Đồng Hi Bối mất hồn mất vía suốt hai ngày liền.
Sau kỳ nghỉ dài Quốc Khánh, trở lại công ty, trong cuộc họp khi giám đốc yêu cầu từng nhân viên kinh doanh báo cáo doanh số tháng, cô hoàn toàn không có tinh thần.
Tay cầm bản nháp, giống học sinh đọc bài kiểm tra miệng, dù thành tích tháng này thuộc nhóm khá, nhưng giọng điệu mệt mỏi của cô lại chẳng khác gì kẻ đội sổ.
Trở về văn phòng, Đồng Hi Bối pha cho mình một ly cà phê. Vừa khuấy, đầu cô lại thấp thoáng hiện lên gương mặt của người nọ.
Cô cảm thấy mình thật ngốc. Hơn ba tháng trời, vậy mà cô lại không hề phát hiện ra điều bất thường ở A Nhạc.
Chuông điện thoại vang lên kéo tâm trí của Đồng Hi Bối trở về thực tại. Cô cúi xuống nhìn màn hình, hơi ngạc nhiên, người gọi đến hiển thị là: “Ngài Đỗ.”
Trước khi đi xem mắt, cô đã lưu số điện thoại của Đỗ Tường là Ngài Đỗ, sau đó cũng chưa từng đổi lại.
Cô nhấc máy: “Xin chào.”
“Hi Bối, là anh.”
“Ồ, có chuyện gì không?”
“Anh chỉ muốn hỏi, tối mai em có rảnh không? Anh muốn mời em ăn tối.”
Đồng Hi Bối ngẩn người. Cô không ngốc, lời mời này có ý nghĩa gì, trong lòng cô đều hiểu rõ.
Trong đầu cô bỗng hiện lên một câu nói: “Ngựa tốt không ăn lại cỏ cũ.”
Nhưng rốt cuộc… cô là ngựa, hay là cỏ?
Đồng Hi Bối suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Xin lỗi, tối mai tôi có việc rồi.”
Đỗ Tường nghe xong, giọng lộ vẻ thất vọng: “Vậy à… không sao, để lần khác anh lại hẹn em.”
Đồng Hi Bối không để tâm lắm đến lời anh ta, nhưng Đỗ Tường lại bắt đầu chủ động.
Anh ta thường xuyên nhắn tin cho cô, còn kết bạn với cô trên QQ, lúc thì hỏi han mấy câu chuyện nhỏ, khi thì chỉ đơn giản là trò chuyện vu vơ.
Khi biết địa chỉ công ty của cô, thậm chí Đỗ Tường còn đích thân gửi tới một bó hoa thật to. Nhìn những nữ đồng nghiệp vừa reo hò vừa trầm trồ ganh tị, Đồng Hi Bối thừa nhận, trong lòng cô có dâng lên một cảm giác hư vinh ngọt ngào.
Cuối cùng, khi Đỗ Tường lại một lần nữa ngỏ lời mời cô đi ăn tối, cô đã đồng ý.
Cúp máy, cô ngồi trên ghế xoay một vòng, thầm nghĩ: “Cùng lắm thì là một bữa ăn thôi, có gì to tát.”
Cô không phải kiểu phụ nữ hay mơ mộng viển vông. Ở thế giới đầy biến động này, tìm được một mối nhân duyên tử tế thực sự không hề dễ dàng. Sau khi đã gặp quá nhiều kiểu đàn ông “quái dị”, Đồng Hi Bối tự biết, người như Đỗ Tường có thể coi là đáng tin.
Anh ta trẻ trung, đẹp trai, công việc ổn định, gia thế vững vàng, tính tình lại hiền hòa, có chí tiến thủ. Ngoại trừ việc từng tuyệt tình với cô nhiều năm trước, Đồng Hi Bối gần như không thể tìm được điểm nào để chê trách anh ta.
Khi là người yêu, anh ta là một người bạn trai dịu dàng chu đáo. Đồng Hi Bối có thể kể ra hàng loạt những điểm tốt của anh ta, nhưng cũng chính vì thế nên lúc chia tay, cô đau đến thấu tim gan.
