CHƯƠNG DẪN NHẬP

Đồng Hi Bối ngồi trong một quán cà phê, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện.

Người đàn ông hơi mập, đường chân tóc cao, sống mũi to, mắt nhỏ, làn da bóng nhẫy vì dầu, lúc này đang nở nụ cười tươi rói nhìn cô.

“Tôi họ Mã, Mã Cường. Năm nay ba mươi mốt tuổi. Còn cô Đồng?”

“Hai mươi tám, sắp hai mươi chín rồi.” Đồng Hi Bối cũng mỉm cười đáp lại.

Nụ cười của người đàn ông thoáng trùng xuống: “Thật sao? Không nhìn ra đấy, cô Đồng trông còn khá trẻ… hơn nữa người giới thiệu nói với tôi là cô hai sáu tuổi.”

Đồng Hi Bối khẽ sững người, nhưng chỉ thản nhiên đáp: “Có lẽ có sự nhầm lẫn rồi, tôi chưa từng giấu tuổi bao giờ.”

“Thực ra tôi vẫn mong tìm một người bạn gái trẻ hơn một chút, tốt nhất là tầm hai ba, hai tư. Nhưng đã đến đây rồi thì cứ trò chuyện thử xem sao.” Người đàn ông nói tiếp: “Cô Đồng làm công việc gì vậy?”

“Bán hàng.” Đồng Hi Bối đáp.

“Bán hàng sao? Con gái làm nghề đó cũng không nhiều đâu.” Người đàn ông nheo mắt, “Cụ thể là mảng nào thế?”

“Một ngành khá đặc thù, thiết bị cách âm và thi công cách âm.”

“Ồ, thật sự là chưa từng nghe qua.” Người đàn ông nhấp một ngụm cà phê, “Nhưng tôi vẫn cảm thấy con gái làm sale thì hơi… nói thế nào nhỉ, chắc thường phải đi xã giao, công tác đúng không?”

“Đúng vậy.” Đồng Hi Bối gật đầu, “Hay phải đi công tác, tiếp khách, ăn uống, đôi khi còn uống rượu.”

“Không được an toàn cho lắm. Cô có định chuyển nghề không?”

“Không. Tôi đã làm ở công ty sáu năm rồi, rất yêu thích công việc này.”

“Vậy nếu sau này kết hôn thì sao? Có con rồi mà vẫn công tác thì không được tốt cho lắm?”

“Tôi chưa nghĩ đến chuyện này.”

“Cá nhân tôi thấy, đàn ông ra ngoài, phụ nữ chăm lo nội trợ vẫn là kiểu gia đình hợp lý nhất. Dĩ nhiên tôi không nói là phụ nữ không được đi làm, bây giờ mà sống chỉ nhờ mỗi đàn ông thì ai chịu được. Nhưng phụ nữ có thể tìm một công việc hành chính, giờ giấc ổn định, một tháng kiếm ba bốn nghìn là đủ rồi. Cô cũng không còn trẻ, có lẽ cũng đang sốt ruột chuyện kết hôn, mà sau khi kết hôn rồi có con thì vẫn nên dồn phần lớn thời gian vào gia đình thì hơn.”

Khóe miệng Đồng Hi Bối khẽ giật, cô âm thầm đảo mắt, rồi hỏi: “Anh Mã, tôi có thể hỏi anh một câu không?”

“Đương nhiên là được.”

“Thu nhập hàng năm hiện tại của anh khoảng bao nhiêu?” Đồng Hi Bối không vòng vo, hỏi thẳng.

“Cái này… khoảng bảy vạn thôi.” Nụ cười của người đàn ông trở nên gượng gạo.

“Anh đã mua nhà chưa? Có xe không?”

“Ồ! Nhà thì có!” Người đàn ông tỏ vẻ đắc ý, giọng cũng cao hơn, “Mẹ tôi đã chuẩn bị sẵn từ nhiều năm trước rồi, nhà ở ngay trung tâm thành phố, chỉ có điều hơi nhỏ, hơn 50 mét vuông thôi, là nhà cải tạo từ nhà tập thể cũ, hiện đang cho thuê. Chờ tôi cưới vợ xong là có thể lấy lại, sửa sang rồi dọn vào ngay. Còn xe thì… dĩ nhiên là có, xe Buick.” Anh ta chỉ tay ra ngoài cửa sổ.

