Tác giả: Đạo Trường Đan Phi
Editor: Sóc Bay

“Lại có phó bản cấp S xuất hiện?!”

Trong công viên bỏ hoang, hai người đàn ông đang hút thuốc bỗng sững người, nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ báo động nhấp nháy không ngừng. Cả hai liếc nhau, ánh mắt đều trở nên nặng nề.

“Biết rồi. Bọn tôi sẽ lập tức thu thập thông tin.”

Đồng hồ đỏ dừng nhấp nháy.

Lý Dương và Trần Khải Hỉ cũng không còn tâm trạng hút thuốc nữa. Cả hai là thành viên một sao của Hiệp hội, mới gia nhập chưa bao lâu, vẫn còn là tân binh.

Ngồi trong công viên đổ nát, họ ngẩng đầu nhìn về phía bàn cờ khổng lồ treo lơ lửng giữa không trung, đây là lần đầu tiên họ tận mắt chứng kiến một phó bản cấp S dưới danh nghĩa thành viên Hiệp hội.

Dựa theo thông tin được cập nhật từ hệ thống, rất nhanh hai người đã xác định được vị trí phó bản cấp S vừa mới phát sóng trực tiếp.

“Phó bản còn lại Lam Từ Từ, Ngô Đông, Tiêu Nam, Mã Nhạc San, với cả Tống Tử Hiên.” Lý Dương xem lướt danh sách người chơi do Hiệp hội gửi đến, không nhịn được thở dài tiếc nuối: “Lam Từ Từ là tân binh cùng kỳ với tụi mình.”

Trần Khải Hỉ gật đầu, ánh mắt chăm chăm vào màn hình live stream có hình người quái vật, buông tiếng thở dài: “Mấy người này chắc tiêu rồi.”

Hiện giờ đã là ngày thứ ba của phó bản, nhưng dựa vào kinh nghiệm trước nay với những phó bản cấp S, chỉ khi quái vật hình người xuất hiện, trò chơi mới chính thức bắt đầu.

“Lam Từ Từ có khi còn gắng thêm được vài ngày.”, Lý Dương vừa theo dõi màn hình, vừa cằn nhằn: “Nhưng mấy người chơi chưa có kinh nghiệm còn lại... chắc không trụ nổi bao lâu.”

Chưa dứt lời, đã có một giọng trẻ con giận dữ vang lên:

“Anh em sẽ không chết! Mấy người nói bậy!”

Hai người sững lại, quay đầu nhìn về phía bậc thang phía xa. Một bé gái khoảng sáu, bảy tuổi đang đứng đó, vai đeo cặp sách, gầy gò hơn hẳn so với đám trẻ cùng tuổi.

Tóc vàng khô xác, đôi mắt đỏ hoe đẫm nước. Nhưng bé lại kiên quyết lặp lại, giọng run run:

“Anh em đã hứa sẽ quay về... Anh nhất định sẽ không sao cả!”

Anh?

Lý Dương và Trần Khải Hỉ lập tức hiểu — anh trai của cô bé rất có thể đang ở trong chính phó bản cấp S này.

Họ liếc nhau, rồi rà lại danh sách người chơi được gửi. Trong đó có một cái tên: Tiêu Năm, chàng trai tập tễnh đi không vững kia... đúng là có nét giống cô bé.

Không ngờ lại có người thân của người chơi nghe được những lời họ vừa nói. Cả Lý Dương lẫn Trần Khải Hỉ đều thấy xấu hổ. Họ thật sự không nên buột miệng nói chuyện đó ngoài công cộng.

Miệng khô đắng, cả hai cố gắng gượng một câu xin lỗi.

Nhưng những lời an ủi tiếp theo... họ không thể nào nói ra được. Nếu lời cô bé nói là thật, thì cái kết sắp tới sẽ càng khiến bé đau lòng hơn.

Bọn họ không tin người anh sẽ trở về.

Nhìn hai người đàn ông im lặng, đối phó lấy lệ, nỗi uất ức và sợ hãi mất đi người thân bỗng chốc trào dâng trong lòng Tiêu Thiến. Cô bé nghẹn ngào không thành tiếng, siết chặt quai cặp, không nói gì nữa, quay người chạy đến bậc thang và ngồi sụp xuống.