Mọi thứ cứ để thuận theo tự nhiên, Đồng Hi Bối nghĩ. Yêu đương chẳng phải là một cuộc đấu trí sao? Hai bên nín thở đối đầu, trước tiên phải giữ vững trận địa của mình, đừng để rối loạn, sau đó mới chờ thời cơ ra tay. Khi cần thiết thì dùng một vài chiêu nhỏ, như "lấy tĩnh chế động", "dụ địch sâu vào", "dương đông kích tây", "đảo khách làm chủ", "bắt giặc phải bắt vua"... Nếu vẫn không ăn thua, thì tung chiêu bá đạo nhất: "chạy là thượng sách"!
Chỉ cần cô không đặt tình cảm vào thì sẽ không có người đàn ông nào có thể làm tổn thương cô được nữa, cho dù là Đỗ Tường.
Hôm sau, Đồng Hi Bối ăn tối cùng Đỗ Tường.
Trong suốt bữa ăn, bâu không khí vô cùng vui vẻ yên bình. Đỗ Tường không nhắc đến chuyện quá khứ, cũng không nói gì về tương lai. Anh ta kể cho Đồng Hi Bối nghe những chuyện thú vị trong thời gian du học, những nơi từng đặt chân đến, khiến cô cười nghiêng ngả.
Bữa ăn diễn ra vui vẻ. Sau khi rời khỏi nhà hàng, Đỗ Tường ngỏ ý mời cô đi xem phim.
Đến rạp chiếu, hai người cùng xếp hàng mua vé, thì thầm bàn bạc xem nên xem phim gì. Hai cái đầu chụm vào nhau, Đồng Hi Bối khẽ hít một hơi, ngửi thấy mùi nước hoa nam trên người anh ta.
Tim cô đập có chút nhanh. Cô âm thầm hít sâu một cái, thầm mắng mình là đồ ngốc. Cuối cùng Đồng Hi Bối cũng nhận ra, mặc dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng khi đối diện với Đỗ Tường, cô vẫn rất khó giữ cho lòng mình bình thản.
Tới lượt hai người, Đỗ Tường nói với nhân viên bán vé tên phim và suất chiếu, nhân viên trả lời: “Không còn ghế đôi nào cả, chỉ còn ghế tình nhân.”
Đỗ Tường sững lại, quay sang hỏi Đồng Hi Bối: “Ghế tình nhân được không?”
Đồng Hi Bối cắn môi, kéo tay áo anh ta đi ra khỏi hàng: “Thôi bỏ đi, mai còn phải đi làm, xem phim xong cũng muộn rồi. Tôi muốn về nghỉ sớm một chút.”
Đỗ Tường gật đầu: “Được, vậy anh đưa em về.”
Đồng Hi Bối không để Đỗ Tường lái xe vào trong khu nhà mà bảo dừng ngay ngoài đường lớn. Vừa định xuống xe, cô đã bị Đỗ Tường kéo tay lại.
“Hi Bối…”
Đồng Hi Bối quay đầu nhìn anh ta, chặn lời anh ta sắp nói: “Đỗ Tường, hôm nay tôi rất vui. Tôi phải về rồi, tạm biệt.”
“Để anh đưa em vào trong.”
“Không cần đâu, chỗ này không được đậu xe, sẽ bị chụp hình đấy.”
“…” Đỗ Tường ngượng ngùng buông tay ra, sau đó cười thoải mái: “Vậy em đi đường cẩn thận, anh sẽ gọi lại cho em.”
Đồng Hi Bối ôm lấy cánh tay, một mình bước vào khu nhà. Cảm xúc trong lòng rối bời.
Cô vẫn chưa thực sự sẵn sàng để bắt đầu lại với Đỗ Tường. Cái kiểu “tình cũ không rủ cũng tới” vốn dĩ đã chẳng mấy đáng tin. Đỗ Tường từng vì việc du học mà chia tay với cô, ai dám đảm bảo rằng sau này anh ta sẽ không cắt đứt tình cảm vì lý do nào khác, ví dụ như điều chuyển công tác, hay lại ra nước ngoài xây dựng sự nghiệp, thậm chí là vì ba mẹ anh ta. ( app truyện TᎽT )
Khi còn qua lại với Đỗ Tường, Đồng Hi Bối từng gặp ba mẹ anh ta. Đó là một gia đình khá giả, sống sung túc. Khi đó, mẹ Đỗ từng hỏi về hoàn cảnh gia đình của cô.
