Tác giả: Đạo Trường Đan Phi
Editor: Sóc Bay

— Kha Liêm Trọng đã chết.

Đường Thanh nhìn phòng livestream của người này chuyển thành màu xám, trên mặt thoáng hiện vẻ bất ngờ.

Trong phát sóng trực tiếp, bếp trưởng rút ra con dao phay nhuốm máu, gương mặt to bè vằn vện, rõ ràng hiện lên vẻ thỏa mãn. Gã vừa hừ hát khe khẽ, vừa xoay người đi về phía bếp sau.

Dường như chỉ cần giải quyết xong một người, gã đã thấy “hả giận”.

Nhưng vì sao Kha Liêm Trọng lại chết?

Đường Thanh không ngừng nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó, trong đầu mơ hồ dần hiện lên manh mối.

Lần đầu, vì lời của Ngô Đông mà bếp trưởng chuyển mục tiêu tấn công sang người làm vườn. Lần thứ hai, gã lại quay sang giết Kha Liêm Trọng, lý do là vì người làm vườn đã đẩy trách nhiệm sang phía Kha Liêm Trọng.

Điều này cho thấy, trong hệ thống quy tắc của bếp trưởng, trách nhiệm khiến nấm không tươi có thể bị chuyển giao cho người khác.

Nhưng Kha Liêm Trọng vẫn chết.

Vậy rốt cuộc Kha đã làm gì?

Đường Thanh vạch một đường nối giữa hai cái tên “Kha” và “Ngô” trên sổ tay, mũi tên chỉ về phía Ngô Đông.

Kha Liêm Trọng bị kéo vào cuộc là vì người làm vườn chuyển trách nhiệm từ Ngô Đông sang hắn, cuối cùng hắn bị bếp trưởng chém chết.

Đường Thanh chạm nhẹ đầu bút lên trang giấy. Xem ra việc “chuyển trách nhiệm” này không thể làm tùy tiện. Nó có định hướng, không phải ai cũng chuyển cho ai cũng được.

Nếu không chuyển thành công, người bị kéo vào sẽ… chết.

Và nhìn vào sơ đồ công việc hiện tại, hướng chuyển này dường như có liên quan đến chuỗi cung ứng nấm trong phó bản.

Từ người vận chuyển bao nấm là Tiêu Nam và Kha Liêm Trọng, đến người làm vườn gieo trồng và thu hoạch, rồi chuyển nấm cho Ngô Đông, người phụ trách đưa vào bếp, sau đó là Mã Nhạc San, người bưng canh nấm cho quản gia.

Giữa họ có một chuỗi trình tự logic nhất định.

Đường Thanh khẽ nhíu mày. Bỗng nhớ tới lời mà quản gia từng nói với nhóm người chơi, trong phó bản này, khái niệm cấp bậc và thời gian cực kỳ nghiêm ngặt.

Nếu nhìn từ một góc khác, chuỗi nhiệm vụ từ “giao bào tử nấm” đến “giao canh nấm” này cũng mang tính phân cấp rất rõ.

Người vận chuyển bào tử nấm – cấp thấp nhất. Người giao canh nấm cho quản gia – cấp cao nhất.

Trách nhiệm chỉ có thể được chuyển từ cấp cao xuống cấp thấp, không thể đùn đẩy ngược lên trên.

Nếu người ở cấp thấp nhất muốn đẩy ngược trách nhiệm lên trên, hệ thống sẽ phán quyết “tử hình”.

Nếu giả thuyết này đúng, vậy thì đây chính là một trò chơi bế tắc, mất công bằng ngay từ đầu.

Đường Thanh đặt bút xuống, mắt dán chặt vào sổ ghi chép. Không khí trầm lặng.

Một trò chơi khép kín… và tràn ngập ác ý.

Trước nguy hiểm, những người chơi vốn chẳng quen biết nhau bị ép đứng giữa hai lựa chọn — hoặc mình chết, hoặc người khác chết.

Bếp trưởng không chỉ là kẻ thực thi, mà còn là người dẫn đường. Gã dùng lời lẽ đầy ác ý để kích động người chơi lẫn nhau đùn đẩy trách nhiệm, từng bước một đẩy họ xuống vực.

Sự đáng sợ của gã không nằm ở sức mạnh, mà ở việc gã quá hiểu cách thao túng lòng người.


