Mấy ngày sau, Đồng Hi Bối theo sếp đi công tác ở ngoại tỉnh một tuần. Sau khi trở về, công việc của cô trở nên bận rộn hơn rất nhiều, dần dần cô cũng quên mất chuyện ở quán Shining Coffee.
Mỗi ngày khi đi làm ngang qua, quán vẫn chưa mở cửa. Buổi tối khi tan làm về, cô thường bước chậm lại, ngẩn ngơ nhìn ánh đèn hắt ra từ ô cửa kính.
Đèn trong quán không quá sáng, ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Dường như trên mỗi bàn đều có đặt một cây đèn nến, lác đác vài vị khách ngồi bên ánh nến lay lắt, vừa uống cà phê vừa trò chuyện, nhìn qua vừa thư thái lại tự nhiên.
Đồng Hi Bối vô thức nhìn về phía chiếc sô-pha quen thuộc. Phần lớn thời gian nó đều trống không, nhưng thỉnh thoảng, cô lại nhìn thấy người đàn ông với mái tóc rối bù kia, anh vẫn ôm lấy chai rượu nằm dài trên ghế sô-pha. Đồng Hi Bối không dám đi quá gần nên không nhìn thấy rõ mặt anh, nhưng trong lòng đều là dấu chấm hỏi.
Cuối tuần, Đồng Hi Bối ngủ nướng một giấc tới trưa mới dậy. Thời điểm ăn trưa, mẹ cô lại bắt đầu cằn nhằn, nói về chuyện mai mối với anh chàng họ Trương. Nói người ta bề ngoài khôi ngô, hiểu chuyện hiếu thuận, tuổi tác phù hợp, công việc ổn định.
“Con gái chết tiệt, rốt cuộc con nói mấy thứ linh tinh gì khiến người ta tức giận như thế hả? Dì Phó là người giới thiệu nói rằng cậu Trương đó bảo con không có gia giáo, không có chút đức hạnh nào, ôi trời ơi! Tức chết mẹ rồi!”
Đồng Hi Bối cúi đầu húp canh, không nói gì. Nghe mẹ vẫn không ngừng oán trách, cô không nhịn nổi nữa: “Mẹ à, người đó là đồ biến thái, mẹ đừng nói gì với dì Phó nữa. Tóm lại là con không muốn đi xem mặt nữa. Ở công ty nhiều việc, con bận muốn chết rồi đây.”
“Công việc là công việc. Làm việc và kết hôn là hai chuyện khác nhau!” Mẹ Lộ nổi giận, thấy Đồng Hi Bối đang vội vàng ăn cơm, bà bực bội hỏi, “Ăn nhanh vậy làm gì hả?”
“Chiều con phải đến công ty làm thêm.” Đồng Hi Bối đặt đũa xuống, lau miệng.
“Công ty gì mà kỳ vậy! Cuối tuần cũng phải tăng ca! Có được trả lương tăng ca không vậy?”
Đồng Hi Bối đưa mắt ra hiệu cho ba, ông vội gắp cho vợ một đũa rau:
“Ây da, người trẻ phải lấy sự nghiệp làm trọng chứ, kiếm được nhiều tiền sau này lập gia đình mới đỡ áp lực.”
“Nói bậy nói bạ!” Mẹ Lộ tức không chịu được. “Tống Đại Lâm! Con gái bị ông dạy hư rồi đấy! Đồng Hi Bối, mẹ cho con thời hạn cuối cùng! Thêm cho con nửa năm nữa, trước Tết nhất định phải tìm được bạn trai cho mẹ! Nghe rõ chưa?”
Đồng Hi Bối đã lén rút về phòng: “Nghe rồi nghe rồi, ba, mẹ, con đi làm đây.”
Thực ra công ty không hề yêu cầu tăng ca, nhưng cô thật sự không muốn ở nhà. Mẹ cô đã nghỉ hưu, chỉ cần hai mẹ con chạm mặt là lại phải nghe những lời cằn nhằn như tụng kinh mãi không dứt. Cô thu dọn túi xách, mang theo cuốn tiểu thuyết mới mua rồi rời khỏi nhà.
Thời điểm đẩy cửa quán Shining Coffee ra, Đồng Hi Bối cảm thấy cả người nhẹ nhõm. Cô quyết định sẽ ngồi đây cả buổi chiều, uống cà phê, ăn chút bánh ngọt, đọc sách, so với việc ở nhà bị mẹ cằn nhằn, nơi đây thật sự là thiên đường.