Hai người ngồi gần cửa sổ, Đồng Hi Bối liếc mắt nhìn, thấy ngoài bãi đậu xe của quán có một chiếc Buick Excelle màu xám bạc đang đậu ở đó.

“Anh Mã, anh có biết tình hình của tôi không?” Đồng Hi Bối mỉm cười, “Thu nhập hàng năm của tôi không cố định, tùy theo doanh số. Năm thấp thì mười vạn, năm cao có thể lên đến hơn hai mươi vạn. Tôi có một chiếc Camry – chính là chiếc màu đỏ bên cạnh xe anh đấy. Tôi cũng có một căn nhà, tuy ở vùng ngoại ô và đang trong giai đoạn trả góp, nhưng diện tích khá lớn, hơn 130 mét vuông.”

Mồ hôi trên trán người đàn ông bắt đầu chảy.

Đồng Hi Bối giơ tay gọi phục vụ: “Xin lỗi, tôi muốn tính tiền.”

Người đàn ông ngơ ngác nhìn cô.

“Tính cả hai người luôn nhé.” Đồng Hi Bối đưa thẻ tín dụng cho phục vụ, sau đó quay sang người đàn ông, nở một nụ cười lịch sự: “Xin lỗi, anh Mã, tôi nghĩ chúng ta không phù hợp. Vậy là đủ rồi. Lát nữa tôi còn có cuộc hẹn khác, anh thông cảm nhé…”

Sắc mặt người đàn ông lúc đỏ lúc trắng, Đồng Hi Bối ngồi trên sofa một cách điềm đạm, lạnh lùng nhìn anh ta. Một lúc sau, anh ta mới đứng lên, hừ khẽ một tiếng rồi bỏ đi.

Đồng Hi Bối lập tức cầm lấy điện thoại, gọi cho Tô Hiểu Na, vừa bắt máy đã tuôn một tràng trút giận.

Cuối cùng, cô thở dài: “Hiểu Na à, mình xin cậu, làm ơn nghỉ ngơi đi được không? Mình đã nói là không gấp, thật sự không gấp! Sao cậu cứ sợ mình ế vậy? Nếu muốn mai mối thì cũng phải kiếm người nào đáng tin một chút, đừng có ném mấy quả dưa héo vẹo vọ sang cho mình như thế nữa, được không?”

Giọng Tô Hiểu Na ấm ức: “Là đồng nghiệp mình giới thiệu đấy, mình đâu có quen đâu… Thôi được rồi, đừng cáu nữa, chẳng phải lát nữa còn một người nữa sao? Xem sao đã, nếu vẫn không được thì mình thề sẽ không làm phiền cậu thêm trong vòng một tháng!”

Cúp máy, Đồng Hi Bối nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa đến buổi xem mắt tiếp theo. Cô tiếp tục nhâm nhi cà phê, bảo phục vụ dọn cốc đối diện đi, tiện tay cầm một cuốn tạp chí thời trang, lật xem vài trang.

Một người đàn ông bước vào quán. Nhân viên phục vụ đi đến đón tiếp, dẫn anh ta từ từ đi về phía cô.

Đồng Hi Bối không ngẩng đầu lên. Người nọ đến gần, bất ngờ dừng lại.

“Cô Tống phải không?” Giọng nói trầm thấp, mang theo ý cười nhẹ nhàng vang lên.

Đồng Hi Bối ngẩng đầu lên, sững sờ ngay tại chỗ.

Người đàn ông có vóc dáng cao ráo, thẳng tắp, mái tóc cắt ngắn gọn gàng. Anh ta đeo kính râm, đường nét khuôn mặt rõ ràng, làn da ngăm khỏe mạnh, sống mũi cao thẳng, môi mỏng đầy gợi cảm, bên khóe môi còn hiện lên một nụ cười nhẹ.