Đường Thanh nắm bút, ánh mắt chuyển sang phòng stream còn hoạt động. Lúc này Ngô Đông đã quay lại khu phòng ở nhân viên, còn người làm vườn, người may mắn sống sót thì đang ôm đầu ngồi co quắp ở góc tường tầng hai, nước mắt nước mũi tèm lem. Cả hai đều đã hiểu tại sao Kha Liêm Trọng chết, còn họ thì không.

“Không phải tôi hại Kha Liêm Trọng chết, không phải tôi!”

Người làm vườn mắt đỏ ngầu, trừng Ngô Đông: “Tại sao, tại sao cậu lại nói tên tôi ra chứ?!”

“Vậy tại sao anh lại nói tên Kha Liêm Trọng hả?!”

Ngô Đông vốn đã mang mặc cảm vì đẩy trách nhiệm sang người làm vườn, gián tiếp dẫn đến cái chết của Kha Liêm Trọng, lúc này bị chất vấn thêm, cảm xúc càng thêm rối loạn, lập tức quát lại.

Hai người cãi vã khiến bầu không khí càng thêm nặng nề. Các người chơi im lặng vì cái chết của đồng đội, nay lại càng thêm căng thẳng.

“Đủ rồi đấy, hai người này!”

Tiêu Nam bực mình đứng bật dậy. Dù cậu chẳng ưa gì Kha Liêm Trọng, nhưng người đã mất, cậu cũng không phải loại người hả hê trên cái chết của người khác.

Giờ nhìn hai người còn sống cứ trách nhau tới lui, cậu tức đến mức muốn xông vào đánh cho tỉnh.

“Cãi nhau làm gì nữa? Lo mà nghĩ xem lát nữa chúng ta phải làm gì tiếp đi!”

Lúc này, Lam Từ Từ, người vẫn trầm tư từ nãy cũng ngẩng đầu lên:

“Tiêu Nam nói đúng. Bây giờ điều quan trọng là mốc 9 giờ tối, lúc quái vật sẽ rời khỏi thư phòng. Chúng ta cần tranh thủ thời gian tìm được triệu hoán môi giới.”

Bỗng, một giọng nữ run rẩy vang lên:

“Vậy… vậy còn tôi thì sao? Hôm nay toàn bộ nấm đều bị chuyển màu đen…”

Cô run rẩy nhìn mọi người, làm sao còn giao canh nấm cho quản gia được nữa?

“Thì đẩy hết tội cho Ngô Đông đi.” Người làm vườn ngẩng đầu, nhìn Mã Nhạc San với nụ cười kỳ quái, méo xệch như khóc như cười: “Dù gì tụi mình cũng đều là kẻ chết thay mà…”

“Anh vừa nói cái mẹ gì đó?!”

Ngô Đông giận thật rồi, siết nắm đấm định lao tới.

Đúng lúc đó, chuông đồng hồ gác điểm 8 giờ vang lên, báo hiệu đã đến lúc hai nữ người chơi rời khỏi phòng để tới địa điểm nhiệm vụ tiếp theo.

“Từ Từ… giờ em phải làm sao đây?” Mã Nhạc San vừa đi vừa hoảng loạn hỏi Lam Từ Từ, đôi mắt ngập tràn sợ hãi và bối rối.

Lam Từ Từ khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lát: “Chắc tình huống… chưa đến mức quá tệ.”

Trước màn hình, Đường Thanh khẽ gật đầu, hắn cũng nghĩ vậy.

Tạm thời chưa bàn tới quản gia, chỉ xét riêng mối quan hệ giữa Lam Từ Từ và đầu bếp trưởng, trong chuỗi cấp bậc này, Lam Từ Từ có lẽ đang ở vị trí cao hơn. Vì vậy lúc này cô ta sốt ruột là hợp lý, chắc chắn sẽ không thể đích thân chuẩn bị canh nấm thay đầu bếp trưởng được.

Nhưng… cụ thể mọi chuyện có đúng như vậy phát triển hay không, thì chẳng ai dám chắc cả.

Mã Nhạc San chỉ còn cách tin vào giả thiết này. Cô cố gắng ổn định tinh thần, một mình tiến về phía nhà bếp. Từ xa đã nghe thấy giọng ca kinh dị của đầu bếp trưởng:

“Nấm nấm ơi, nấm thật tươi, nữ chủ nhân thích nấm to nhất trên đời~”

Đầu bếp trưởng vừa vặn vẹo eo, vừa vui vẻ quậy nồi, gương mặt rạng rỡ như mặt trời mọc. Cao hứng quá, gã ta tiện tay túm một con quái vật phụ bếp nhỏ nhét tọt vào miệng nhai rồm rộp, ăn cho đỡ thèm.

