã cải tạo rất nhiều để giữ lại vẻ đẹp yên bình nơi đây: hai bên bờ là hàng cây rợp bóng, đan xen những quảng trường nhỏ và công viên xanh mát. Tối đến, đèn lồng được giăng khắp lối, ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên từng nhành lá, tạo nên một khung cảnh yên tĩnh mà nên thơ.
Đồng Hi Bối thường dẫn mẹ ra đây tản bộ nên cô vô cùng quen thuộc. Vừa đi, cô vừa trò chuyện với người đàn ông bên cạnh:
“Anh quê ở đâu vậy, A Nhạc?”
“Gia Hưng.”
“Cũng gần đây thôi mà. Anh đến Hàng Châu từ khi nào vậy?”
“Từ lúc vào đại học.”
“Vậy là cũng sống được mười mấy năm rồi đúng không?”
“Không hẳn. Tôi từng sống ở rất nhiều nơi, Bắc Kinh, Thượng Hải, Đại Liên… còn có mấy chỗ nhỏ đến mức cô chưa từng nghe tên cũng nên.”
“Trước đây anh làm nghề gì vậy?” Đồng Hi Bối ngày càng cảm thấy tò mò về anh.
“Chỉ là kẻ thất nghiệp lang thang thôi.” A Nhạc bật cười: “Đồng Hi Bối, cô đang điều tra hộ khẩu đấy à?”
“Chỉ là trò chuyện vu vơ thôi mà. Đúng rồi A Nhạc, tôi vẫn chưa biết tên đầy đủ của anh.”
“Cứ gọi A Nhạc là được.” Giọng anh chùng xuống một chút, sau đó khẽ hít vào một hơi, nói tiếp: “Đây là đâu vậy? Không khí thật dễ chịu.”
“Là một công viên nhỏ bên bờ kênh, anh chưa từng đến sao? Gần tiệm Shining Coffee.”
A Nhạc khẽ lắc đầu: “Vẫn chưa. Tôi mới chuyển tới đây được mấy tháng, hiếm khi ra ngoài.”
Bàn tay anh vẫn nhẹ nhàng đặt trên vai Đồng Hi Bối. Hai người không đi quá sát nhau, anh bước chếch sau lưng cô, vừa cẩn thận đi theo, vừa lắng nghe cô gái bên cạnh kể những điều thú vị về nơi này.
Đồng Hi Bối không giận vì A Nhạc không nói tên thật. Mỗi người đều có những chuyện riêng muốn giữ cho mình, có thể tên anh nghe không hay, cũng có thể, trong mắt anh, bọn họ vẫn chỉ là hai người xa lạ vừa chạm mặt, chưa cần phải trao đổi quá nhiều lòng tin.
Cô ngẩng lên nhìn phía trước, hai người đã rời khỏi công viên. Đồng Hi Bối nói: “Để tôi đưa anh về, chúng ta cũng đi được một lúc lâu rồi.”
“Ừm.” A Nhạc khẽ gật đầu. Đột nhiên anh nghiêng đầu, khựng lại: “Mùi gì thơm vậy?”
Đồng Hi Bối cũng ngửi thấy, đảo mắt một vòng rồi mỉm cười: “Có một quầy bán đồ ăn đêm. Thật thơm, nghe mùi thôi đã thấy đói rồi.”
“Đi nào, ăn chút gì đi.” A Nhạc vỗ nhẹ lên vai cô: “Tôi cũng đói rồi.”
“Được.” Đồng Hi Bối không khách sáo với anh, cả hai cùng bước tới quầy hàng. Ông chủ tươi cười ra đón, giọng điệu chào hỏi niềm nở.
Hai người mỗi người gọi một phần bún xào. Đồng Hi Bối hỏi A Nhạc: “Anh có muốn uống một chai bia không?”
“Cô có uống không?”
“Có chứ.”
“Vậy thì cùng uống đi.”
Đồng Hi Bối liền búng tay ra hiệu với ông chủ: “Cho cháu hai chai bia!”
Ông chủ vui vẻ mang bún xào và bia ra cho hai người.
Đồng Hi Bối lấy một đôi đũa từ ống trên bàn, liếc nhìn A Nhạc. Tay trái anh đang cầm chai bia, tay phải lại mân mê vành đĩa bún. Nghĩ ngợi một chút, cô lấy thêm một đôi đũa nữa, nhét vào tay phải của anh: “Này, đũa đây.”