Anh ta mặc bộ vest dạo phố màu xám khói, cổ áo sơ mi khẽ mở, toát lên vẻ lịch thiệp pha chút tùy hứng đầy cuốn hút.

Đồng Hi Bối mở to mắt, há miệng không thốt nên lời.

Dường như người đàn ông không để tâm đến sự sững sờ của cô, tự nhiên ngồi xuống đối diện. Anh ta gọi cà phê, chờ nhân viên rời đi xong liền quay sang nở nụ cười rạng rỡ với cô, một nụ cười rạng rỡ đến mức lộ ra hàm răng trắng đều hoàn hảo.

CHƯƠNG 1: QUÁN SHINING COFFEE

Năm Đồng Hi Bối 25 tuổi, công việc kinh doanh của công ty cực kỳ thuận lợi. Sau một năm bận rộn không ngơi tay, nhìn con số tăng đều trong tài khoản lương, rốt cuộc cô cũng hân hoan đặt cọc cho căn hộ đầu tiên của mình.

Mẹ cô, bà Lộ Tĩnh, lại hoàn toàn phản đối. Mua nhà là chuyện lớn, mà sau đó còn phải gánh khoản vay kéo dài cả chục năm, bà sợ con gái sẽ phải sống cực khổ.

Nhưng Đồng Hi Bối lại không bận tâm. Cô mua đúng thời điểm thị trường bất động sản xuống đáy, dự án ở vùng ngoại ô đang khuyến mãi mạnh, giá chỉ 7.000 tệ một mét vuông. Hơn nửa năm sau, thị trường phục hồi mạnh mẽ, căn hộ của cô đã tăng giá lên 13.000 tệ mỗi mét. Nhìn đồng nghiệp xung quanh hâm mộ, ngoài mặt cô giữ vẻ điềm nhiên, nhưng trong lòng lại như hoa nở giữa xuân.

Ba cô, ông Đồng Đại Lâm, vẫn luôn ủng hộ mọi quyết định của con gái. Từ nhỏ đến lớn, ông đều nuôi dạy Đồng Hi Bối như một đứa con trai, luôn nói: “Con gái phải biết tự lập, tự cường, không cần phải dựa vào đàn ông mới sống được.” Đồng Hi Bối cũng không khiến ông thất vọng, từ việc chọn ngành đại học, đến tìm việc sau khi tốt nghiệp, tất cả đều do cô tự mình quyết định.

Ở điểm này, mẹ Lộ và chồng luôn bất đồng gay gắt. Trong mắt bà, hạnh phúc cả đời của một người con gái không nằm ở công việc có thành tựu ra sao, địa vị cao thấp thế nào, hay tiền kiếm được nhiều ít , mà là: có cưới được một người đàn ông tốt hay không.

Thế nhưng, cô con gái có thể làm rất tốt trong mọi việc, lại mãi không thông suốt ở riêng chuyện này.

Một hôm sau khi tan làm, Đồng Hi Bối đi ngang qua khu nhà mình, đột nhiên nhìn thấy một cửa hàng ngoài mặt đường đang sửa sang lại.

Cô dừng bước quan sát một chút, mặt bằng này khá rộng, nhưng vì phía trên là khu dân cư nên không thể mở hàng ăn. Trong vài năm qua, chỗ này liên tục bị người thuê rồi nhượng lại: từ siêu thị mini, phòng chơi cờ, tiệm massage chân, cho đến quán boardgame vừa mới đóng cửa gần đây, cô đều nhìn thấy từng cái một.

Cô thầm nghĩ, không biết lần này là ai xui xẻo đến thuê chỗ này. Theo trực giác, cô luôn cảm thấy vị trí này không tốt, phong thủy không lành. Cửa chính của cửa hàng mở chéo với con phố, kiểu “tà môn tả đạo” như vậy, làm sao có thể phát tài được?