Đường Thanh thấy cảnh này, chỉ biết trầm mặc.

Lũ nấm quái là nhóm quái vật đông nhất trong toàn bộ trang viên. Trên đầu đội nấm to tổ bố, nửa thân dưới thì hình dáng méo mó kỳ dị, không con nào giống con nào. Đám vệ binh trong trang viên cũng có ngoại hình tương tự, chỉ khác là bự hơn nhiều.

Đây không phải lần đầu Đường Thanh thấy quái vật nhai sống nấm quái. Trước đó lúc theo Mã Nhạc San giao canh, quản gia cũng từng ăn sống một con quái vật nhỏ đang ngọ nguậy như snack giữa giờ chiều.

“Canh sắp xong rồi.”

Đầu bếp trưởng vừa nhai rốp rẻm, vừa liếc ra cửa thấy Mã Nhạc San trong trang phục hầu gái. Gã nhe hàm răng vàng khè như bị oxy hóa, dùng muỗng lớn khuấy một hồi vào nồi canh nấm đang sôi ùng ục.

Dưới chân gã để sẵn một cái khay đan… trống không.

Toàn bộ nấm hôm nay đều đã hư hỏng. Vậy nấm gã đang dùng lấy từ đâu ra?

Một suy nghĩ lướt qua đầu, Đường Thanh lập tức ngộ ra, ánh mắt đảo về phía đầu bếp trưởng đang múc canh. Không kìm được, trong lòng thầm khen: "Lão cáo già gian manh."

Trước đó đầu bếp trưởng từng nói, nữ chủ nhân vì muốn giữ dáng nên ăn rất ít. Lúc ấy Đường Thanh chưa để ý.

Giờ nghĩ lại, trong hai ngày, Ngô Đông tổng cộng chỉ giao có ba khay nấm tươi. Trong khi mỗi ngày đầu bếp trưởng chỉ cần một khay nhỏ là đủ nấu cho nữ chủ nhân. Gã chắc chắn đã âm thầm giữ lại nấm dự phòng, để dành dùng vào những hôm “thiếu hụt nguyên liệu” như hôm nay.

Lão này, thật sự không đơn giản.

Đường Thanh tuy ngoài mặt bình thản, nhưng trong lòng đã âm thầm cảnh giác cao độ.

Thuộc hạ của nữ chủ nhân mà còn khôn ranh, mạnh mẽ như thế, vậy bản thân hai nữ chủ nhân kia phải khủng bố đến mức nào?

Nhất là khi, nếu Đường Thanh nhớ không nhầm, theo lời quản gia: chiều nay hai vị nữ chủ nhân sẽ trở về.

Cảm giác gấp gáp bất an bắt đầu len lỏi trong lòng.

Tuy rằng hắn đã có linh cảm về hướng đi trong phó bản này, nhưng vẫn chưa chọn được kỹ năng đặc hiệu để tế hóa. Hắn cần biết thêm về những nguy hiểm tiềm tàng, từ đó mới quyết định dùng đặc hiệu nào để sinh tồn.

Bây giờ có vẻ không thể chần chừ thêm nữa.

Đặc biệt là sau khi tận mắt chứng kiến cái chết của Kha Liêm Trọng.

Nghĩ tới đây, Đường Thanh lại liếc lên màn hình livestream, Mã Nhạc San đang đẩy xe thức ăn đi ra khỏi bếp, hướng đến cổng trang viên, nơi quản gia chờ sẵn.

Dọc đường đi, lũ nấm quái nước miếng nhỏ ròng ròng, mắt phát sáng xanh lè, ùn ùn kéo đến như ruồi bâu cỗ bàn cưới.

Cô đi cực nhanh, như sợ tụi quái vật kia sẽ nhào ra cướp canh giữa đường.

Cuối cùng cũng giao được chén canh vào tay quản gia, nhiệm vụ của Mã Nhạc San coi như hoàn thành.

Nhìn thấy gương mặt thở phào nhẹ nhõm của cô, Đường Thanh vẽ lên tờ giấy một ký hiệu đánh dấu.

Tờ giấy trước mặt hắn giờ đã có hai dấu tích, một cho Mã Nhạc San, một cho Tiêu Nam.

