Ba tuần sau, Shining Coffee chính thức khai trương.
Chủ quán không tổ chức buổi lễ nào, không pháo, không hoa chúc mừng bày trước cửa. Lúc Đồng Hi Bối tan làm về mới phát hiện: buổi sáng còn im ắng như thường ngày, lúc này cánh cửa gỗ đã khẽ mở ra, treo một tấm bảng nhỏ xinh — Đang hoạt động.
Trên bảng còn vẽ một chú gấu nhỏ ngộ nghĩnh, đang mỉm cười với những người qua đường.
Đồng Hi Bối đứng trước cửa tiệm, ngắm nhìn một lúc lâu nhưng không bước vào. Mặc dù vậy, trong lòng cô lại dâng lên một cảm tình đặc biệt với nơi này. Cách trang trí thực sự khiến cô thấy yêu thích, qua lớp cửa kính trong suốt, cô nhìn thấy bên trong là những chiếc bàn màu trắng, những bộ sô pha xanh rêu dịu mắt, phối cùng biển hiệu màu cam vàng trước cửa, tạo nên một không gian giản dị, ấm áp lại sáng sủa.
Nhất định phải có dịp vào ngồi thử một lần, cô nghĩ thầm. Cầu cho Thần Tài phù hộ, mong quán không gặp cảnh vắng vẻ ế ẩm.
Rất nhanh cơ hội đã đến.
Không biết Mẹ Lộ lại tìm được một “chàng trai ưu tú” từ đâu, bảo rằng anh ta đã có số điện thoại của Đồng Hi Bối, sẽ chủ động liên lạc.
Hai ngày sau, đúng như lời, cô nhận được tin nhắn từ người đàn ông kia.
Trước đây mỗi lần xem mắt, khi đối mặt với những tin nhắn, cuộc gọi hay lời chào trên QQ từ những người đàn ông xa lạ, Đồng Hi Bối đều cảm thấy hồi hộp, lúng túng. Nhưng giờ thì khác, cô đã như một chiến binh dày dạn nơi chiến trường tình ái, da mặt ngày càng dày, trái tim vững như đá.
Vừa làm việc, cô vừa nhắn tin với người kia, mấy ngày trò chuyện rời rạc, lạc lõng, cuối cùng anh ta cũng hẹn gặp mặt.
Thời gian do đối phương chọn, là một buổi chiều thứ Bảy. Địa điểm thì để cô quyết định.
Đồng Hi Bối suy nghĩ một lát, nhắn lại địa chỉ: Shining Coffee.
Lúc này đã cuối tháng Sáu, tiết trời oi bức ngột ngạt. Vào một cuối tuần đẹp đẽ như vậy, lẽ ra cô có thể nằm ở nhà, bật điều hòa mát lạnh, ngủ một giấc thật ngon hoặc lướt mạng thư giãn. Nhưng bây giờ lại phải đi xem mắt, cô thật sự không muốn lặn lội xa xôi. Nghĩ tới quán cà phê ngay gần nhà, cô cảm thấy đó là một lựa chọn tuyệt vời.
Chiều thứ Bảy, đúng 1 giờ 30, Đồng Hi Bối xuất hiện tại Shining Coffee. Cô đẩy cánh cửa gỗ bước vào, ánh nắng gay gắt lập tức bị chặn lại ngoài kia. Trong tiệm mát rượi nhờ điều hòa, không hề có một chút mùi sơn mới. Lần đầu tiên, cô được dịp ngắm kỹ toàn cảnh quán trong điều kiện ánh sáng đầy đủ, rõ ràng.
Bên tai vang lên bản nhạc nhẹ du dương, trầm lắng đầy cảm xúc. Mùi cà phê hòa quyện với hương bánh ngọt thơm dịu len lỏi trong không khí. Mặc dù đã ăn trưa, nhưng lúc này Đồng Hi Bối lại thấy có chút đói bụng.
Cô đưa mắt quan sát xung quanh. Có thể thấy chủ quán là người rất chăm chút từng chi tiết, từng góc nhỏ trong quán đều toát lên vẻ tinh tế đáng yêu. Dưới chân không phải gạch men mà là sàn gỗ màu be dịu mắt. Mọi món đồ đều dùng tông màu lớn, chủ yếu là tông sáng. Tường phần lớn để trắng tinh, không trang trí gì, chỉ có một góc nhỏ treo vài khung tranh.