Ánh mắt mờ nước vẫn dõi theo bóng người quen thuộc trong màn hình live stream.

Anh nhất định sẽ quay về.

Anh đã hứa... sẽ không thất hứa.


— Tại nơi trú ẩn của thần linh —

Đường Thanh chống tay vào tường, đập đầu thật mạnh vào vách, rồi mới ngồi lại vào chỗ.

Vận may cái kiểu gì đây chứ?!

Phó bản có quái vật hình người vốn dĩ rất ít, xác suất xuất hiện cũng cực thấp… Vậy mà hắn vẫn đâm đầu vào!

Bây giờ thì hay rồi. Một phó bản vốn đã khó nhằn, giờ thì trực tiếp biến thành địa ngục.

Cảm xúc trong lòng Đường Thanh loạn xạ suốt một lúc lâu. Hắn siết chặt tay, nếu trước mặt có bao cát, chắc đã đấm nát.

Nhớ lại poster trước khi chọn phó bản, hắn mới nhận ra, đúng là hai bóng nữ cắt hình kiểu giống nhau! Nhưng lúc đó hắn đâu có để ý...

Giờ có hối hận cũng muộn rồi.

Đây là phó bản do chính hắn lựa chọn. Cho dù có liều mạng, hắn cũng phải tiếp tục.

Dù sao, hiện giờ hắn không còn dư điểm tín ngưỡng, không thể chọn nhảy sang phó bản khác được nữa.

Sau khi vật lộn một hồi, hắn ngẩng đầu nhìn về phía giao diện. Trên màn hình là năm người chơi, sắc mặt ai nấy đều căng thẳng đến cực điểm.

Bọn họ đều hiểu rõ quái vật hình người vừa xuất hiện... chính là dấu hiệu tử thần.

Hai vị nữ chủ nhân ưu nhã nhẹ nhàng khép quạt nhung, môi cong lên một nụ cười tinh xảo. Một trước một sau, họ khoác tay quản gia bước xuống xe ngựa, đi thẳng vào trang viên.

Dáng vẻ cao quý, đoan trang, ung dung đến đáng sợ.

Suốt cả quá trình, họ thậm chí không liếc nhìn lấy một lần đám người hầu mới như thể con người căn bản không lọt vào mắt của họ.

Quản gia đi theo sau, kéo theo rương hành lý đầy đồ vật từ xe xuống, giữ một khoảng cách đúng mực phía sau hai vị nữ chủ nhân.

Đám nấm quái vật nối đuôi theo, nhưng khi vào đến sân trong thì rẽ về phía khác — có vẻ như hướng đến phòng ăn.

Năm người chơi cũng bị cuốn vào dòng di chuyển đó, ăn trưa trong im lặng.

Từ lúc nhìn thấy hai thể thần nữ chủ, họ hoàn toàn không nói gì, đến khi trở về khu chung cư tầng hai, bầu không khí đè nén mới bùng phát.

“Quái vật hình người… là hình người thật đó… Vậy còn vượt ải kiểu gì nữa? Chúng ta sắp chết hết đến nơi rồi…” – Người làm vườn ôm đầu, lẩm bẩm hoảng loạn.

Nghe đến đây, Mã Nhạc San vốn đã sợ sẵn, hoàn toàn không chịu nổi nữa. Cô nấc lên từng tiếng: “Tôi không muốn chết…”

Đúng vậy, có khi chết luôn còn sướng hơn sống kiểu này. Giãy giụa sống sót cũng chẳng để làm gì, thà bị đồ tể xử luôn cho xong.

Ngô Đông cảm thấy vết thương ở lưng âm ỉ đau, dựa vào tay vịn cầu thang, ánh mắt dần mất tiêu cự.

Cảm xúc tiêu cực lan nhanh như bệnh truyền nhiễm, khiến cả không gian kín bưng này như bị mưa dầm làm úng.

Tiêu Nam đứng một góc, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Một lúc sau, cậu móc ra chiếc đồng hồ quả quýt, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh nhỏ bên trong, rồi lặng lẽ nhét lại vào ngực.

Ánh mắt lướt qua những người đã nửa sống nửa chết, cậu cau mày, bực dọc, rồi bước đến trước mặt người làm vườn:

“Nếu anh không muốn tiếp tục, thì đưa chìa khóa vạn năng cho tôi. Dù sao anh cũng đâu dùng được nó nữa.”