Đây là hai người được hắn xem như ứng viên tiềm năng để hợp tác triệu hồi thần lực. So với Ngô Đông và người làm vườn, hai kẻ từng đẩy người khác ra chắn tai ương thì rõ ràng đáng tin hơn.

Dù hắn có thể hiểu vì sao họ làm thế, nhưng chẳng có nghĩa là sẽ chấp nhận.

Bởi lẽ giữa Đường Thanh và hai người họ, tam quan không cùng một hệ quy chiếu.

Trong khi đó, Lam Từ Từ tuy bình tĩnh, lại bị Đường Thanh loại ngay từ đầu. Vì hắn không có thời gian và tinh thần để đối phó với một thành viên đến từ Hiệp hội. Quá rủi ro.

Chọn một người dễ khơi gợi tín ngưỡng sẽ có lợi hơn cho hắn rất nhiều.

Sau khi đã quyết định xong, Đường Thanh bắt đầu chuẩn bị tế hóa kỹ năng đặc hiệu. Thực ra từ trước khi vào phó bản, hắn đã có ý tưởng sơ bộ về kỹ năng sẽ dùng. Giờ chỉ cần vẽ truyền hình đặc hiệu vào giấy là được.

Khi hoàn tất kỹ năng, chọn ra một người hợp tác từ hai ứng viên còn lại, tìm cơ hội vào phó bản lần nữa là có thể bắt đầu kiếm điểm tín ngưỡng.

Tuy trong lòng hơi lo lắng, nhưng càng nghĩ càng phấn khích. Khi vẽ ký hiệu đặc hiệu, ánh mắt Đường Thanh sáng dần lên như một ngọn đèn được đốt bằng máu tươi.


Cùng lúc đó, đồng hồ ở tháp chuông chậm rãi điểm ba giờ chiều.

Ba người chơi từng bị “bắt đi nghỉ ngơi” giờ đang lũ lượt theo sau đám quái vật nấm, từ trên lâu đài bước xuống.

“Không đúng…”, Tiêu Nam cau mày, khí chất vốn trầm tĩnh nay có thêm vài phần bốc đồng: “Đám quái vật này… không đi về hướng nhà ăn.”

Ngô Đông và người làm vườn vốn đang bơ nhau, nghe vậy lập tức quay đầu quan sát.

Khu nhà ăn nằm phía đông khu chung cư. Mà giờ đám quái vật kia lại đang rẽ về hướng đông chếch về phía nam.

Nếu không nhớ nhầm… thì hướng đó là cổng chính trang viên.

“Chiều nay nữ chủ nhân sẽ trở về.” – Tiêu Nam khựng bước, nhớ lại thông tin Lam Từ Từ từng nói, lập tức quay sang nhìn Ngô Đông và người làm vườn.

Nếu là vì lý do này, thì chẳng trách sao họ lại bị lùa tới tận đây.

Nghe vậy, sắc mặt hai người kia lập tức xám xịt. Việc cầu sinh trong trang viên đã khó như lên trời, giờ hai con quái vật cấp cao nhất còn trở về… nói sao cũng không thể gọi là tin tốt.

Ngoài phòng live, Đường Thanh đang vẽ đặc hiệu, ngòi bút chuyển động gần như không thể phát hiện, từng đường cong mượt mà như được chảy từ máu thần.

Tuy hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, nhưng nghĩ tới việc hai nữ quái vật thống trị trang viên sắp xuất hiện, vẫn không tránh được cảm giác khẩn trương.


Đầu đội nấm khổng lồ, vô số quái vật xếp hàng chỉnh tề đi về phía cổng lớn trang viên. Tiêu Nam, Ngô Đông và người làm vườn lặng lẽ đi phía sau, không bao lâu sau, Lam Từ Từ và Mã Nhạc San vừa hoàn tất nhiệm vụ cũng vội vã nhập hàng.

Không xa phía trước, một chuỗi âm thanh vang lên, tiếng violin réo rắt, tiếng phong cầm Sax hỗn loạn như hòa lẫn vào gió, vang vọng phát ra âm thanh du dương.

“Mau ra đi.” – Lam Từ Từ nheo mắt, giọng nói nhẹ như gió nhưng đầy cảnh giác.

Tiêu Nam cũng nhanh chóng phát hiện đám nấm quái chạy về phía cổng nhanh hơn hẳn lúc nãy.