Lúc này công trình mới bắt đầu, công nhân còn đang chuyển xi măng và cát vàng vào trong, Đồng Hi Bối không nhìn ra manh mối gì, chỉ bĩu môi một cái rồi đi thẳng về nhà.

Thời điểm đó đang vào cuối xuân đầu hạ, trời dần oi bức, không khí cũng nặng nề ẩm ướt. Sau khi chen chúc trên xe buýt, toàn thân cô đẫm mồ hôi, chỉ muốn về nhà tắm gội thật sạch sẽ.

Nhưng mẹ cô không đồng ý. Bà nói đợi cô ăn cơm xong phải cùng bà ra ngoài đi dạo một chút, còn phải thay một chiếc váy liền thật xinh đẹp!

Đồng Hi Bối liếc mắt, đã ngầm đoán ra được chuyện gì.

Quả nhiên, mẹ Lộ dắt cô đến công viên gần khu dân cư, một người phụ nữ trung niên đang chờ sẵn ở đó.

“A Quyên, đây là con gái tôi, Đồng Hi Bối. Hi Bối, đây là dì Lưu.”

“Chào dì Lưu.” Đồng Hi Bối khẽ gật đầu, mỉm cười. Không ngoài dự đoán, người phụ nữ tên dì Lưu này lại là một “mối quan hệ mới” mà mẹ cô vừa quen, người mà có thể giới thiệu thêm vài anh chàng độc thân cho cô tiếp tục gặp mặt.

Trong chuyện này, người sốt ruột luôn là mẹ Lộ chứ không phải Đồng Hi Bối. Kể từ sau khi chia tay với bạn trai đại học vì anh ta phải ra nước ngoài du học, cô vẫn chưa có một mối quan hệ nghiêm túc nào. Chớp mắt một cái, cô đã 26 tuổi. Mẹ Lộ hiểu rõ thanh xuân của con gái không thể lãng phí, cho nên đã huy động tất cả người quen họ hàng, hết người này đến người khác giới thiệu đối tượng xem mắt cho Đồng Hi Bối, giống như cô là món hàng tồn kho sắp hết hạn sử dụng.

Những chuyện như vậy xảy ra không ít ở thành phố này. Đồng Hi Bối cũng hiểu lòng mẹ, cho nên lần nào đi xem mắt cô cũng giữ thái độ nghiêm túc, mặc dù không ăn diện lộng lẫy, nhưng luôn xuất hiện với vẻ ngoài đoan trang, gọn gàng. Chỉ là, duyên phận đúng là chuyện huyền diệu không thể cưỡng cầu. Suốt một năm trời xem mắt, cô đã gặp không dưới hai mươi vị thanh niên tài tuấn đến từ đủ ngành, nhưng số người có thể khiến cho cô có cảm tình chưa đến ba. Mà dù sau khi gặp mặt có trao đổi phương thức liên lạc rồi hẹn gặp nhau thêm, mọi chuyện cũng dần dần nhạt nhòa, không đi đến đâu.

Có khi là đối phương bắt đầu thờ ơ, có khi lại là Đồng Hi Bối không còn hứng thú. Tóm lại, từ mùa thu năm trước cho đến mùa hè năm nay, cô gái độc thân 26 tuổi rưỡi – Đồng Hi Bối – vẫn đang lặng lẽ bước trên con đường xem mắt đầy chông gai.

Chiều hôm sau tan làm, cô lại đi ngang qua cửa tiệm đang sửa lại kia. Lần này, cô vẫn tò mò đoán xem người ta định mở tiệm gì, sau đó âm thầm đánh cược với chính mình. Thật ra, điều cô mong nhất là nơi này sẽ trở thành một quán cà phê sách. Bởi vì mặt tiền quán rất rộng, dãy cửa kính lớn áp sát vỉa hè đều quay về hướng Nam, ánh nắng chan hòa cả ngày. Ngồi bên trong, vừa thưởng thức điều hòa mát lạnh, vừa nhâm nhi đồ uống mát rượi, để ánh nắng dịu nhẹ tràn lên từng trang sách… chậc, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã cảm thấy yên bình!