Có lẽ vì cả hai đều là người địa phương, mặc dù gia đình cô không giàu có gì, nhưng cũng là một nhà ba người bình thường, cha mẹ đều mạnh khỏe, cho nên bà ấy cũng không phản đối gì. Nhưng Đồng Hi Bối vẫn luôn mơ hồ cảm thấy mẹ Đỗ không mấy hài lòng với mình. Cô không nói được cụ thể là vì sao, có lẽ trong mắt bà ấy, con trai mình ưu tú đến mức không nên sớm định chung thân với một cô gái nào đó khi mới hơn hai mươi tuổi, chuyện này có phần quá bồng bột.
Cho nên, khi Đỗ Tường quyết định ra nước ngoài và nói rõ mọi chuyện, Đồng Hi Bối từng đến tìm anh ta, nhưng mẹ anh ta không mở cửa.
Sau những chuyện như vậy, Đồng Hi Bối cảm thấy, Đỗ Tường giống như một con sông, còn cô, thực sự không nên tắm hai lần trên một dòng sông.
Đi ngang qua quán Shining Coffee, Đồng Hi Bối nhìn thấy đèn trong quán vẫn còn sáng. Mặc dù đã muộn, cô biết quán sắp đóng cửa, nhưng không hiểu vì sao, cô vẫn đẩy cửa bước vào.
Đã hai tuần kể từ lần cuối cô rời khỏi đó trong vội vã. Bởi vì chuyện liên quan đến A Nhạc, Đồng Hi Bối vẫn có chút ngại ngùng khi quay lại.
Cô sợ nếu gặp lại A Nhạc sẽ rất lúng túng.
Nhưng hôm nay tâm trạng cô có chút kỳ lạ. Cô không muốn về nhà, chỉ muốn tìm một chỗ nào đó để yên tĩnh lại, suy nghĩ một chút.
Đúng như cô đoán, trong quán không còn khách. Phần lớn đèn cũng đã tắt, Đường Phi và Loan Loan đang dọn dẹp quầy bar. Thấy Đồng Hi Bối bước vào, Đường Phi hơi sững lại, hỏi: “Hi Bối, sao giờ này mới đến?”
Đồng Hi Bối nhún vai cười khẽ: “Vừa đi chơi về, thấy đèn còn sáng nên ghé qua xem sao.”
Loan Loan chớp chớp đôi mắt to hỏi: “Chị Hi Bối, chị vừa đi hẹn hò về sao?”
“Cũng không hẳn,” Đồng Hi Bối mím môi cười, “Hai người sắp đóng cửa rồi sao? Vậy tôi đi trước đây.”
Vừa quay người lại, ánh mắt của Đồng Hi Bối liền dừng lại trên chiếc ghế sofa, trong bóng tối lờ mờ, dường như có ai đó đang nằm đó, không chịu rời đi.
"A Nhạc ở đây sao?" Cô hỏi Đường Phi.
"À, Loan Loan ở xa, tôi phải đưa cô ấy về trước, sau đó mới quay lại cùng A Nhạc về nhà."
"Về nhà?"
Đường Phi đưa ngón trỏ chỉ lên lầu: "Chúng tôi sống ngay trên lầu."
"Ồ..." Đồng Hi Bối chậm rãi di chuyển bước chân, có chút lưỡng lự. "Ý anh là, lát nữa anh sẽ quay lại?"
"Đúng vậy, khoảng gần một tiếng nữa. A Nhạc sẽ đợi tôi ở đây."
"Vậy... tôi có thể ngồi đây một lát không? Tôi không muốn về nhà bây giờ."
"Đương nhiên là được, tôi pha cho cô một tách trà chanh nóng nhé."
Sau khi Đường Phi và Loan Loan rời đi, Đồng Hi Bối bưng ly trà chanh, từ từ đi về phía A Nhạc.
Không gian xung quanh tối mờ, A Nhạc nằm nghiêng trên sofa, chai rượu đặt trên bàn, nghe thấy tiếng bước chân của cô, cả người anh khẽ động đậy.
Đồng Hi Bối dừng bước, A Nhạc hơi nghiêng đầu, xoay người lại nằm ngửa.
"Đứng đó làm gì? Ngồi đi." Anh mở lời một cách chậm rãi, giọng điệu bình thản.
Đồng Hi Bối ngồi xuống ghế đối diện anh, nâng ly trà chanh nhấp một ngụm, chua chua ngọt ngọt, rất ngon.