Cậu cúi đầu, khập khiễng bước theo đoàn, khoảng cách đến cánh cổng trang viên càng lúc càng gần.

Trong không gian yên lặng, Đường Thanh chậm rãi điều chỉnh hơi thở. Hắn vừa hoàn tất cơ bản việc thiết lập đặc hiệu. Dựa theo hiểu biết, mỗi chiếc áo choàng có thể miễn phí gắn ba kỹ năng đặc hiệu, khi sử dụng sẽ tiêu hao điểm năng lượng tương ứng.

Hiện tại, hắn đã thiết lập hai kỹ năng, còn lại một vị trí để trống, đề phòng tình huống ngoài ý muốn.

Tới đây, có thể nói hắn đã chuẩn bị đầy đủ nhất có thể.

Nghĩ vậy, ánh mắt Đường Thanh hướng về giao diện. Lúc này, nhạc nền của phòng live stream bất ngờ dâng trào kịch liệt.

Cùng với âm thanh lên cao, một cỗ xe ngựa hoa lệ lộc cộc xuất hiện trước mắt tất cả mọi người.

Xe được dát kim cương ánh bạc, viền khảm các loại đá quý sáng lấp lánh. Trong ánh nhìn chăm chú của lũ nấm quái và đám người chơi, xe ngựa nhẹ nhàng đảo một vòng trước cổng chính, sau đó dừng lại vô cùng duyên dáng.

Quản gia với cái đầu mọc đầy mắt và hàm răng cá mập vàng khè, rất ra dáng quý ông, đứng trước xe, nhẹ nhàng mở cửa, khom lưng cúi chào:

“Chúc buổi chiều tốt lành, các vị nữ sĩ xinh đẹp.”

Âm nhạc du dương hạ xuống, toàn bộ không gian phút chốc chìm vào tĩnh lặng như nín thở. Từ trong xe ngựa, hai tràng cười khẽ vang lên.

“Buổi chiều tốt lành, quản gia anh tuấn.”, hai giọng nói cất lên cùng lúc, âm sắc giống nhau như đúc, hòa quyện như cùng tông. Nghe cực kỳ dễ chịu.

Năm người chơi đứng cuối hàng cúi gằm đầu xuống, nhưng thực tế ánh mắt ai nấy đều lén lút liếc nhìn chiếc xe ngựa lấp lánh.

Đây là ngày thứ ba trong phó bản. Còn bốn ngày nữa là họ có thể rời khỏi. Nhưng lúc này, mối nguy hiểm mới, thậm chí còn kinh khủng hơn những gì từng đối mặt rất có thể vừa bước xuống từ chiếc xe ngựa kia.

—— răng rắc!

Một tiếng lạch cạch khe khẽ vang lên trong xe ngựa. Họ lập tức thấy một chiếc giày thủy tinh ánh bạc đạp xuống bậc xe. Ánh nắng chiếu lên phản chiếu thành một dải sáng chói mắt.

Đi lên từ giày thủy tinh là hai thiếu nữ tóc vàng vận váy cung đình lộng lẫy, phong thái tao nhã.

Đôi mắt xanh lam y hệt nhau, lấp lánh như hồ nước nhuộm ánh hoàng hôn, mang theo vài phần dịu dàng và ý cười. Họ đội mũ rộng vành phong cách quý tộc, mái tóc óng mượt đổ xuống như suối, toàn thân toát ra khí chất quý tộc kiêu kỳ, dung nhan tinh xảo hoàn mỹ đến khó tin.

“Chào buổi chiều, mọi người.”

Hai nữ chủ nhân cầm quạt xếp bằng nhung thiên nga, che miệng mỉm cười, nhẹ nhàng cúi đầu với nhóm người hầu. Động tác duyên dáng đến hoàn mỹ, giống như đang biểu diễn trong dạ tiệc hoàng gia.

Phó bản… lại là quái vật hình người!!!

Đồng tử Lam Từ Từ khẽ co rút lại.

Người làm vườn chân mềm như bún. Nếu không nhờ người bên cạnh đỡ kịp, hắn suýt quỳ rạp xuống nền.

Làm sao bây giờ?! Làm sao bây giờ?!

Hắn cúi gằm mặt, cố che đi sự hoảng sợ tột độ trong mắt. Bọn họ không ngờ lại chạm mặt quái vật hình người.

Toàn bộ người chơi đều rơi vào trạng thái suy sụp trầm trọng.