Đường Phi đang bận rộn trong quầy bar, Đồng Hi Bối bước tới chào hỏi:
“Chào, Don.”
Đường Phi ngẩng đầu nhìn thấy cô, lập tức nở nụ cười:
“Xin chào, lâu rồi không thấy cô tới.”
“Ừm, dạo này công việc hơi bận. Tôi vẫn nhớ miếng bánh Black Forest lần trước, rất ngon.”
“Đó là do Loan Loan làm, chính là cô gái tóc ngắn kia kìa.” Đường Phi chỉ về phía cô gái đang lau bàn không xa, lúc này Đồng Hi Bối mới biết cô ấy tên là Loan Loan.
“Sao quán anh chỉ có hai người vậy? Tôi thấy hình như chỉ có anh với cô ấy, có bận lắm không?”
“Buổi tối đông khách hơn, lúc đó sẽ có sinh viên nghỉ hè đến làm thêm. Ban ngày khá vắng nên hai người là đủ. Quán mới khai trương chưa lâu, chưa có nhiều khách, có lẽ sắp tới sẽ cần tuyển thêm người.”
Đồng Hi Bối gật đầu, nhìn quanh một vòng, lập tức nhìn thấy người đàn ông kia lại đang ngồi trên chiếc sofa quen thuộc, cô nhướn mày nói với Đường Phi:
“Anh ấy vẫn luôn ngồi ở đó sao.”
“Ừm, cậu ấy thích ngồi đó. Đừng lo, dù có uống rượu nhưng không gây chuyện đâu.”
Thấy cô vẫn có vẻ không tin, Đường Phi đưa cho cô thực đơn, mỉm cười: “Hình như cô sợ cậu ấy. Không sao đâu, cứ coi cậu ấy như một chậu cây hoặc một cái cây cũng được, sẽ không chạy lung tung đâu. À đúng rồi, cô muốn dùng gì?”
Đồng Hi Bối nhìn thực đơn được thiết kế tinh tế, nói: “Vẫn là caramel macchiato đi, thêm một miếng bánh mousse trà xanh nữa, cảm ơn.”
“Được rồi, cô cứ tìm chỗ ngồi đi.”
Đồng Hi Bối không ngồi ngay cạnh người đàn ông kia mà chọn một chỗ cách anh một dãy bàn ghế. Cô lấy sách từ trong túi ra, lật xem được vài trang, không nhịn được lại ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông kia.
Anh vẫn nằm ở chỗ ngồi quen thuộc gần cửa sổ, cửa sổ hướng Nam, ánh nắng chói chang chiếu thẳng lên vai và mặt anh. Trên mặt anh đeo một cặp kính râm to, tay cầm chai rượu, dường như không hề quan tâm đến ánh nắng gay gắt.
Đồng Hi Bối cứ vậy ngây người nhìn anh, cho đến khi Loan Loan bước đến mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Loan Loan đặt cà phê và món tráng miệng lên bàn: “Chào chị, đây là cà phê và bánh mousse trà xanh của chị.”
“Cảm ơn em, Loan Loan, bánh em làm rất ngon.”
Nghe Đồng Hi Bối gọi tên mình, mặt Loan Loan đỏ bừng, lập tức nói: “Không có gì đâu ạ, em cũng chỉ mới học được một thời gian thôi, làm chưa được tốt lắm.” Nói xong, cô ấy cúi đầu chạy đi mất.
Thật sự là một cô bé nhút nhát, Đồng Hi Bối bật cười. Cô chú ý thấy trên ly caramel macchiato lần này có vẽ một hình trái tim đầy đặn, cô quay đầu về phía quầy bar, vẫy tay với Đường Phi rồi giơ ngón cái lên.
Đường Phi cười tươi rạng rỡ, Loan Loan chạy đến bên anh ta, khoanh tay chống cằm lên quầy bar trò chuyện. Đồng Hi Bối thu lại ánh mắt, nghĩ thầm người ở quán cà phê này đúng là thú vị, bao gồm cả người đàn ông trên sofa kia.