Cái gì cơ?

Người làm vườn ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ ngơ ngác.

Tiêu Nam nhìn ba người đã hoàn toàn mất hết ý chí chiến đấu, trong đó có cả người làm vườn, giọng điệu vô cùng mỉa mai:

“Các người không muốn sống nữa, nhưng tôi thì muốn, tôi còn định vượt ải tiếp.”

“Ý cậu là gì?!”

Nghe vậy, trong lòng Ngô Đông và hai người còn lại đều cảm thấy khó chịu vô cùng. Cái gì mà "các người không muốn sống nữa"?

Bọn họ tất nhiên là muốn sống rồi! Nhưng đây là phó bản cấp S đó! Lúc trước, người bảo vệ nổi danh nhất trong quân đoàn, Tống Đình Tư, cũng đã ngã xuống ở một phó bản cấp S, huống chi bọn họ chỉ là mấy người bình thường! Có thể làm được gì bây giờ?

Đúng là một lũ yếu đuối.

Tiêu Nam hoàn toàn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng bọn họ, nhếch mép: “Vậy tôi đổi cách nói, các người không muốn tiếp tục vượt ải, thì tôi đi một mình.”

“Một mình?! Cậu xàm l*n à, một cái thằng què như cậu, chưa chắc vận chuyển nổi cái bao nấm, đi là chết chắc!”

Huống hồ, theo như suy đoán của bọn họ, hệ thống nấm tới canh nấm này là “chuỗi sinh sản – cung ứng” hoàn chỉnh, chỉ cần có một bước không làm được, kết cục chỉ có một: chết.

Tiêu Nam quay sang nhìn Ngô Đông, từng chữ từng chữ nói rõ ràng: “Cho dù cuối cùng là chết, tôi cũng phải thử. Tôi muốn sống tiếp.”

Ngoài màn hình, Đường Thanh mím môi. Hắn không nhìn nhầm cảnh Tiêu Nam lấy ra cái đồng hồ quả quýt, trong đó dán bức ảnh cô bé hắn từng thấy trong công viên.

Mỗi người chơi đều có khao khát sinh tồn.

Tiêu Nam có chấp niệm, dù biết rõ phó bản này rất khó, cậu ta vẫn không quên rằng, ở thế giới hiện thực kia, còn có người đang đợi cậu quay về.

Trong đầu lại hiện lên hình ảnh dưới ánh đèn đường, thiếu niên què chân dắt tay cô bé rời đi, ngón tay Đường Thanh khẽ gõ lên giấy, cán cân trong lòng hắn bắt đầu nghiêng về phía Tiêu Nam.

Hắn cần một “đồng minh”, và người đó phải đủ bình tĩnh, càng phải có quyết tâm sống sót, như vậy mới có thể nâng cao xác suất sống trong cái phó bản kinh dị này.

Nếu đồng minh tương lai chỉ cần gặp quái vật mạnh là hoảng loạn, oán than, rồi lung lay cả niềm tin sống sót, thì Đường Thanh chẳng thấy khả năng nào để cùng tồn tại được.

Hơn nữa, Tiêu Nam thực ra là một thiếu niên rất mềm lòng. Vừa rồi cậu nói vậy, cũng không hẳn là không có ý định chọc cho mấy đồng đội rệu rã kia tỉnh lại.

Trong lòng bắt đầu ngã ngũ, Đường Thanh nhìn về giao diện. Ba người chơi bị Tiêu Nam mỉa mai, mặt mày đỏ rồi trắng, nhìn nhau rồi cùng im lặng.

Và đúng lúc ấy, từ nãy vẫn im lặng, Lam Từ Từ cất tiếng:

“Tiêu Nam nói đúng. Nếu chưa từng thử, ai biết được kết cục cuối cùng sẽ ra sao?”

Là thành viên của hiệp hội, cho dù có chết, cô cũng phải cố gắng truyền lại manh mối của phó bản này qua buổi phát sóng trực tiếp cho mọi người.

Không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy.

Thấy Tiêu Nam và Lam Từ Từ đều giữ vững thái độ, ba người kia sau một lúc lâu trầm mặc thì cắn răng: “Liều mạng!”