“Cảm ơn.” A Nhạc cười, cuối cùng cũng bắt đầu ăn.
Cách anh ăn uống từ tốn, nhã nhặn, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ khi nằm dài trên ghế sofa uống rượu thường ngày. Đồng Hi Bối lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt gần như dán chặt lên người đối diện, nghĩ thầm: dù sao anh cũng không nhìn thấy, có ngắm một chút anh cũng không biết.
Trong lúc Đồng Hi Bối đang chăm chú nhìn anh, A Nhạc bất chợt ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Cô nhìn gì vậy?”
“Phụt” Gương mặt Đồng Hi Bối đỏ bừng như gan heo, vội ho khan mấy tiếng: “Khụ khụ… Ai nhìn anh chứ! Anh đúng là tự luyến quá mức rồi đấy!”
“Không phải sao?” A Nhạc nhận ra sự lúng túng của cô, liền đổi sang chủ đề khác: “À đúng rồi, cô đến Shining Coffee cũng nhiều rồi, cô thấy chỗ đó thế nào?”
“Rất tốt. Tôi thích không khí ở đó.”
“Có đề xuất gì không? Quán mở vội vàng nên nhiều thứ còn chưa chuẩn bị chu đáo. Dạo gần đây khách đông lên, chúng tôi cũng muốn chỉnh trang lại một chút.”
“Hả? Là Đường Phi nói sao?”
A Nhạc khựng lại một chút, sau đó gật đầu: “Phải, Đường Phi nói. Cậu ấy muốn hỏi ý kiến của mấy khách quen.”
“Vậy sao…” Đồng Hi Bối nghĩ một lúc rồi nói: “Anh nói với Đường Phi, trong quán đừng chỉ có mấy tạp chí thời trang. Nên làm một cái kệ sách thật lớn, chọn lấy vài đầu sách hay, như vậy cảm giác sẽ tốt hơn nhiều.”
A Nhạc ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Gợi ý rất hay. Còn gì nữa không?”
“Còn có, bên ngoài mấy ô cửa kính có một dãy bồn hoa đúng không? Nên làm thêm hàng rào gỗ nhỏ xinh bao quanh. Như vậy, lúc ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài sẽ thấy ấm áp, còn mang chút gì đó của đồng quê yên bình.”
“Ừm, nói tiếp đi.”
“Trong quán có quá ít cây xanh. Có thể thêm một vài chậu cây nhỏ xinh nữa. Shining Coffee lấy tông cam vàng và trắng làm chủ đạo, điểm thêm sắc xanh sẽ rất bắt mắt.”
“Nghe rất hợp lý.” A Nhạc vừa ăn bún vừa gật gù: “Cô cứ nói tiếp đi.”
Đồng Hi Bối hứng thú, cô cắn nhẹ đầu đũa, mắt sáng rực: “Còn nữa, Đường Phi có thể thêm vào vài món ăn nhẹ hoặc cơm văn phòng. Không phải ai cũng mê đồ ngọt. Lần nào tôi đến cũng chỉ có bánh ngọt để ăn, nhiều lúc cũng cảm thấy ngấy, chỉ muốn ăn thịt…”
Nhìn thấy vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó của A Nhạc, Đồng Hi Bối bỗng im bặt. Cô do dự một lúc, nhỏ giọng hỏi: “Này, có phải tôi hơi lắm lời rồi không?”
“Không có. Những góp ý của cô rất hay. Tôi sẽ cân nhắc, à, ý tôi là, tôi sẽ nói lại với Đường Phi.”
Đồng Hi Bối cười khúc khích: “Còn nữa, tường bên trong quán quá trống, treo vài khung tranh đi! Nhưng không nên treo kiểu tranh đại trà, phải là loại có gu, có chất riêng …”
Cô bắt đầu nói không ngớt, vừa hào hứng vẽ ra viễn cảnh của một quán cà phê trong mơ, vừa ghép tất cả những điều đó vào Shining Coffee.
Nói mãi một lúc lâu, cuối cùng Đồng Hi Bối mới dừng lại. A Nhạc vẫn chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn góp thêm vài câu, khiến cô bật cười ngây ngô: “Đó, chỉ có vậy thôi.”