Đợi Đồng Hi Bối rời quán đã là năm giờ chiều. Đường Phi nói không sai, người đàn ông kia thật sự giống như một chậu cây, suốt bốn tiếng đồng hồ, anh không hề rời khỏi chỗ, chỉ lười biếng nằm trên sofa, thỉnh thoảng trở mình, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu. Đường Phi và Loan Loan không trò chuyện gì với anh, mà anh cũng như sống trong thế giới riêng, không hề quan tâm đến những gì xảy ra xung quanh.
Nhưng Đồng Hi Bối vẫn không quên được buổi chiều hôm đó, khi anh ném chai rượu về phía Trương Tử Bân.
Anh đã giúp cô, suýt chút nữa còn bị đánh.
Đồng Hi Bối rất muốn nói một tiếng cảm ơn, nhưng cô thực sự không đủ dũng khí.
Sự thật chứng minh rằng, vòng quan hệ xã hội của các bà nội trợ trung niên rộng lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Đồng Hi Bối.
Không bao lâu sau, Mẹ Lộ lại có mấy “thanh niên ưu tú” trong tay, bà vui vẻ kể tình hình của từng người cho Đồng Hi Bối nghe, ép cô lần lượt đi gặp mặt.
Đồng Hi Bối không dám chống đối, xếp hàng mặc đủ kiểu quần áo đẹp để đi xem mắt. Thời gian do đối phương quyết định, về phần địa điểm thì đều do cô chọn.
Bất kể là buổi tối hay cuối tuần, cô đều chọn Shining Coffee, thật sự quá tiện! Chủ quán lại là người quen, nếu không may gặp phải tên biến thái thì cũng có người cứu viện.
Suốt cả mùa hè, Đồng Hi Bối đã gặp tám người đàn ông. Trong số đó, sáu người thích cô, cô cũng để mắt tới hai người. Mà kết quả là: không có ai vừa mắt lẫn nhau.
Được rồi được rồi, cô thừa nhận, hai người đàn ông mà cô có cảm tình thật sự là kiểu “cao phú soái” (cao to, giàu có, đẹp trai), đều lái xe sang đến gặp, bản thân cô lại chỉ là kiểu cô gái nhỏ nhẹ xinh xắn, căn bản người ta không để mắt đến. Mà dù có thật sự để ý đến cô đi nữa, loại soái ca này rơi vào tay cô, cô cũng không dám “cầm cương”.
Vì vậy, cho đến trước Quốc khánh, Đồng Hi Bối vẫn độc thân như cũ.
Nhìn tờ lịch ngày càng gần đến ngày “Lễ độc thân”, cùng với thời hạn cuối cùng mà mẹ cô đưa ra, Đồng Hi Bối chỉ biết thở dài thườn thượt.
Thời gian trôi qua, cô ngày càng thân thiết hơn với Đường Phi và Loan Loan. Bọn họ đã biết tên cô, Đường Phi nhỏ hơn Đồng Hi Bối một tuổi nên gọi cô là Hi Bối, Loan Loan mới 22 tuổi, hay gọi thân mật là chị Hi Bối.
Về phần người đàn ông vẫn luôn say khướt nằm lì trên chiếc ghế sofa kia, Đồng Hi Bối chỉ biết anh họ Nhạc.
Đường Phi nói: “Cô cứ gọi cậu ấy là A Nhạc là được.”
“Anh ấy … không đi làm sao?” Đồng Hi Bối cảm thấy kỳ lạ.
“Không, cậu ấy không đi làm.” Đường Phi cúi đầu cười, trong nụ cười đó lại có chút chua xót.
“Vậy bình thường anh ấy làm gì?” Đồng Hi Bối vẫn tò mò.
“Cậu ấy… thỉnh thoảng cũng làm vài việc riêng, còn phần lớn thời gian đều ngồi ở đây.”
Bọn họ đang nói chuyện ở quầy bar, cách xa A Nhạc nên anh không thể nghe thấy. Đồng Hi Bối quay đầu nhìn người kia, trong đầu nghĩ đến đủ loại giả thuyết.
Đây là người kỳ lạ nhất mà cô từng gặp, bề ngoài có vẻ không còn trẻ nữa, vậy mà ngày ngày sống dật dờ trong một quán cà phê như vậy, thật là khó hiểu.
“Này, Don, anh khuyên anh ấy bớt uống rượu đi, uống nhiều hại sức khỏe, ngày nào cũng uống như vậy sẽ rất ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Đường Phi cười khổ: “Nếu cậu ấy chịu nghe lời tôi thì đã nghe từ lâu rồi. Thật ra bây giờ cậu ấy cũng không uống nhiều nữa, phần lớn thời gian là ngủ và ngẩn người thôi.”