Cùng lắm thì chết, dù sao phó bản cấp S vượt ải cũng toàn chết, chi bằng liều một phen.

Lam Từ Từ gật đầu, sau đó nhìn sang Tiêu Nam: “Nếu mọi người đã quyết định tiếp tục, vậy chúng ta bàn kế hoạch hành động tiếp theo đi. Phó bản cấp S tuy khó, nhưng nếu hợp tác tốt, chưa biết chừng có thể qua được.”

Tiêu Nam ừ một tiếng, liếc nhìn ba người kia rồi ngồi xuống cạnh Lam Từ Từ.

Trước đó họ đã quyết định sẽ tới phòng làm việc trong trang viên, nơi rất có khả năng tồn tại môi giới triệu hoán của thần Bách Hiểu Sinh.

Có được Bách Hiểu Sinh, ít nhất không cần lo Ngô Đông trả lời sai câu hỏi về nấm, dẫn tới người trong nhóm bị giết.

“Nữ chủ nhân của trang viên đã quay về, kế hoạch ban đầu cần điều chỉnh lại, và người mấu chốt nhất trong chuyện này… chính là người làm vườn.”

Thấy Lam Từ Từ nhìn về phía mình, người làm vườn giật mình gật đầu:

“Tôi biết rồi. Lúc Ngô Đông và Tiêu Nam đi thư phòng, tôi sẽ cố gắng thu thập thêm thông tin.”

Tách thành hai nhóm là để tối đa hóa lợi ích và hiệu quả.

Lam Từ Từ gật đầu. 8 giờ tối nay, cô và Mã Nhạc San sẽ bị bắt đi nghỉ, không được tự do hành động. Chỉ có ban ngày là còn thời gian để tìm manh mối.

“Ngày mai nữ chủ nhân chắc sẽ tới phòng vũ đạo, kiểm tra kết quả luyện tập của tôi.”

Nghề nghiệp thật sự của Lam Từ Từ là giáo viên dạy khiêu vũ quốc tế, cô rất giỏi nhảy múa, nhưng điệu múa mà hai vị nữ chủ nhân yêu cầu, hiển nhiên không đơn giản.

Phòng vũ đạo, ngoài tập tranh sơn dầu ra thì chẳng còn manh mối nào. Nhưng tạm thời Lam Từ Từ chưa giải được tranh, muốn giải mã tranh sơn dầu này, chắc chắn cần thêm nhiều gợi ý.

Tiêu Nam từng bàn chuyện này với cô. Nghe đến đây, cậu quay sang gật đầu, giọng không mỉa mai như lúc nói với ba người kia, nhưng cũng chẳng thân thiện:

“Tôi sẽ chú ý xem trong thư phòng có manh mối liên quan đến vũ đạo hay không.”

Ngô Đông cũng gật đầu: “Tôi cũng vậy.”

“Cảm ơn.” Lam Từ Từ khẽ nói, trong lòng tuy có chút cảm kích nhưng không dám hoàn toàn trông chờ vào hai người họ hay người làm vườn.

Nếu họ tìm được thì tốt, không thì cô cũng chuẩn bị sẵn cách cuối cùng, cho dù có phải gồng lên chịu đựng ngày mai.

Ít nhất, trước khi hiểu rõ hơn về hai nữ quái vật kia…

—— Đông!

Tiếng chuông vang lên từ tháp đồng hồ bên ngoài cửa sổ. Hai người chơi ca sáng bị quái vật gọi về phòng.

Còn những người chơi ca tối thì được tự do hoạt động. Ba người nhìn nhau rồi xuống lầu.

Tiêu Nam và Ngô Đông cùng nhau đi về phía thư phòng để tìm manh mối. Người làm vườn thì đi hướng ngược lại, gom thêm tin tức để tiết kiệm thời gian.

Sắp tới rồi.

Đường Thanh nhìn hai người chuẩn bị xông vào thư phòng, lập tức ngồi thẳng lưng, mắt dán chặt màn hình.

Quái vật gác thư phòng sẽ đánh dấu lúc 9 giờ, nhưng nó quay lại cực nhanh, thời gian thực sự có thể hành động chỉ là hai phút.

Chỉ hai phút.

Đường Thanh hít sâu, cố gắng làm dịu trái tim đang đập dồn dập. Hai người kia nếu vào được thư phòng thì tốt, nhưng nếu bị quái vật phát hiện… Có thể chính là thời khắc hắn phải ra sân.