“Tôi nhớ hết rồi.” A Nhạc uống cạn chai bia, nuốt nốt miếng bún cuối cùng. Anh vỗ nhẹ bụng rồi nói: “No rồi. Thanh toán thôi. Lại phải làm phiền cô đưa tôi về nữa rồi.”
“Thanh… toán sao?” Đồng Hi Bối chớp mắt: “Ai trả?”
“Cô chứ còn ai.”
Đồng Hi Bối chết lăngh: “Tôi không mang tiền!”
A Nhạc nghiêng đầu, thản nhiên nói: “Tôi cũng không có một xu.”
“Hả?!” Đồng Hi Bối tái mặt: “Anh không mang tiền mà còn rủ người ta đi ăn!”
“Tôi tưởng cô mang theo tiền.” Giọng điệu của A Nhạc vô cùng vô tội: “Không phải cô bảo đói sao.”
“Này! Nhìn tôi thế này có giống mang theo tiền không chứ? Tôi đang chạy bộ đấy!” Đồng Hi Bối liếc nhìn xung quanh, sau đó chìa tay về phía A Nhạc: “Đưa điện thoại đây, tôi gọi cho Đường Phi.”
A Nhạc điềm tĩnh đáp: “Tôi không có điện thoại.”
Đồng Hi Bối tối sầm mặt. Một bữa ăn khuya chưa tới hai mươi tệ, không lẽ lại trở thành lần "ăn quỵt" đầu tiên trong đời cô?
Không còn cách nào khác, cô đành mặt dày bước tới chỗ ông chủ quán: “Chú ơi, cháu quên mang tiền mất rồi. Bạn cháu ngồi chờ ở đây, chú đợi cháu chạy về lấy, được không ạ?”
Ông chủ liếc qua phía A Nhạc đang ngồi ở bàn, hạ giọng hỏi: “Bạn cháu… mắt không tiện sao?”
“Vâng ạ. Nhưng cháu ở ngay gần đây thôi, cháu quay lại rất nhanh. Mười phút, không! Năm phút là xong ạ!”
“Được được, cháu đi nhanh đi.”
Đồng Hi Bối vội vã quay lại chỗ A Nhạc: “Tôi về lấy tiền đây. Anh ở đây đợi tôi một chút, tôi sẽ quay lại liền.”
A Nhạc mím môi gật đầu: “Ừm.”
Quán ăn đêm này gần nhà, Đồng Hi Bối lập tức quay đầu, cắm đầu chạy về.
Nhưng đợi đến khi cô thở hổn hển quay lại với tốc độ chạy nước rút như thi đấu Olympic, đã là mười lăm phút sau.
Từ xa, cô đã thấy A Nhạc đứng lặng lẽ bên cạnh quán, một mình, trơ trọi. Chiếc bàn mà bọn họ vừa ngồi đã có bốn người khách khác ngồi kín.
Cô đưa tiền cho ông chủ, sau đó chống tay lên hông, bước đến chỗ A Nhạc, vừa thở hồng hộc vừa đặt tay lên vai anh: “Đợi… đợi tôi thở đã … mệt… sắp ngất rồi.”
A Nhạc đứng thẳng tắp, không nói một lời. Cuối cùng Đồng Hi Bối ngẩng lên nhìn anh: “Sao anh không ngồi xuống đợi?”
“Có khách tới. Ông chủ bảo tôi nhường chỗ.” Giọng anh có vẻ không vui: “Hôm nay anh bị đuổi khỏi chỗ ngồi hai lần rồi.”
Dáng vẻ lúc này của A Nhạc vô cùng tội nghiệp, Đồng Hi Bối bật cười đến mức không đứng thẳng nổi: “A Nhạc, anh đúng là buồn cười chết mất. Thôi nào, về thôi, tôi đưa anh về.”
A Nhạc khẽ gật đầu. Đồng Hi Bối chủ động nắm lấy tay anh, đặt lên vai mình. Hai người sóng bước đi trong đêm.
Chưa đi được bao xa, Đồng Hi Bối nghe thấy giọng trầm thấp của người đàn ông vang lên từ phía sau lưng: “Đồng Hi Bối.”
“Hả?”
“Sau này nếu đi cùng tôi, đừng bỏ tôi lại một mình nữa.”