Đồng Hi Bối gật gật đầu, như đang suy nghĩ điều gì.
Đường Phi cười nói: “Hi Bối, hình như cô rất để ý đến cậu ấy. Tôi đã nói rồi, đừng quan tâm đến cậu ấy làm gì.”
“Làm gì có chuyện đó.” Gương mặt của Đồng Hi Bối ửng đỏ. “Tôi vẫn còn nhớ chuyện hôm đó anh ấy ném chai rượu. Tôi có chút sợ, lo lắng có ngày anh ấy sẽ quăng chai vào người mình.”
“Sẽ không đâu.” Đường Phi đưa cho cô một đĩa bánh kếp nhỏ, mỉm cười dịu dàng. “A Nhạc không phải kiểu người như vậy.”
Cuối cùng kỳ nghỉ Quốc khánh cũng tới. Suốt bảy ngày ở nhà đối mặt với mẹ, với Đồng Hi Bối mà nói, chẳng khác nào một cơn ác mộng kéo dài.
Ngày nào cô cũng tìm cớ ra ngoài, khi thì rủ Tô Hiểu Na đi dạo phố, khi lại tụ tập uống trà, đánh bài với đồng nghiệp, lúc thì tới phòng gym nhảy cao, tập yoga.
Khi nào không còn nơi để trốn, cô sẽ đến Shining Coffee. Mẹ Lộ không thể bắt con gái ở nhà được, tức đến mức dậm chân, cuối cùng, vào một buổi tối khi Đồng Hi Bối vừa đi ăn về, bà đặt một mảnh giấy trước mặt cô:
“Mẹ đã sắp xếp xong rồi! Tối mùng 5, tám giờ, quán cà phê con thích. Nhất định phải đến gặp mặt cho mẹ!”
Trên mảnh giấy là một số điện thoại, bên cạnh còn ghi thêm một cái họ: Đỗ.
Tim Đồng Hi Bối khẽ se lại. Cô liếc nhìn mẹ, trong lòng thầm nghĩ có lẽ không trùng hợp đến mức đó đâu...
Nhưng cuộc sống vốn thích trêu ngươi bằng những tình huống bất ngờ. Khi Đồng Hi Bối đối diện với Đỗ Tường trong quán cà phê, nét mặt cả hai đều hiện rõ sự bối rối.
Bầu không khí trở nên lúng túng. Đỗ Tường cúi đầu khuấy nhẹ chiếc thìa bạc trong tách cà phê. Một lúc lâu sau, anh ta mới lên tiếng:
“Hi Bối, lâu rồi không gặp. Dạo này em vẫn ổn chứ?”
“Cũng tạm, anh về nước bao lâu rồi?” Giọng cô bình thản.
“Đã một năm. Giờ anh làm ở ngân hàng.” Đỗ Tường mỉm cười, nụ cười nhạt như sương sớm. “Anh thật không ngờ lại là em. Lúc mẹ anh nói họ Đồng, anh cũng cảm thấy hơi quen, nhưng nghĩ có lẽ không đến mức trùng hợp vậy đâu.”
“Tôi cũng vậy.”
Cảm xúc trong lòng Đồng Hi Bối như thủy triều cuộn dâng. Năm 19 tuổi, khi mới vào đại học, cô gặp Đỗ Tường trong sân trường. Bọn họ đã cùng nhau trải qua ba năm yêu đương ngọt ngào. Sau đó, anh ta quyết định du học, chủ động chia tay.
Không ngờ bây giờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này, thật sự là tạo hóa trêu ngươi.
“Anh từng nghĩ chắc chắn em đã có bạn trai, thậm chí có thể đã kết hôn. Cho nên mặc dù đã về nước, nhưng anh vẫn không dám liên lạc.”
“Ừm, không sao.” Đồng Hi Bối quan sát người đàn ông ngồi đối diện. Gần năm năm trôi qua, anh ta đã khác xưa rất nhiều, gương mặt góc cạnh hơn, vóc dáng cũng vững chãi và rắn rỏi hơn. Chàng trai gầy gò, trắng trẻo năm nào bây giờ mặc âu phục chỉnh tề, tóc chải gọn bóng mượt, giống như một nhân viên công sở chỉn chu và thành đạt.