A Nhạc không nói gì thêm, Đồng Hi Bối nhịn không được mở lời: "Này, A Nhạc."
"Hửm?"
"Lần trước... cảm ơn anh nhé."
"Cô mắng tôi là đồ thần kinh, còn muốn cảm ơn tôi?" A Nhạc khẽ cười, "Vậy tôi có nên nói 'không có gì' không?"
"Không phải lần đó, mà là lần trước đó." Sắc mặt Đồng Hi Bối đỏ lên. "Lần sau đó thì... xin lỗi."
"Không có gì, không sao cả." A Nhạc ngồi dậy, đưa tay phải lên mặt bàn tìm kiếm chai rượu.
Đồng Hi Bối nhanh tay hơn một bước, cầm lấy chai rượu: "Anh đừng uống nữa."
Tay A Nhạc đang lần tìm trên mặt bàn chợt khựng lại. Anh tựa người vào ghế sofa, hỏi: "Tại sao?"
"Uống rượu hại sức khỏe."
"Liên quan gì đến cô?"
Giọng A Nhạc có chút lạnh lùng. Đồng Hi Bối cảm thấy quả thật mình hơi xen vào chuyện người khác, nghĩ một lát rồi đẩy chai rượu về phía anh: "Vậy thì uống ít thôi."
A Nhạc cầm lấy chai rượu, ngửa đầu uống một ngụm, nói: "Ở đây đóng cửa rồi, cô không về nhà mà còn ở đây làm gì?"
"Anh quản tôi làm gì!" Đồng Hi Bối vừa nói vừa xoay xoay ngón tay, "Chủ quán cho tôi ngồi lại một lát mà."
"Vậy sao?"
"Phải đó. Vậy còn anh? Anh không về nhà sao?"
“Tôi không nhìn thấy đường, cho nên không thể tự về nhà được.” Giọng A Nhạc bình thản, giống như đang kể một chuyện rất bình thường.
Đồng Hi Bối không biết nên đáp lại thế nào, thấy A Nhạc lại bắt đầu uống rượu, cô có chút lo lắng nói: “Này, anh thật sự nên uống ít thôi.”
“Làm gì?” A Nhạc đặt chai rượu xuống, nghiêng đầu nói: “Uống rượu có ảnh hưởng đến ai đâu? Có phải tôi đang đi xem mắt đâu.”
“Hả?”
“Nói mới nhớ, sao dạo này cô không đến nữa? Lâu rồi không thấy cô đi xem mắt.”
“Hả?” Đồng Hi Bối kinh ngạc.
“Không phải cô vẫn thường đến đây để xem mắt sao? Tôi tính rồi... tổng cộng gặp mười người đàn ông thì phải.”
“Anh... sao anh biết?”
A Nhạc chỉ vào tai mình: “Ai bảo cô cứ thích ngồi ngay chỗ kia, tôi nghe thấy hết rồi.”
“Đồ biến thái! Anh nghe lén người khác nói chuyện!” Đồng Hi Bối vừa tức giận vừa xấu hổ, nghĩ đến những cuộc trò chuyện của mình với các đối tượng xem mắt đều bị anh nghe thấy, cảm thấy không còn chỗ nào để chui xuống nữa.
“Này, là mấy người tự nói to mà, có trách thì trách mấy người ấy.” A Nhạc bắt đầu đếm trên ngón tay, “Thật ra tôi thấy lạ, có vài người tôi thấy cũng được lắm mà, sao cô lại không chọn?”
“Những ai?”
“Anh chàng số 4, trợ lý tổng giám đốc ấy, nói chuyện rất có học thức, tính cách cũng tốt.”
“À... anh ta sao ... ngoài mấy điểm kia thì cũng ổn, chỉ là... anh ta thấp quá, chỉ có 1m65, cao bằng tôi rồi.”
“Ra vậy, bảo sao. Vậy còn anh số 7 thì sao? Người mở tiệm thú cưng ấy, có vẻ rất vui tính, người thích động vật thường rất hiền lành mà.”
“Anh ta nuôi kỳ nhông đấy! Còn có cả rắn!” Đồng Hi Bối vừa nghĩ đến là rùng mình, “Tôi sợ mấy thứ đó từ nhỏ rồi.”
“Vậy còn số 9? Nhà sản xuất âm nhạc ấy, tôi nghe cô nói chuyện với anh ta rất vui vẻ mà.”