Nói xong câu đó, anh im lặng. Đồng Hi Bối nghe vậy, trong lòng dâng lên một cơn sóng xao động. Cô hiểu rằng, với A Nhạc mà nói, có lẽ mười lăm phút ngắn ngủi cô vắng mặt là khoảng thời gian rất dài lại cô đơn.
Trời đã khuya, A Nhạc lại không nhìn thấy gì, một thân một mình ở nơi xa lạ này, xung quanh đều là khách ăn uống, cười nói ồn ào. Đồng Hi Bối không dám tưởng tượng lúc ông chủ bảo anh nhường ghế, anh đã phản ứng thế nào, có lúng túng, có vụng về hay không?
Trong lòng cô dâng lên một chút áy náy, cô quay đầu lại nói: “Xin lỗi, tôi nhớ rồi.”
A Nhạc mỉm cười.
Đồng Hi Bối thoáng nghĩ lại, cảm thấy chuyện này không hoàn toàn là lỗi của mình. Nhưng khi nhìn gương mặt đang cười hiền lành của A Nhạc, cô lại không nỡ cãi lại.
---
Thứ Bảy, Đồng Hi Bối theo Đỗ Tường đi dự một buổi tụ họp ngoài ngoại ô.
Đỗ Tường giới thiệu cô với vài người bạn của mình, đều là những người đàn ông cùng lứa tuổi với anh ta, một số còn đưa bạn gái theo. Có người gọi Đỗ Tường là “anh Tường”, lại gọi Đồng Hi Bối là “chị dâu”. Đỗ Tường không hề phủ nhận, chỉ mím môi cười. Đồng Hi Bối cũng không biết nên phản ứng thế nào, cuối cùng đành tùy theo họ, thả lỏng bản thân mà cùng hòa vào cuộc vui.
Khu sinh thái này có một cái ao khá lớn để khách câu cá, xa xa trên mặt nước còn có mấy con vịt trời đang bơi lội. Bên bờ ao, cây xanh um tùm, không khí trong lành, mát rượi. Đồng Hi Bối đứng xem mấy người đàn ông đánh bài một lúc liền thấy chán, cô rời nhóm, một mình bước ra bờ ao.
Gió nhẹ, mây thưa, tiết trời đẹp đến nao lòng. Đồng Hi Bối hít sâu một hơi, phóng mắt nhìn khung cảnh xung quanh. Trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh của A Nhạc.
Bị mất đi thị lực, rốt cuộc là một cảm giác thế nào? A Nhạc nói anh chỉ mới không nhìn thấy được hơn ba năm, nghĩa là, trước năm hai mươi tám tuổi, anh vẫn còn có thể nhìn thấy thế giới này.
Cây xanh, hoa đỏ, trời xanh, mây trắng, mặt nước trong veo, vịt trời tung cánh… những điều bình dị và quen thuộc đó, từ nay về sau anh sẽ không còn được nhìn thấy nữa. Vậy rốt cuộc, A Nhạc đã trải qua chuyện gì mới khiến anh trở nên như bây giờ?
Đồng Hi Bối không biết. Cô cũng không dám hỏi. Không dám hỏi A Nhạc, càng không dám hỏi cả Đường Phi. Mặc dù A Nhạc có vẻ không bận tâm gì, nhưng Đồng Hi Bối hiểu bọn họ vốn không thân thiết. Những lần gặp gỡ hiếm hoi cũng chỉ dừng lại ở mức tự nhiên, dễ chịu. Cô biết, sự tò mò quá đà có thể làm tổn thương mối quan hệ mong manh này.
Mà điều đó là chuyện cô không hề mong muốn.
Không biết từ lúc nào, Đỗ Tường đã bước đến bên cạnh cô.
“Em đang nhìn gì vậy?”
“Nơi này thật đẹp.”
“Ừm, anh từng đến mấy lần rồi, cũng rất thích chỗ này. Nếu em thấy thích, lần sau chúng ta có thể tự đến chơi.”
Đồng Hi Bối ngẩng đầu nhìn anh ta. Đỗ Tường mặc đồ giản dị nhưng tinh tế, cả người toát lên vẻ sạch sẽ, điển trai, hoàn toàn đối lập với A Nhạc.
Nhận ra cô đang nhìn mình, Đỗ Tường khẽ mỉm cười: “Sao vậy?”