Đồng Hi Bối không nhìn rõ được bên trong là tranh vẽ hay ảnh chụp, nhưng từ xa cũng có thể cảm nhận được sự hài hòa mà những khung hình đó mang lại.
Tiếng giày cao gót “cốc cốc cốc” vang nhẹ trên nền gỗ. Đồng Hi Bối nhận ra không có nhân viên tiếp đón nào đứng ở cửa, cô cứ vậy bước vào. Trong quán, khách ngồi lác đác rải rác, trước mặt mỗi người là một ly nước và mấy chiếc bánh nhỏ.
Có người đang lướt mạng, có người đọc sách, có người đang trò chuyện khe khẽ. Không ồn ào như Starbucks, cũng không nghiêm trang như những quán cà phê cao cấp khác. Đây thật sự là nơi lý tưởng để … thả hồn mơ mộng.
Đồng Hi Bối gọi điện cho người đàn ông kia, báo rằng mình đã đến. Rất nhanh sau đó, cô thấy có người đang ngồi ở một bàn gần cửa sổ đứng dậy vẫy tay.
Cô bước đến, ngồi xuống đối diện anh ta. “Chào anh, anh Trương, tôi là Đồng Hi Bối.”
“Chào cô, chào cô.”
Trương Tử Bân tóc cắt ngắn gọn gàng, mặc chiếc áo thun cổ chữ V màu đen, dáng người rắn rỏi, toát lên khí chất nam tính.
Trong đầu Đồng Hi Bối âm thầm chấm cho vẻ ngoài của Trương Tử Bân 80 điểm — đủ để bắt đầu một cuộc trò chuyện.
“Gọi đồ trước nhé. Phục vụ!” Trương Tử Bân giơ tay ra hiệu. Một cô gái nhỏ nhắn, tóc ngắn bước tới. Cô ấy không mặc đồng phục, khuôn mặt tròn trịa với đôi mắt to linh hoạt, ánh nhìn đầy sinh động:m“Xin hỏi hai anh chị muốn dùng gì ạ?”
“Cho tôi một ly cà phê Americano, đá. Còn cô Đồng?”
“Cho tôi một caramel macchiato, cảm ơn.”
— Trừ 5 điểm.
Đồng Hi Bối thầm lẩm bẩm. Hẹn hò mà gọi Americano... nên đánh giá thế nào đây? Người không câu nệ hình thức? Giản dị? Hay tiết kiệm? Cũng có thể, đơn giản chỉ là anh ta thật sự thích vị đắng nhạt đó.
Nhân viên phục vụ cúi đầu ghi thực đơn: “Anh chị có dùng thêm bánh ngọt không ạ?”
Đồng Hi Bối đang định gọi một miếng mousse trà xanh thì Trương Tử Bân đã lên tiếng:
“Không cần đâu.”
— Lại trừ thêm 5 điểm.
Cô nhếch môi, âm thầm quyết định: nhất định phải chia đôi tiền ly cà phê này.
Nhân viên phục vụ rời đi, để lại khoảng lặng giữa hai người.
Không khí như chững lại, Đồng Hi Bối đưa mắt nhìn quanh, sau đó ánh mắt cô dừng lại ở một người phía sau lưng Trương Tử Bân, người nọ trong góc sâu của quán.
Một người đàn ông đang nằm dài trên sofa.
Anh cầm một chai rượu Tây, đặt hờ hững trên bụng, đầu tựa vào tay vịn một bên ghế, hai chân dài vắt hẳn lên tay vịn bên kia. Có vẻ như đang… ngủ trưa.
Gương mặt anh nghiêng vào lưng ghế, Đồng Hi Bối chỉ có thể thấy mái tóc dài chấm vai, đen nhánh, rối bời lại hơi xoăn nhẹ. Một cặp kính râm che đi đôi mắt, quanh má và cằm là lớp râu lởm chởm. Toàn thân toát lên vẻ lười biếng, xuề xòa cùng … u buồn.