Ngay cả Đường Thanh, lúc này nhìn màn hình cũng chết lặng.

Không đùa chứ? Mình xui đến mức độ này luôn à??


— Tổng bộ Hiệp hội Đánh Cờ, sảnh chính.

“Cảnh báo! Cảnh báo!”

Âm thanh chói tai lập tức vang lên khắp hội trường.

“Xin lưu ý: Phó bản số hiệu 71303 hiện đã xuất hiện [quái vật hình người], mức độ nguy hiểm được nâng cấp lên S cấp!”

“Xin lưu ý: Phó bản số hiệu 71303 hiện đã xuất hiện [quái vật hình người], mức độ nguy hiểm được nâng cấp lên S cấp!”

Toàn bộ nhân viên trong sảnh lập tức ôm từng chồng tài liệu chạy vội vã, giày gõ liên hồi trên nền, tất bật chuẩn bị thu thập toàn bộ dữ liệu của phó bản này.

“Không phải chứ?! Hôm nay mà có phó bản S cấp thật à?!”

Lục Tố Triều gỡ cặp kính râm chỉ đeo để tạo dáng trong cuộc họp, tròn mắt nhìn sang Bạch Nhược Nghi.

Bạch Nhược Nghi, người làm việc kiêm luôn ghế dự bị hội đồng, không ngừng lật hồ sơ trong laptop, ừm một tiếng xác nhận, mắt trái vẫn nhìn sát vào giao diện live stream đang phát cảnh xuất hiện quái vật hình người.

Phó bản được chia hai loại: cấp 1 và cấp 2.

Nhưng cấp 1 thật ra vẫn còn chia nhỏ hơn. Đa số phó bản cấp 1 đều thuộc loại A cấp. Dù nguy hiểm, nhưng theo thời gian và lượng người vượt ải tăng dần, những phó bản cấp A vẫn có thể thông qua.

Tuy nhiên, một khi đã xuất hiện quái vật hình người, thì đó không còn là A cấp nữa, mà là S cấp.

Trước ngày hôm nay, toàn bộ hệ thống của Hiệp hội Hắc Bạch Đánh Cờ mới chỉ từng ghi nhận ba phó bản có quái vật hình người.

Cả ba đến giờ vẫn còn nằm im trên bàn cờ.

Chưa ai vượt qua được.

Gặp phó bản cấp S?

Chỉ có một kết cục: chết.

— Đây đã là nhận thức chung của mọi người.

Bạch Nhược Nghi liếc qua năm người chơi đang hiển thị trong phòng live stream, sau đó thu hồi ánh mắt, giọng nói lạnh như băng:

“Thông báo toàn bộ các thanh tra chưa xuống phó bản. Lập tức theo dõi số hiệu 71303, thu thập toàn bộ thông tin liên quan phó bản cấp S.”

Xét thấy mức độ nguy hiểm, việc Hiệp hội có thể làm hiện tại chỉ là cố gắng thu thập càng nhiều dữ liệu càng tốt.

Thuộc hạ lập tức xác nhận: “Rõ!”

Ngay sau khi cảnh báo vang lên, hồ sơ năm người chơi trong phó bản cũng đã được cập nhật và trình lên.

Trừ Lam Từ Từ, tân binh mới gia nhập hiệp hội chưa lâu, còn lại đều là dân thường. Trong số đó, đã có một người chết.

“Phiền phức rồi đây.” – Lục Tố Triều buông lời đánh giá nhạt toẹt. Một tân binh của hiệp hội, cộng thêm mấy kẻ từng chưa vượt nổi vài phó bản…

Nghĩ sao cũng thấy, hôm nay chắc phải chuẩn bị sẵn di ảnh và bàn thờ.

Bạch Nhược Nghi không phản bác gì. Cô nhìn giao diện phát sóng, cảm giác áp lực không nói thành lời.

Biết được thông tin từ phó bản S là cực kỳ quan trọng cho nhân loại. Nhưng nhìn vào đội hình hiện tại… thật sự khó mà đặt kỳ vọng.

Chỉ hy vọng mấy người chơi này có thể chống chọi được vài ngày.

Dù... hy vọng ấy thật sự quá mong manh.


Tác giả có lời muốn nói:

Thấy mọi người sốt ruột muốn Đường Đường xuất hiện lắm đúng không? Sắp rồi, sắp rồi nha! Ngày mai 3 giờ chiều, Đường Đường ra sân, không gặp không về, sao sao sao sao~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play