Hắn đã chuẩn bị đầy đủ rồi, kỹ năng đặc hiệu cũng đã hoàn thành xong, đồng minh tiềm năng cũng dần rõ ràng, mọi thứ đều đang đi vào guồng.

Nếu phó bản xảy ra biến cố, hắn không có lý do gì để tiếp tục kéo dài thời gian nữa.

Rốt cuộc, không gì bằng lúc nguy hiểm mới có thể thu thập được giá trị tín ngưỡng tốt nhất.

Hắn nên chuẩn bị tâm lý để tiến vào phó bản.

Và đúng lúc đó, Tiêu Nam và Ngô Đông đã nấp ở góc gần thư phòng.

“Thời gian sắp đến rồi.” Ngô Đông thấp giọng nói với Tiêu Nam, tay chân lạnh ngắt, giọng run rẩy. Đây là cơ hội duy nhất của hắn. Nếu thất bại, ngày mai lại phải tiếp tục vận chuyển mấy cây nấm muốn mạng người kia.

Tiêu Nam gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào quái vật gác thư phòng. Gần đến giờ đánh dấu, quái vật rút vũ khí về, xoay người rời đi.

“Chuẩn bị.”

Đôi mắt Tiêu Nam đầy sát khí. Cậu nhìn theo bóng quái vật đang khuất xa, thì thầm: “Hành động.”

Thanh âm vừa dứt, hai người đồng thời lao về phía thư phòng. Tiêu Nam lấy chìa khóa vàng mà người làm vườn đưa, quét hai lần lên cánh cửa lớn.

Giây tiếp theo, một cánh cửa đen như mực đột nhiên hiện ra.

Không cần nhắc nhở, Ngô Đông đã nhào vào trước, Tiêu Nam theo sát sau.

Vừa vào trong, cửa thư phòng liền xoay nghịch chiều kim đồng hồ, hắc động càng lúc càng nhỏ, đến khi biến mất hoàn toàn, cánh cửa lại như cũ, chẳng ai biết đã từng mở ra.

Mà đúng lúc hắc động vừa biến mất, quái vật vừa đánh dấu đã quay trở lại, đứng ngay trước cửa thư phòng, nhưng không phát hiện ra gì.

Sau cánh cửa tối đen như mực, Ngô Đông và Tiêu Nam liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt thở phào.

Bọn họ đã thành công lẻn vào bên trong!

Hai người hơi buông lỏng tinh thần, cẩn trọng đánh giá khắp thư phòng. Bọn họ hoàn toàn không dám đốt đèn, sợ ánh sáng sẽ thu hút những quái vật khác.

Trong không gian tối om, Đường Thanh có thể nhìn thấy họ dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, cử động nhẹ nhàng đến mức gần như không tiếng động, kiên nhẫn rà soát từng quyển sách một.

Hắn hơi thở ra một hơi nhẹ nhõm. May mắn là chưa có chuyện gì ngoài ý muốn. Chỉ là… muốn vào phó bản, hắn phải chọn đúng thời điểm.

Nghĩ tới đây, Đường Thanh vừa cảm thấy may mắn vừa thấy đau đầu. Hắn không chắc liệu sau này có còn gặp được thời cơ thích hợp không.

Toàn bộ thư phòng có tám giá sách lớn. Trong màn hình, Tiêu Nam và Ngô Đông bắt đầu từ dãy sách xa nhất, lần lượt rà soát từng bước.

Nếu là triệu hồi Bách Hiểu Sinh làm môi giới, thì quyển sách kia sẽ có ký hiệu đặc biệt trên bìa, hơn nữa khi chạm vào còn có cảm giác nóng rực.

Trong bóng tối, Tiêu Nam nheo mắt, ngón tay lướt trên trang sách, cẩn thận kiểm tra từng quyển.

"Phía cậu thế nào?"

Ngô Đông đã rà hai dãy mà chẳng thấy gì, cau mày hỏi.

Tiêu Nam cũng lắc đầu, môi mấp máy: "Còn bốn dãy nữa. Nếu lục tung hết cũng không thấy môi giới, vậy phải mở sách ra đọc nội dung."