“Không có gì.”Đồng Hi Bối lại cúi đầu: “Đỗ Tường, tôi muốn hỏi anh… rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?”
“Anh muốn theo đuổi em.” Dù chỉ trong khoảnh khắc, nhưng lời của Đỗ Tường vang lên không chút do dự: “Hi Bối, anh muốn được theo đuổi em lại từ đầu. Em có đồng ý không?”
...
Đồng Hi Bối cắn nhẹ môi, vài giây sau mới khẽ khàng đáp: “Xin lỗi.”
Ánh mắt Đỗ Tường thoáng trầm xuống. Anh ta tiến lên, nắm lấy tay cô: “Hi Bối, anh biết năm đó là anh không đúng, nhưng … thật sự anh có nỗi khổ riêng. Anh chỉ hy vọng em hiểu rằng, trong lòng anh chưa từng quên em. Đặc biệt là hôm gặp lại em trong buổi xem mắt, biết em vẫn chưa có bạn trai, khoảnh khắc đó anh nhận ra, anh vẫn muốn ở bên em.”
Lời tỏ tình sâu lắng đến mức khiến người ta xúc động. Đồng Hi Bối không phủ nhận, trái tim cô đã bị lay động. Nhưng những chuyện đã xảy ra vẫn là quá khứ không thể xóa bỏ. Cô nhắc nhở bản thân không thể bị rung động dễ dàng.
Cô rút tay lại, nhẹ nhàng nói: “Đỗ Tường, tôi nghĩ… chúng ta vẫn nên là bạn bình thường thôi.”
Đỗ Tường khựng lại một chút, rồi bật cười, ánh mắt chợt trở nên mềm mại. “Hi Bối, anh sẽ cho em thời gian. Anh biết hiện tại em vẫn trách anh. Nhưng anh sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh rằng… anh vẫn còn yêu em.”
Đồng Hi Bối không đáp.
Từ sau lần đó, Đồng Hi Bối không còn đến Shining Coffee nữa, cũng không gặp lại Đỗ Tường.
Mãi cho đến khi nhận được cuộc gọi từ Đường Phi, cô mới chợt nhận ra: Lễ độc thân đã đến từ lúc nào không hay.
Đường Phi gọi điện hỏi han cô vài câu, cười nói: “Hi Bối, sao dạo này không thấy cô ghé chơi? A Nhạc hỏi có phải cô đã có bạn trai, không cần đi xem mắt nữa rồi sao?”
“A Nhạc?” Hi Bối bật cười: “Không có đâu, dạo này tôi bận việc. Anh gọi tôi có chuyện gì sao?”
“Ừm… cũng không có gì lớn. Chỉ là ngày Lễ độc thân chúng tôi sẽ ra mắt đồ uống mới, còn có vài hoạt động nho nhỏ. Nếu cô vẫn chưa ‘thoát ế’, vậy tôi mời cô đến chơi một chút. Biết đâu… chúng tôi sẽ có một món quà bất ngờ dành cho cô.”
“Bất ngờ sao?” Trong đầu Đồng Hi Bối nghĩ đến việc mình không có nơi nào để đi vào ngày lễ độc thân, cho nên lập tức đồng ý: “Được, tôi sẽ đến.”
Cô thật sự muốn xem thử Đường Phi định tạo cho cô bất ngờ gì.
Lễ độc thân rơi vào thứ Năm. Trong lúc đang làm việc, Đồng Hi Bối nhận được cuộc gọi từ Đỗ Tường. Anh ta mời cô tối nay đi ăn tối. Đồng Hi Bối nói mình đã có hẹn. Đỗ Tường nói đùa hỏi có phải đi hẹn hò không, cô thành thật nói mình sẽ đến quán cà phê gần nhà.
“À? Chính là quán cà phê chúng ta từng đi xem mặt phải không?” Đỗ Tường cười hỏi: “Anh cũng rất thích nơi đó, cà phê ở đấy rất ngon. Anh đi cùng em được không?”
“……” Đồng Hi Bối không biết nên từ chối như thế nào, cuối cùng đành miễn cưỡng đồng ý.
Sau bữa cơm tối tại nhà, cô thay một bộ đồ khác, rời khỏi nhà dưới ánh mắt đầy ngạc nhiên của Lư Tĩnh.