Nhưng hiện thực lại phũ phàng. Trong xã hội ngày nay, ai còn nghĩ đến việc mở quán sách? Nếu không phải là kẻ mơ mộng đầu óc có vấn đề, thì chính là con nhà giàu thích giả vờ làm nghệ sĩ lãng mạn.

Đồng Hi Bối thầm nghĩ, nếu sau này mình có tiền, nhất định sẽ mở một quán sách nhỏ ở nơi ngập tràn ánh nắng. Tiệm không cần rộng, chỉ cần có nước uống ngon, thật nhiều sách hay, đủ để người ta thư giãn, đủ để ngẩn ngơ thả hồn, đủ để trong một buổi chiều lười biếng, có thể cuộn mình trên ghế sofa mà ngủ một giấc thật sâu.

Ngày thứ ba, thứ tư… đến ngày thứ bảy, ngày nào Đồng Hi Bối cũng đi ngang qua cửa hàng kia. Cô phát hiện tốc độ thi công thật nhanh, đến lúc này, đã có thể nhìn ra tông màu chủ đạo, một sắc cam vàng rực rỡ, tỏa ra cảm giác đặc biệt ấm áp.

Mà cam vàng là màu sắc mà Đồng Hi Bối yêu thích từ thuở nhỏ, cô bất giác cảm thấy trong lòng trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn, chỉ vì một điểm trùng hợp nho nhỏ trong sở thích với vị chủ tiệm xa lạ kia, mà thấy vui vẻ lạ thường.

Bên phía dì Lưu vẫn không có động tĩnh gì, khiến mẹ cô như ngồi trên chảo lửa. Tống Đại Lâm nhìn vợ sốt ruột, chỉ lắc đầu nói: “Bà lo cái gì? Tôi thấy con nhà mình vẫn còn trẻ, việc gì phải vội vàng gả đi.”

Đồng Hi Bối cười phá lên, ôm vai ba nói: “Đúng rồi, đúng rồi! Vẫn là ba thương con nhất!”

Mẹ Lộ cười khẩy: “Con cũng không biết mình bao nhiêu tuổi rồi sao? Cuối năm là tròn hai bảy rồi đấy! Bạn thân hồi đại học của con, Tô Hiểu Na ấy, con nhà người ta đã vào mẫu giáo lâu rồi. Bây giờ còn trẻ trung xinh đẹp thì tranh thủ tìm người điều kiện tốt một chút, kéo dài thêm vài năm, đến 30 rồi xem ai còn muốn!”

“Ba mươi thì sao chứ? Chính là thời kỳ đẹp nhất đời người mà!” Đồng Hi Bối vừa nói vừa bước vào phòng ngủ.

Đúng lúc này, điện thoại bàn trong nhà vang lên. Mẹ Lộ bắt máy, chưa nói được mấy câu đã cười tít mắt: “Ôi chao chao, dì A Quyên à, chào dì, chào dì!”

...

“Vâng vâng vâng, cháu ghi nhớ rồi, ghi nhớ rồi. Thật sự cảm ơn dì nhiều lắm! Nhất định ngày mai Hi Bối sẽ đến đúng giờ!”

Đồng Hi Bối vừa nghe đã biết, lại là một cuộc xem mặt nữa rồi.

Tối hôm sau, Đồng Hi Bối đến một quán trà trong khu phố sầm uất, gặp mặt một người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề. Trời oi bức, nhưng mà anh ta vẫn mặc vest, sơ mi kín cổ, mồ hôi lấm tấm trên trán, cảnh tượng đó khiến cô không khỏi lắc đầu, nhưng vẫn lịch sự bắt chuyện.

Người đàn ông là giáo viên Ngữ văn của một trường cấp ba, lớn hơn Đồng Hi Bối hai tuổi, ngoại hình tạm ổn. Vừa ngồi xuống, anh ta đã bắt đầu thao thao bất tuyệt kể về chuyện trường lớp.