“Cái đó... tôi... sao tôi phải nói cho anh biết chứ! Không thích là không thích thôi!” Đồng Hi Bối bắt đầu lảng tránh.
A Nhạc thở dài: “Cô gái à, cô quá kén chọn rồi đấy, cho nên mới ế tới giờ. Đồng Hi Bối, đừng kén quá, lớn tuổi rồi, cứ kéo dài mãi thì không cạnh tranh nổi với mấy cô gái trẻ đâu.”
Đồng Hi Bối trợn mắt: “Anh biết tên tôi?!”
A Nhạc cười ha hả: “Tôi không chỉ biết tên cô, tôi còn biết cô sắp 27 tuổi, cung Nhân Mã, thích đọc sách, du lịch, xem phim, tập gym. Cô thích uống cà phê, đặc biệt là caramel macchiato, không thích trà xanh, thích ăn thịt gà và bò, không thích thịt heo, rau quả thì không kén. À, còn thích đồ vị matcha nữa. Cô tốt nghiệp ngành Marketing của Trường Tài chính, hiện đang làm sales cho công ty LB chuyên về vật liệu và kỹ thuật cách âm. Lương hằng năm không cố định, khoảng 80 đến 180 nghìn tệ. Cô còn đang mua một căn hộ trả góp ở ngoại ô, rộng 130 mét vuông. Cô còn…”
“Được rồi, được rồi…” Đồng Hi Bối cảm thấy đau đầu – “Anh sao vậy chứ, sao lại ghi nhớ hết mấy chuyện đó làm gì?”
“Không làm gì cả, chỉ thấy khá thú vị thôi.” A Nhạc lắc đầu, “Tôi rất muốn xem, cô kén chọn như vậy, đến bao giờ mới lấy được chồng.”
“Anh có ý gì đấy! Ai nói tôi kén chọn! Tối nay tôi còn đi hẹn hò đấy!” Đồng Hi Bối đỏ bừng cả mặt: “Chuyện cả đời người sao có thể qua loa được? Tôi cũng phải tìm người khiến mình có cảm giác chứ!”
“Có cảm giác, lại còn phải đẹp trai, cao ráo, giàu có, học thức tốt, công việc đàng hoàng, trên đời có mấy người đàn ông như vậy chứ?”
Đồng Hi Bối bĩu môi, phản bác lại: “Tôi muốn tìm người như thế nào, không liên quan gì đến anh!”
“Ồ, cô cũng thật nhỏ nhen.” A Nhạc ngồi lắc lư trên ghế sofa: “Tôi đoán, tối nay cô hẹn hò với người số 10.”
Anh đoán đúng, Đồng Hi Bối càng thêm bực.
“Anh ấy là bạn trai cũ của tôi.”
“Tôi biết.”
“Nhưng… anh ấy không nói gì cả.”
“Tôi đoán được rồi.”
“Sao lại đoán được?”
“Nghe giọng cô là biết. Nếu anh ta thực sự nói gì đó với cô, chắc chắn cô đã vui vẻ nhảy về nhà rồi, còn đến đây làm gì nữa.”
Đồng Hi Bối xoay xoay tách trà trong tay, nói: “A Nhạc, anh nói xem, nếu tôi quay lại với anh ấy, có ổn không?”
“Đừng hỏi tôi, tôi không biết.” A Nhạc lười biếng tựa vào lưng ghế, lắc đầu: “Nếu cô cảm thấy mình có thể kiểm soát được anh ta, thì cứ mạnh dạn tiến tới. Nhưng tôi thấy, cô không tự tin vào bản thân.”
Quả thật là như vậy, mặc dù A Nhạc là người xa lạ, nhưng dường như lại hiểu được lòng cô.
Tâm trạng Đồng Hi Bối chùng xuống, thở dài một tiếng: “Muộn rồi, tôi nên về thôi. Anh ở đây một mình đợi Don không sao chứ?”
“Không sao, cô đóng cửa lại giúp tôi là được, à, tiện thể tắt hết đèn luôn giúp tôi, công tắc đều ở trong quầy bar.”
“Phải tắt hết đèn sao?”
“Ừm, tôi không cần đèn.” A Nhạc lại bật cười, “Đồng Hi Bối, chúc cô may mắn, tạm biệt.”