Mà chính cô, không phải cũng đã thay đổi sao?
Đồng Hi Bối nhớ rất rõ lần đầu quen Đỗ Tường, cô vẫn còn để tóc ngắn giống con trai. Mãi cho đến khi Đỗ Tường nói: “Anh nghĩ em để tóc dài sẽ xinh hơn.” Lúc đó cô mới ngượng ngùng như một nụ hoa e ấp, bắt đầu để tóc dài, mặc váy, học trang điểm, từng chút từng chút, trở thành một cô gái dịu dàng đúng nghĩa.
Lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên ôm nhau, lần đầu tiên hôn... tất cả đều dành cho Đỗ Tường.
Còn có — đêm đầu tiên.
Trong căn phòng trọ đơn sơ gần trường, Đồng Hi Bối vẫn còn nhớ rõ khi đó hai người căng thẳng hồi hộp đến mức nào. Ánh mắt Đỗ Tường đầy lửa nhiệt thành, cơ thể của một chàng trai trẻ rắn chắc lại tràn đầy sức sống. Khi thân thể họ hòa quyện vào nhau, cô đau đến rơi nước mắt, ôm chặt lấy người con trai, trong lòng thầm nghĩ: từ nay về sau, cô đã thuộc về anh.
Nhưng mà, chỉ một năm sau, anh ta rời đi không chút do dự, rời bỏ cô để đến nơi mà anh ta hằng mơ ước.
Đồng Hi Bối vẫn nhớ rõ quãng thời gian u tối đó. Cô từng khóc lóc cầu xin anh ta ở lại, từng hạ mình, gạt bỏ cả lòng tự trọng mà nói: “Em sẽ đợi anh.”
Nhưng cuối cùng, Đỗ Tường vẫn chỉ nhẹ nhàng nói câu xin lỗi. Khi đàn ông đã quyết tuyệt, bọn họ có thể tàn nhẫn đến đáng sợ. Đỗ Tường giống như không hề lưu luyến ba năm kỷ niệm, dứt khoát buông tay cô giữa cơn gió đông lạnh giá, để một mình cô ôm đầu gối, ngồi khóc đến cạn nước mắt.
Đó là lần đầu tiên cô gái trẻ Đồng Hi Bối nếm trải vị đắng của tình yêu. Sau đó, cô tự lau khô giọt lệ cuối cùng rồi tự nhủ: cô sẽ không bao giờ khóc vì đàn ông nữa.
Ba cô nói đúng: một mình phụ nữ vẫn phải dựa vào chính mình. Không có người đàn ông nào là bến đỗ mãi mãi. Thế giới này vốn luôn đổi thay, về phần những lời hứa mà Đỗ Tường từng nói với cô, cuối cùng cũng tan vào hư không như khói mây mờ ảo.
Đồng Hi Bối luôn nỗ lực không ngừng, mà những cố gắng ấy cũng đã được đền đáp phần nào, ít nhất, cô đã tự mình mua được một căn hộ nhỏ. Ngồi đối diện với Đỗ Tường, cô âm thầm đếm lại những điểm sáng trong cuộc sống hiện tại của mình, hy vọng dưới ánh mắt của người bạn trai cũ hào nhoáng, từng du học nước ngoài, anh ta sẽ thấy rằng cô đang sống rất tốt. Đó là một thứ tâm lý kỳ lạ, chính bản thân Đồng Hi Bối cũng không thể lý giải nổi.
Nhưng mà, chỉ một câu hỏi của Đỗ Tường đã khiến cổ họng cô nghẹn lại: “Hi Bối, vì sao em lại đi xem mắt?”
Phải rồi, vì sao chứ? Nếu cô thật sự đủ tốt, lẽ ra đã có nhiều người theo đuổi, sao lại phải ngồi đây như một kẻ ngốc, gượng cười trước từng người đàn ông này đến người đàn ông khác?
Đồng Hi Bối không trả lời được, chỉ khẽ hỏi lại: “Vậy còn anh? Điều kiện của anh tốt như thế, sao cũng phải đi xem mắt?”
Đỗ Tường lắc đầu, nở nụ cười chua chát: “Ông nội anh bị bệnh nặng, ba anh muốn anh sớm yên bề gia thất, mong ông vui lòng.”
Đồng Hi Bối không nói gì thêm.
Đỗ Tường nhìn cô một lúc, nhẹ giọng nói: “Hi Bối, bây giờ em thật sự rất xinh đẹp.”