Phòng này đã có quái vật canh giữ, dù không có môi giới thì chắc chắn cũng có manh mối quan trọng nào đó.

Nghe đến đây, tim Ngô Đông trùng xuống. So với việc mò mẫm tìm manh mối vô định, hắn càng mong có thể tìm thấy môi giới của Bách Hiểu Sinh.

Hai người trầm mặc tiếp tục rà soát.

"Có không?"

"Không."

Ngô Đông và Tiêu Nam đều sầm mặt. Dù lúc đầu họ đã chuẩn bị tâm lý rằng có thể trong thư phòng này chẳng có môi giới, nhưng khi thực sự xác nhận điều đó, họ vẫn không tránh khỏi cảm giác thất vọng.

Đường Thanh đang xem phát sóng cũng khẽ thở dài. Thật ra hắn cũng rất muốn có "đồng nghiệp thần linh" xuất hiện. Dù điều đó có thể khiến tín ngưỡng của hắn bị chia sẻ, nhưng phó bản này thực sự quá nguy hiểm.

Ngay cả Đường Thanh cũng không dám chắc mình có thể toàn mạng trở ra.

Thấy hai người bắt đầu định đọc nội dung sách, Đường Thanh thuận tay cầm lấy sổ tay bên cạnh, định ghi chép lại những gì mình đã thấy.

Hiểu càng nhiều về đồ vật trong phó bản, tuyệt đối không phải chuyện xấu.

Nhưng ngay giây tiếp theo, ánh mắt Đường Thanh dừng lại ở phát sóng, biểu cảm lập tức cứng đờ.

—— Ngoài thư phòng, trên ô kính sát tường, dán chặt một cái đầu mọc đầy mắt. Bởi vì áp sát vào kính nên cả khuôn mặt đều méo mó, khóe miệng nứt ra một nụ cười khoa trương đến kỳ dị.

Là quản gia của trang viên!

Tại sao quản gia lại xuất hiện ở đây?!

Nhìn hai người trong thư phòng còn không hề hay biết, vẫn đang kiểm tra sách, Đường Thanh gấp đến mức suýt bật dậy.

Chạy mau! Chạy mau!

Trong lúc hô hấp bị nghẹn, quản gia dán mặt trên kính lùi lại một bước, xoay người rời đi. Nhưng do giới hạn của góc quay, Đường Thanh hoàn toàn không biết gã đi đâu.

Nhưng rõ ràng trước đó quản gia đã đặc biệt nhấn mạnh: khu vực bị quái vật canh giữ là cấm người chơi tiếp cận.

Đủ để hiểu rằng, cái nụ cười quái dị ấy, tuyệt đối không mang ý tốt.

Đường Thanh ngồi trở lại, cố bình tĩnh lại: Không sao, không sao, nhìn theo hướng tích cực, đây chẳng phải là thời cơ thích hợp nhất để hắn xuất hiện sao?

Chỉ là đối phó với một quái vật mọc đầy mắt thôi mà. Đường đường là “thần linh” thu thập tín ngưỡng, thì không thể sợ!

Đường Thanh lại kiểm tra kỹ năng đặc biệt của mình lần nữa, biểu cảm trở lại bình tĩnh, nhưng chân đang xếp bằng lại khẽ run.

Bình tĩnh, bình tĩnh. Biết đâu lát nữa sẽ được “lên sân khấu”. Giờ phải nhanh chóng tìm lại cảm giác nhập vai “thần linh”.

—— Rắc rắc

—— Rắc rắc

Bên ngoài thư phòng vang lên âm thanh kỳ dị, Tiêu Nam và Ngô Đông đang cầm sách lập tức ngừng lại, thần kinh căng như dây đàn. Hai người liếc nhìn nhau rồi vội rút lui về góc tối.

—— Xoảng!

Cửa thư phòng mở ra.

Gần như cùng lúc với âm thanh ấy, hai người nhanh chóng nấp sau giá sách, ngừng thở, cố len ánh nhìn qua khe hở để theo dõi hành lang bên ngoài.

Chỉ thấy một bóng người mặc âu phục quản gia, ngược sáng đứng trước cửa.

Quản gia tại sao lại tới đây?!

Tiếng tim đập như sấm nện vào màng tai. Cả Tiêu Nam và Ngô Đông đều siết chặt thân thể vào kệ sách, không dám hô hấp mạnh.