Chắc canh người nọ rất cao, thân hình gầy gò. Mặc chiếc sơ mi kẻ ô màu be rộng thùng thình, quần jeans cũ bạc màu, chân trần, nằm im lặng giống như không liên quan gì đến thế giới xung quanh.
Phải nói rằng, sự xuất hiện của người đàn ông này hoàn toàn lạc lõng giữa phong cách tinh tế, gọn gàng của quán cà phê này.
Lúc này, Trương Tử Bân đã bắt đầu câu chuyện, xoay quanh những đề tài quen thuộc: tuổi tác, con giáp, công việc, thành viên trong gia đình, sở thích, trình độ học vấn…
Đồng Hi Bối đã không nhớ nổi mình đã phải kể đi kể lại những chuyện này bao nhiêu lần. Có lúc, cô có cảm giác bản thân giống như một miếng thịt lợn ở chợ: ghi rõ xuất xứ, giới tính, kiểm dịch đầy đủ, đóng dấu đỏ chói, bày lên quầy chờ người tới chọn mua.
Thậm chí cô từng nghĩ: hay là tự làm một tờ sơ yếu lý lịch dành riêng cho các cuộc xem mắt, để mấy người mai mối phát cho nhanh, đỡ mắc công mỗi lần lại tự giới thiệu mỏi miệng như thế này.
Trong lúc trò chuyện cùng Trương Tử Bân, ánh mắt của Đồng Hi Bối vẫn luôn lơ đãng lướt qua vai anh ta, dừng lại nơi người đàn ông đang nằm trên ghế sofa phía sau. Người kia vẫn bất động, chỉ có lồng ngực khẽ phập phồng theo nhịp thở, giống như đang ngủ say, đến ngón tay cũng không hề nhúc nhích.
Đợi cà phê được mang lên, người bưng khay không còn là cô gái tóc ngắn vừa rồi mà là Đường Phi.
“Vừa nãy tôi đã thấy cô rồi, đây là lần đầu cô đến đúng không? Nếm thử cà phê của quán chúng tôi đi, hy vọng hai người sẽ thích.”
Hôm nay Đường Phi không còn mặc bộ đồ lấm lem sơn nữa, chỉ còn lại dáng vẻ của một chàng trai trẻ thanh tú: cao gầy, đôi mắt sáng cùng hàng lông mày rậm, nét mặt lúc nào cũng lấp lánh nụ cười.
“Cảm ơn anh, không ngờ anh còn nhớ tôi.” Đồng Hi Bối bất ngờ lại thích thú. Cô cúi đầu nhìn ly cà phê của mình, một ly caramel macchiato bốc khói, lớp bọt sữa trắng mịn mượt phủ phía trên, điểm xuyết bằng một đóa cỏ bốn lá vẽ bằng sốt caramel. Cô bật cười khẽ: “Thật đẹp.”
“Uống thử đi. Hai người cứ tự nhiên trò chuyện, tôi đi trước nhé.” Đường Phi khẽ gật đầu, rồi quay người rời đi.
Lúc này, người đàn ông nằm dài trên ghế sô-pha khẽ xoay người, quay mặt về phía lưng ghế, để lộ bóng lưng thon gầy. Đồng Hi Bối cảm thấy kỳ lạ, không hiểu vì sao Đường Phi lại dung túng để một người có vẻ cổ quái như vậy nằm ngủ trong quán của mình.
Cô cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm. Mùi vị đậm đà quyến rũ của cà phê quyện với vị ngọt dịu của caramel tan dần nơi đầu lưỡi, dịu dàng như một bản nhạc trầm ấm. Cô khẽ liếm bọt sữa còn đọng trên môi, mỉm cười nói với Trương Tử Bân: “Rất ngon.”
Trương Tử Bân nghiêng người nhìn ly cà phê của cô, chau mày: “Trời nóng thế này mà cô lại uống cà phê nóng sao?”
Giây tiếp theo, niềm vui trong lòng Đồng Hi Bối rơi xuống đáy. Trong đầu cô lặng lẽ gạch đi từng điểm một – soạt, soạt, soạt – bảng điểm đã gần như trắng trơn.