“Cảm ơn.”
“Anh...” Anh ta ngập ngừng. “Lúc trước, là anh có lỗi với em.”
“Ha, anh đang nói cái gì vậy?” Đồng Hi Bối bật cười, đưa tay che miệng, cười như thể vừa nghe một câu chuyện đùa. “Chuyện yêu đương thời đại học ấy mà, ai còn coi là thật nữa. Tôi quên lâu rồi.”
“Vậy sao?” Đỗ Tường nhấp một ngụm cà phê, sau đó cũng bật cười theo. “Có lẽ vậy. Nhưng thật lòng mà nói, dù sau này có quen ai, anh vẫn luôn cảm thấy... em là người tốt nhất.”
Có người từng nói, phụ nữ sẽ mãi khắc ghi nụ hôn đầu tiên, còn đàn ông sẽ không bao giờ quên đêm đầu tiên của họ.
Ngẫm lại, có chút có lý.
Nhưng hiện tại Đồng Hi Bối đã không còn là cô gái non dại ngày xưa. Dù lời của Đỗ Tường khiến lòng cô thoáng dậy chút cảm xúc, nhưng cũng không thể khiến tâm trí cô rối loạn. Lý trí của cô vẫn sáng suốt như mặt hồ mùa thu.
Nửa giờ trôi qua, cô khéo léo bày tỏ ý muốn kết thúc cuộc trò chuyện. Đỗ Tường lập tức hiểu ý: “Cũng muộn rồi, để anh đưa em về.”
“Không cần đâu, nhà tôi ở ngay gần đây. Tôi muốn ngồi lại một chút. Anh có việc thì cứ đi trước.”
Đỗ Tường gật đầu, gọi phục vụ thanh toán rồi chào cô ra về.
Ngồi một mình, đối diện chiếc tách cà phê anh ta để lại, Đồng Hi Bối bỗng cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt bất giác dừng lại ở chiếc ghế sô-pha góc đối diện. Trong khoảng thời gian cô trò chuyện với Đỗ Tường, A Nhạc vẫn không nhúc nhích, giống như anh là một phần của nơi này, tồn tại lặng lẽ, tách biệt khỏi thế giới.
Từ lần đầu đặt chân đến Shining Coffee đến nay, đã hơn ba tháng trôi qua. Quán cà phê này giờ đã khởi sắc, có thêm vài nhân viên mới. Nhưng Đồng Hi Bối chưa từng nói chuyện với A Nhạc một lần nào, cũng chưa từng thấy anh trò chuyện với bất kỳ ai. Dù là Đường Phi hay Loan Loan, khi đi ngang qua, bọn họ đều không nhìn anh.
A Nhạc luôn lặng lẽ, cô độc, như một món đồ được đặt cố định trong không gian này, không va chạm, không tương tác, không tồn tại trong thế giới của những người khác.
Đồng Hi Bối nghiêng đầu, chống cằm nhìn anh, ánh mắt dần dừng lại trên chai rượu trong tay anh.
Cô không biết mình lấy đâu ra dũng khí, chỉ thấy bản thân đột ngột đứng dậy, bước tới, sau đó ngồi xuống cạnh A Nhạc, khẽ tựa vào vai anh.
A Nhạc không tránh né. Bàn tay trái của anh đặt bên trán, tay phải vẫn nắm lấy chai rượu đặt trên bụng, dáng vẻ như thể Đồng Hi Bối bên cạnh hoàn toàn vô hình.
Đồng Hi Bối vươn tay, lấy chai rượu khỏi tay anh, ngửa cổ uống một ngụm lớn.
Thật tuyệt!
Cô đưa tay lau khóe miệng, cất tiếng hỏi: “Này, A Nhạc, anh thấy tôi có xinh không?”
Người đàn ông trên ghế sofa vẫn bất động, gương mặt không chút biểu cảm. Đồng Hi Bối lại uống thêm một ngụm, rồi tiếp lời: “Anh thấy tôi có thể lấy chồng không?”
“……”
“Thật ra mỗi khi soi gương, tôi đều cảm thấy mình cũng không đến nỗi nào.” Giọng cô nhẹ đi, sau đó bỗng dưng nước mắt rơi xuống má. “Nhưng tại sao, tôi đi xem mắt bao nhiêu lần, người tôi thích thì không thích lại tôi?”