Thời điểm đến Shining Coffee, Đỗ Tường vẫn chưa đến. Vừa đến cửa tiệm, Đồng Hi Bối đã phát hiện ra điều khác lạ. Bên ngoài khung cửa kính, dọc theo bồn hoa đã được lắp thêm một hàng rào gỗ trắng mới tinh. Cô gãi gãi đầu, nhớ lại lúc tan làm đi ngang qua hình như vẫn chưa thấy có.
Cô đẩy cửa bước vào, lập tức cảm thấy bừng sáng. Lúc này trong quán có chút đông khách, bên cạnh mỗi bàn đều có chậu cây đặt dưới sàn hoặc trên bàn, thậm chí treo cả trên tường. Màu xanh cây cối lan tỏa sức sống mãnh liệt, mang đến cảm giác vô cùng tươi mát.
Đồng Hi Bối ngạc nhiên quan sát xung quanh, phát hiện trên tường trắng của quán đã được treo thêm vài bức tranh trang trí. Phong cách tranh có chút trừu tượng, cô không hiểu rõ lắm, chỉ cảm thấy màu sắc của chúng rất hợp với phong cách tổng thể của quán.
Sau đó ánh mắt cô bị thu hút bởi một kệ sách lớn. Đồng Hi Bối bước nhanh đến, ngẩng đầu nhìn những hàng sách dày đặc bên trên, rất nhiều cuốn là sách mà cô từng muốn đọc nhưng vì nhiều lý do nên vẫn chưa có cơ hội.
Đồng Hi Bối chắp tay đặt lên môi, mắt rưng rưng. Đường Phi lặng lẽ bước đến bên cạnh cô, nói: “Thích chứ?”
“Thích! Thích lắm! Cảm ơn anh, Đường Phi.” Đồng Hi Bối quay sang nhìn anh ta: “Không ngờ A Nhạc đã kể với anh, anh làm thế này khiến tôi thấy ngại quá!”
“Ngại gì chứ.” Đường Phi mỉm cười: “Chúng tôi còn ra mắt thêm cả bữa ăn văn phòng và món tráng miệng nữa, hôm nào cô đến thử đi.”
“Được!” Lúc này Đồng Hi Bối mới bình tĩnh lại một chút. Cô quay đầu nhìn về phía ghế sô-pha, phát hiện A Nhạc không có ở đó.
“A Nhạc đâu rồi?” Cô khẽ ngạc nhiên hỏi Đường Phi.
Đường Phi chỉ về một phía khác: “Ở bên kia.”
Đồng Hi Bối quay đầu lại, nhìn thấy A Nhạc đang lặng lẽ đứng trong một góc. Bên cạnh anh là một chậu cây lớn, những chiếc lá rộng rậm rạp che khuất một phần thân hình, cho nên lúc đầu không nhìn thấy anh.
Dường như A Nhạc đã thay đổi một chút phong cách ăn mặc: một chiếc áo len nâu nhạt kiểu dáng giản dị, quần tây đen, giày da đen. Gương mặt vẫn được che bởi cặp kính râm lớn. Mái tóc dài ngang vai được chải gọn gàng hơn trước, bộ râu quanh miệng dường như vẫn không thay đổi. Anh đút hai tay vào túi quần, quay mặt về phía Đồng Hi Bối, sắc mặt điềm tĩnh.
“A Nhạc…”
Cô vừa định bước tới thì một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau. “Hi Bối, thật xin lỗi, anh đến trễ.”
Đồng Hi Bối khựng lại, quay người lại nhìn. Đỗ Tường vội vàng đi đến, áo khoác vắt trên tay, vẻ mặt đầy áy náy: “Xin lỗi, xin lỗi, trên đường kẹt xe. Em… sao lại đứng đây? Chúng ta tìm chỗ ngồi đi.”
Đường Phi đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát hai người. Đồng Hi Bối liếc nhìn anh ta một cái, sau đó ánh mắt lại hướng về phía A Nhạc.
A Nhạc đang cười. Khi cô cùng Đỗ Tường bước ngang qua anh, anh vẫn đứng im lặng, không nói một lời.
Đợi ngồi xuống đối diện với Đỗ Tường, Đồng Hi Bối len lén nhìn về phía A Nhạc, nhìn thấy anh đã khoác tay lên vai Đường Phi, chậm rãi bước ra khỏi quán cà phê.