Đương nhiên Trương Tử Bân không hay biết gì. Ngược lại, anh ta còn tỏ ra rất hứng khởi, càng nói càng say mê. Chỉ hai mươi phút sau, câu chuyện của anh ta đã nhanh chóng chạy đến kế hoạch kết hôn.
“Hi Bối, anh có thể gọi em như vậy không?”
“À, được thôi.”
“Vậy em cứ gọi anh là Tử Bân nhé, gọi tôi với cô nghe quá khách sáo.” Trương Tử Bân cười hì hì, nói tiếp: “À đúng rồi, có một chuyện anh muốn nói rõ trước, sau khi cưới, Trương anh sẽ sống chung với mẹ. Ngoài chuyện này ra thì cái gì cũng có thể bàn bạc được.”
“Vì lý do gì vậy?” Mặc dù trong lòng đã không còn hứng thú với đối phương, chỉ muốn trò chuyện qua loa cho hết buổi, nhưng lời nói kia vẫn khiến Đồng Hi Bối không khỏi tò mò.
“Hồi nhỏ, ba hay đánh đập mẹ con anh. Mẹ anh chịu không nổi, cuối cùng dắt anh bỏ đi, ly hôn với ông ấy. Sau này ông ấy vẫn không buông tha, suốt ngày kiếm chuyện với mẹ anh. Bà không tái hôn, một mình vất vả nuôi anh ăn học đến nơi đến chốn. Ước nguyện lớn nhất của mẹ là được sống cùng vợ chồng con trai và các cháu. Như vậy cũng tránh được việc ba anh quấy rối. Làm con, nhất định anh phải làm tròn đạo hiếu.”
“Ừm… đàn ông mà đánh phụ nữ thật sự không ra gì. Anh rất hiếu thảo. Nhưng mà, sống chung với mẹ chồng thì không phải cô gái nào cũng chấp nhận được.”
“Anh biết. Trước đây cũng từng gặp vài người, có người nói chuyện rất hợp, nhưng rồi lại chia tay vì chuyện này. Cho nên lần này, anh muốn hỏi trước, em có ngại chuyện đó không?”
“Tôi sao?” Đồng Hi Bối chớp mắt, khẽ cười, “Tôi thì không ngại đâu.”
Cô đã chắc chắn rằng mình và anh ta không thể tiến xa. Ở tuổi này mà nói, chuyện có cảm tình hay không, có rung động hay không, với cô, đều là chuyện quan trọng. Khi đã xác định không có hy vọng, ngược lại tâm lý nhẹ nhõm hơn nhiều. Lúc này đầu óc cô đã bay xa khỏi buổi hẹn - cà phê chỗ này thật thơm, nhất định sau này phải thường xuyên ghé qua.
Trương Tử Bân không hề nhận ra tâm tư cô đã không còn đặt ở cuộc trò chuyện, nghe vậy thì mắt sáng rỡ: “Thật sao? Anh biết ngay mà! Em là cô gái thấu tình đạt lý!”
Nói xong, anh ta bất ngờ nắm lấy tay phải của cô, khiến Đồng Hi Bối giật mình.
“Anh làm gì vậy?”
“Hi Bối, em thấy anh thế nào?”
“Anh… cũng được. Nhưng anh buông tay ra trước đã!”
Cô cố rút tay về, nhưng Trương Tử Bân mạnh hơn, không dễ gì thoát được. Anh ta cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay cô: “Để anh xem đường sinh mệnh và tình duyên của em nhé. Anh rành mấy chuyện này lắm đấy. Ồ, em sẽ sống thọ lắm, thật tốt. Có điều … hình như đường tình duyên hơi lận đận.”
Đồng Hi Bối rút tay về được, chau mày: “Xin lỗi, tôi không tin mấy thứ này.”
“Đừng vội chối bỏ mà~” Anh ta lại đưa tay định nắm tay cô lần nữa – “Anh kể cho em nghe chuyện này, mấy chị em đồng nghiệp trong công ty anh đều rất thích xem chỉ tay, xem bản đồ sao, phân tích cung hoàng đạo!”