Lúc này trong quán Shining Coffee, khách đã thưa dần, chỉ còn lại tiếng nhạc du dương vang lên khe khẽ giữa không gian yên tĩnh.
Đồng Hi Bối thở dài, đặt lại chai rượu vào tay anh: “Cảm ơn rượu của anh. Tôi về đây. Tạm biệt.”
Vừa định đứng dậy, tay cô bỗng bị giữ chặt. ( truyện trên app t.y.t )
Tim Đồng Hi Bối run rẩy, cô cúi đầu xuống, nhìn thấy bàn tay trái của A Nhạc đang siết lấy cổ tay cô không buông.
Cô trừng mắt, sau đó thấy anh chậm rãi ngồi dậy. A Nhạc đặt chai rượu xuống bàn, sau đó, đôi tay anh nhẹ nhàng vươn về phía cô.
Bàn tay chạm vào cánh tay cô, nhẹ nhàng chạm lên vai, lên cổ, cuối cùng là chạm đến gò má.
Đồng Hi Bối lập tức gạt tay anh ra, thì thào: “Anh làm gì vậy?”
Người này thật sự quặc, còn rất thiếu lịch sự!
Không ngờ, A Nhạc lại mở miệng. Giọng nói anh trầm thấp, có chút khàn, lại mang theo âm sắc nam tính đầy mê hoặc.
“Không phải cô vừa hỏi tôi cô có xinh không sao?” Anh khẽ cười. “Tôi không nhìn thấy, nhưng ngón tay tôi rất thật thà.”
Đồng Hi Bối chết lặng.
Lúc này cô mới có thể quan sát gương mặt anh ở khoảng cách gần như vậy. Gò má anh gầy, sống mũi cao thẳng rõ nét, chiếc kính râm lớn trên mắt, mái tóc dài xõa vai, cùng lớp râu rậm phủ quanh cằm khiến toàn bộ gương mặt gần như bị che khuất, khiến cô không thể nhận ra được dung mạo thật của anh như thế nào.
Anh nói… anh không nhìn thấy?
Cả người Đồng Hi Bối như hóa đá.
Bàn tay của A Nhạc lại một lần nữa chạm nhẹ lên má cô. Lần này, cô không né tránh.
Tay anh rất to, các ngón dài, đốt xương rõ ràng. Đầu ngón tay lành lạnh khiến Đồng Hi Bối ngây ngẩn ngồi yên, để mặc anh nhẹ nhàng lướt khắp khuôn mặt mình. Anh nghiêng đầu, ngón tay chầm chậm nhưng chắc chắn lướt qua trán, chân mày, đôi mắt, sống mũi, gò má, môi… Vừa chạm, anh vừa cất giọng:
“Gương mặt cô rất hài hòa, làn da cũng ổn… trán đầy đặn… à, ở đây có một cái mụn nhỏ.”
Khóe miệng Đồng Hi Bối co giật.
A Nhạc lại nói tiếp: “Chân mày rậm vừa phải, mắt không to cũng không nhỏ… ừm?”
Anh khẽ miết đầu ngón tay, khựng lại một nhịp: “Cô đang khóc sao?”
Đồng Hi Bối không đáp. Anh cũng không để tâm, tiếp tục dùng ngón tay khám phá:
“Mũi … chưa đủ cao. Miệng… mở to thế để làm gì?”
Đồng Hi Bối giật mình khép miệng lại.
Ngón tay anh lại trượt đi: “Môi hơi dày, nhưng cái này tùy gu mỗi người. Tai cô … dái tai khá đầy, nghe nói con gái có dái tai to thì sẽ có phúc. Tóc cô … chất tóc không tốt, có lẽ từng nhuộm và uốn nhiều lần, sờ vào hơi khô xơ.”
Anh buông tay, tay phải quờ quạng trên mặt bàn, mãi mới tìm được chai rượu, ngửa cổ tu một ngụm, giọng lười nhác vang lên:
“Yên tâm đi, nhất định cô sẽ lấy được chồng.”
“Anh… anh…”
Đồng Hi Bối ngẩn ra đến năm giây, sau đó bất chợt đập mạnh vào tay anh một cái:
“Anh đúng là đồ điên!”
A Nhạc cau mày xoa cánh tay bị đập, khẽ nghiêng đầu theo âm thanh, nhưng Đồng Hi Bối đã giận dữ xách túi bỏ đi.