“Hiện tại tôi đang phụ trách lớp cuối cấp, sắp thi đại học rồi, áp lực rất lớn. Bây giờ học sinh không giống như xưa, đứa nào cũng ngang bướng…”

Đồng Hi Bối nghe mà chán nản. Hồi còn đi học, tuy thành tích cô không tệ, nhưng cô lại rất ghét giáo viên. Điều khiến cô nhớ nhất là khi thi đậu vào trường cấp ba, trong trường có một quy định oái oăm, nữ sinh bắt buộc phải cắt tóc ngắn. Biết tin đó, cô đã bức xúc cả một thời gian. Sau cùng, cô đành miễn cưỡng cắt tóc dài đến vai để nhập học, vậy mà lại bị thầy chủ nhiệm nam ép phải đi cắt ngắn đến tận tai.

Đồng Hi Bối đã từng cãi nhau một trận ầm ĩ với thầy giáo đó. Khi đó các học sinh mới nhập học, còn chưa quen biết nhau, cho nên Đồng Hi Bối đã để lại ấn tượng sâu sắc với sự mạnh mẽ đầy nổi loạn. Cuối cùng, cô tức giận đến mức đi cắt tóc kiểu đầu đinh. Không chỉ khiến cả lớp ngỡ ngàng mà danh tiếng của cô còn lan khắp cả khối.

Thầy chủ nhiệm là giáo viên dạy Ngữ văn, từ đó trở đi mỗi lần thấy cô đều tỏ ra lạnh nhạt. Cũng may Đồng Hi Bối học hành rất nghiêm túc, kỳ thi đại học vẫn đậu vào một trường trọng điểm. Duy chỉ có điểm Ngữ văn là 92, vừa đủ đạt.

Người dạy Ngữ văn = Biến thái!

Đó là suy nghĩ ăn sâu trong đầu của Đồng Hi Bối.

Lúc này, cô ngây người nhìn thầy giáo Ngữ văn đang ngồi đối diện, nói thao thao bất tuyệt giống như đang giảng bài, trích dẫn từ đông sang tây, nói mãi không dứt.

Cuối cùng, anh ta cũng nhận ra sự thờ ơ của Đồng Hi Bối, liền ngừng lại hỏi:
“Bình thường cô Đồng thích làm gì trong thời gian rảnh?”

“Tôi thích đọc sách, xem phim, tập gym, du lịch... cũng chỉ là vài sở thích thông thường thôi.” Sau đó cô lễ phép hỏi lại, “Còn anh thì sao?”

“Tôi thích làm thơ.”

“Phụt——” Suýt nữa Đồng Hi Bối đã phun cả ngụm trà ra ngoài, vội vàng rút khăn giấy, “Xin lỗi xin lỗi, tôi bị sặc.”

“Không sao không sao, cô Đồng đừng cười tôi. Thực ra tôi thích văn học từ nhỏ nên mới học ngành Văn, làm giáo viên Ngữ văn. Ước mơ của tôi là một ngày nào đó sẽ xuất bản được tập thơ của riêng mình.”

“Rất hay, rất hay.” Đồng Hi Bối toát mồ hôi trán nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm túc tỏ vẻ kính phục, “Chỉ cần kiên trì theo đuổi ước mơ thì nhất định sẽ thành hiện thực!”

Thầy giáo Ngữ văn ngượng ngùng cười, bất ngờ kéo mở áo vest, rút từ túi trong ra một bông hồng đỏ, đưa đến trước mặt cô: “Cô Đồng, lần đầu gặp mặt, tôi không chuẩn bị gì nhiều. Tặng cô bông hoa này, tôi có cảm tình với cô, cảm thấy cô giống như đóa hoa này,  xinh đẹp rực rỡ.”

Đôi mắt ngây ngô của Đồng Hi Bối khẽ dừng lại ở bông hồng trong tay anh ta. Không biết bông hoa tội nghiệp đó đã bị ép trong lớp áo vest bao lâu, cánh lá rũ rượi, cánh hoa cũng héo úa, quanh viền còn hằn lên chút dấu tích khô tàn. Cô đón lấy bông hồng, khẽ gật đầu: “Cảm ơn anh.”