"…Tôi... tôi không muốn nghe nữa! Anh buông tay ra đi!" –Đồng Hi Bối vừa nói vừa ra sức rút tay lại, nhưng không sao thoát khỏi. Ngón tay của Trương Tử Bân vẫn chỉ chỏ, cào cấu lòng bàn tay cô, lải nhải không ngừng khiến những sợi lông tơ trên tay cô dựng lên.
"Anh Trương, xin anh buông tay!" Đồng Hi Bối nghiêm giọng.
Trương Tử Bân ngẩng đầu cười, thậm chí tay phải còn vuốt một cái trên tay cô, lúc này mới chịu buông ra: "Tay em mềm thật đấy, Hi Bối à. Chúng ta đều là người lớn rồi, em còn đồng ý sống chung với mẹ anh, sao anh lại không hiểu ý em chứ?"
Lửa giận trong lòng Đồng Hi Bối bùng lên: "Đồ biến thái!" Tay trái cô cầm lấy cốc thủy tinh bên cạnh hắt thẳng vào người anh ta.
Một khoảng lặng bao trùm.
Nước chanh lạnh hắt lên đầu Trương Tử Bân, mặt mũi anh ta ướt sũng, một lát chanh mỏng còn dính chặt trên đỉnh đầu anh ta.
"Xong đời rồi..." Đồng Hi Bối thầm nghĩ, nhất thời bốc đồng đúng là ma quỷ dẫn lối.
"Con đàn bà thối tha! Cho mặt mà không biết điều! Muốn ăn đòn sao?!" Trương Tử Bân gầm lên một tiếng, đứng bật dậy, mặt mũi vặn vẹo giận dữ, giơ tay phải định tát thẳng xuống.
Đồng Hi Bối trợn tròn mắt nhìn cánh tay lực lưỡng đang giơ lên, trong lòng lo lắng không biết cái tát này có khiến khuôn mặt cô biến dạng không.
Nhưng, cái tát đó không hề rơi xuống.
"Choang!" Một tiếng vang lớn chói tai. Đồng Hi Bối ngơ ngác nhìn Trương Tử Bân lảo đảo, đầu bị đập trúng bởi một vật thể lạ, chất lỏng bắn tung tóe, sau đó thứ kia rơi xuống đất vỡ toang, mảnh thủy tinh văng khắp nơi.
Cô cúi xuống nhìn, thì ra là một chai rượu.
Cô ngẩng đầu lên, Trương Tử Bân cũng quay người lại, cả hai cùng nhìn về phía người đàn ông nằm trên ghế sofa phía sau.
Không biết người đàn ông kia đã ngồi dậy từ bao giờ, hai tay trống trơn, chai rượu trong tay cũng biến mất.
Trương Tử Bân sờ sờ sau đầu, mặt đỏ bừng lên vì tức giận, bước tới hai bước túm lấy cổ áo người kia, nắm tay giơ cao định tung cú đấm. ( app truyện TᎽT )
Người kia ngồi phịch xuống sofa, dáng vẻ lười biếng, gần như mềm nhũn không có sức lực, hoàn toàn không hề có ý định chống đỡ. Đầu anh ngửa ra sau, nét mặt không biểu cảm, mái tóc rối bời khẽ rung theo từng nhịp thở, trái tim Đồng Hi Bối đập thình thịch.
Cô vừa định lao lên ngăn Trương Tử Bân lại, nhưng Đường Phi đã nhanh hơn, lao vụt qua bên cạnh cô, nắm lấy nắm đấm của Trương Tử Bân, dùng sức đẩy mạnh anh ta ra.
“Anh làm gì vậy? Anh ta ném chai rượu vào tôi đấy!” Trương Tử Bân lấy lại thăng bằng, lại định lao lên. Đường Phi canh trước mặt người đàn ông kia, giữ lấy Trương Tử Bân: “Có gì từ từ nói, đừng nóng, đừng nóng, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh!”
“Xin lỗi thì có ích gì! Anh nhìn bộ quần áo của tôi xem!” Trương Tử Bân giận tím mặt, rút điện thoại ra quát lớn, “Phải đền tiền! Không đền thì tôi báo cảnh sát! Khiếu nại!”
“Tôi đền, tôi đền!” Đường Phi giữ lấy tay anh ta, “Có chuyện gì thì nói chuyện đàng hoàng, anh đừng nóng.”