“Tôi … Tôi tặng cô một bài thơ nhé, đó là ấn tượng của tôi về cô.” Đôi mắt thầy giáo ngữ văn bỗng ánh lên một tia sáng lấp lánh. “…Mắt biếc thẹn thùng khép, môi hồng theo nụ cười. Gió cuốn dải lụa tím, nắng soi váy thạch lựu…”

Anh ta ngâm nga từng câu với chất giọng trầm bổng, ánh mắt chan chứa tình cảm. Đồng Hi Bối bỗng thấy nổi da gà, sau đó lập tức vỗ tay "bốp bốp bốp": “Thơ hay! Thơ của anh rất hay!”

“Không phải tôi làm đâu.” Mặt anh ta đỏ lên, “Cô đoán xem là ai sáng tác?”

Hỏng rồi.

Đồng Hi Bối cố vắt óc nghĩ: “Lý Bạch!”

“Không phải.”

“Đỗ Phủ?”

“Cũng không.”

“Bạch Cư Dị?”

Ánh mắt người đàn ông lộ vẻ không hài lòng: “Là Hà Tư Thăng.”

“Tôi không biết người đó. Tôi chỉ biết Trần Tư Thành thôi.”

Đồng Hi Bối nhìn bông hoa trong tay, vừa rồi vỗ tay quá mạnh mà vô tình làm cong cả cuống hoa. Lúc này bông hồng cúi đầu ủ rũ, không khác gì cô của lúc này, mất hết sức sống.

Cuộc gặp kết thúc trong lặng lẽ, không ai vui.

Đợi Đồng Hi Bối lê bước về nhà, đã chín giờ tối. Lúc đi ngang qua cửa tiệm đang sửa sang, cô chợt thấy cửa mở toang, ánh đèn còn sáng.

Sự tò mò kéo cô bước lại gần. Vừa đặt chân vào cửa tiệm, cô nhận ra chỗ này vẫn chưa hoàn thiện, dường như còn đang trong giai đoạn làm mộc. Ván gỗ, sơn, dụng cụ chất đống khắp nơi, đến mức không còn chỗ đứng.

Trong tiệm chỉ treo vài bóng đèn dùng khi sửa chữa, chưa bật hết. Nơi bóng tối phía xa, dường như có một người đang đứng bất động, không rõ đang làm gì.

Đồng Hi Bối nhìn về phía đó, bước chân vô tình dẫm lên đống vật liệu, phát ra tiếng “cót két” vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Người kia nghe tiếng, hơi nghiêng người lại. Đồng Hi Bối lập tức khựng lại, mắt cô cận nên không nhìn rõ gương mặt, chỉ thấy đó là một người đàn ông cao lớn.

Cô thấy lúng túng. Việc đột ngột bước vào không gian của người khác như vậy thật sự không lịch sự.

Đang định lặng lẽ quay đi, đột nhiên nhìn thấy một chàng trai trẻ khác từ trong bước ra. Anh ta mặc đồ thợ, trên người loang lổ vết sơn. Nhìn thấy cô, anh ta lên tiếng: “Xin hỏi cô tìm ai vậy?”

“À, tôi sống gần đây, đi ngang qua thấy đèn còn sáng nên ghé xem thử.”

Người đàn ông mỉm cười: “Chúng tôi vẫn đang sửa sang, chắc còn khoảng hai tuần nữa mới xong.”

“Các anh mở cửa hàng gì vậy?”

“Quán cà phê.”

“Sau này khai trương, nhất định tôi sẽ đến ủng hộ.”

“Được.” Anh ta móc từ túi áo ra một tấm danh thiếp, đưa cho cô. “Tôi tên là Đường Phi, gọi tôi là Don cũng được. Đợi khai trương rồi đến tìm tôi, tôi sẽ tặng cô một thẻ khách quý.”

Đồng Hi Bối cúi nhìn tấm danh thiếp—Shining Coffee.

Cái tên này giống như một làn gió ấm, xoa dịu tâm trạng đang rối bời trong lòng cô.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play