Trương Tử Bân hất tay Đường Phi ra, chỉnh lại quần áo: “Bộ đồ này của tôi hơn ba nghìn tệ đấy, tôi không hề muốn chèn ép gì anh, đền năm trăm đồng là được rồi.”
Đường Phi ngẩn người, quay sang nhìn người đàn ông trên ghế sofa, anh lại nằm xuống, từ đầu đến cuối không nói một lời, giống như mọi chuyện không liên quan gì đến anh.
Đường Phi thở dài, gật đầu: “Được rồi, năm trăm tệ, tôi đền cho anh.”
Sau màn náo loạn, quá nửa khách trong quán đã bỏ đi, chỉ còn vài người ở lại xem kịch. Trương Tử Bân tức tối bỏ đi, Đồng Hi Bối nhìn thấy Đường Phi đang quét dọn mảnh vỡ chai rượu dưới đất, cô thấp giọng nói: “Xin lỗi anh.”
“Không liên quan đến cô đâu.” Đường Phi mỉm cười, “Nhưng tôi khuyên cô một câu, đàn ông như vậy không phải là bến đỗ tốt đâu.”
“Tôi biết.” Đồng Hi Bối móc ví ra, “Tôi thanh toán nhé, hai ly cà phê, còn nữa… tiền anh đền cho anh ta, tôi chịu một nửa.”
“Cô 250, tôi 250?” Đường Phi trợn mắt, hỏi một cách nghiêm túc.
Đồng Hi Bối bật cười: “Vậy tôi 300, anh 200, như vậy được không?”
Đường Phi lắc đầu cười: “Thôi đi, cà phê coi như tôi mời cô. Lần sau đừng dẫn loại ‘tuyệt phẩm’ như vậy đến nữa là được.”
“Vậy thì thật ngại.” Đồng Hi Bối đứng dậy, nhìn về phía người đàn ông trên sofa, anh đang nằm bất động như một pho tượng. Cô ghé sát tai Đường Phi, khẽ hỏi: “Anh ấy là ai vậy? Đầu … Đầu óc anh ấy có vấn đề sao?”
Đường Phi liếc nhìn anh, trong mắt thoáng qua một tia đau thương khó phát hiện: “Là bạn tôi, cô đừng để ý đến cậu ấy. Cậu ấy thích ở đây.”
“Vậy tôi đi trước đây, hôm nay thật sự ngại quá.” Đồng Hi Bối gãi đầu, vẻ mặt áy náy, “Tôi sẽ quay lại, thật ra… tôi rất muốn ăn một miếng bánh ngọt ở quán các anh. Vừa rồi ngửi mùi rất thơm.”
“Hoan nghênh cô quay lại bất cứ lúc nào.” Đường Phi cười với cô, Đồng Hi Bối cảm thấy hình như anh ta còn trẻ, có vẻ còn nhỏ tuổi hơn cả cô.
Đi tới cửa, cô gái tóc ngắn vừa rồi đuổi theo: “Chị ơi!”
Đồng Hi Bối quay đầu lại, cô gái kia đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ đã đóng gói: “Tặng cho chị, bánh Black Forest. Còn có thẻ khách VIP của bọn em, được giảm giá 10%.”
“Cảm ơn em.” Đồng Hi Bối nhận lấy chiếc bánh, cô gái mỉm cười rạng rỡ rồi chạy nhanh trở lại.
Ra khỏi quán, đi ngang qua dãy cửa kính dài, Đồng Hi Bối lại nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên chiếc ghế sô-pha. Không biết trong tay anh đã có thêm một chai rượu ngoại từ lúc nào, đang vung vẩy chân ngửa đầu uống rượu, uống một ngụm rồi cả người nghiêng qua một bên, ngã vật xuống ghế sô-pha giống như sợi mì chín mềm, chai rượu lại đặt trên bụng giống hệt như lúc đầu cô nhìn thấy anh.
Đồng Hi Bối sững sờ, phát hiện từ đầu đến cuối, người đó chưa từng rời khỏi chiếc ghế sô-pha kia, giống như bị dính chặt ở đó.