Dưới ánh đèn mờ hành lang, từ cổ và tay của quản gia, rất nhiều con mắt đột nhiên trồi ra, xoay loạn theo từng nhịp chuyển động của các con mắt trên đầu, như một hệ thống camera sống, tham lam quét qua từng góc thư phòng.

Cảnh tượng quái đản này khiến cả hai sắc mặt tái mét, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.

—— Kẽo kẹt, kẽo kẹt

Tiếng răng nhai sắc bén vang lên.

Tựa như đang nhấm nháp một món ngon nào đó, quản gia lộ ra vẻ thỏa mãn. Lúc này, Ngô Đông và Tiêu Nam mới để ý đến món đồ trong tay hắn.

Chờ nhìn rõ, hai người đồng tử co rút dữ dội, hô hấp gần như đình trệ.

Đó là… cánh tay của vệ binh nấm trong thư phòng!

Quản gia… ăn luôn vệ binh quái vật?!

Tiêu Nam và Ngô Đông hoàn toàn chết lặng. Dù không muốn tin, nhưng một suy đoán lạnh toát sống lưng bắt đầu hình thành.

—— Hành tung của bọn họ đã bị quản gia phát hiện.

Từ lúc rời chung cư đến giờ, họ đã cẩn thận từng bước. Sau khi vào thư phòng cũng chắc chắn đã tránh né quái vật và mọi theo dõi. Nhưng tại sao lại bị phát hiện nhanh như vậy?!

Quản gia không quan tâm đến suy nghĩ của hai con mồi, vừa nuốt phần còn lại của cánh tay, vừa tao nhã dùng khăn tay lau miệng. Gã cất giọng như ngâm nga:

"Chủ nhân của ta không thích người hầu chậm trễ nhiệm vụ. Hộ vệ này dám vi phạm cấm lệnh, nên phải nhận trừng phạt."

"Và tương tự, các ngươi, những kẻ bước chân vào thư phòng của chủ nhân, cũng sẽ phải tiếp nhận trừng phạt."

Gã khẽ khép cửa thư phòng lại. Sau đó, nở một nụ cười quái dị, làn da đầy mắt xoay tít, nhìn chính xác vào một góc phòng, trong ánh nhìn ấy là ác ý nồng nặc.

Giày da gõ xuống nền gỗ, tiếng cót két vang vọng trong bóng tối, càng làm nỗi sợ phóng đại đến cực điểm. Ngô Đông rớm nước mắt, nhìn Tiêu Nam như cầu cứu.

Góc kệ sách này là vị trí tốt nhất để ẩn nấp, nhưng chỉ trốn thì không phải là cách giải quyết.

Tiêu Nam siết chặt tay đến mức móng tay cắm vào lòng bàn tay bật máu. Trong đầu hắn hỗn loạn. Nhưng còn chưa kịp quyết định thì…

Tiếng giày da bỗng ngừng.

"Tìm được các ngươi rồi."

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên giữa không trung, ngữ khí tham lam, như kẻ đang trêu đùa món ăn trên bàn tiệc.

Cả hai người cứng đờ. Họ căn bản không biết quái vật đang ở đâu.

Chỉ một giây sau, Ngô Đông đột nhiên cảm thấy lạnh toát sau lưng. Hắn run rẩy quay đầu lại, chỉ thấy một quyển sách phía sau đã biến mất, để lộ… một nửa con mắt lấp ló qua khe hở.

“A ——!”

Tiếng hét thất thanh xé toạc thư phòng.

Ngô Đông hoảng loạn định chạy, nhưng vừa cựa quậy đã bị một bàn tay túm lấy mắt cá chân.

Vết thương sau vai lại toạc ra, máu ứa ra. Nhưng hắn chẳng còn tâm trí nào quan tâm. Run rẩy ngẩng đầu, hắn thấy quản gia há cái miệng đầy răng cá mập, còn dính máu của thủ vệ.

“Không… đừng mà…” Ngô Đông lắc đầu liên tục, muốn vùng ra nhưng chân phải bị bẻ gãy ngay sau đó, rồi bị ném lên tường như một bao rác.

Máu tươi loang lổ dưới sàn, thư phòng vang lên tiếng r*n rỉ đau đớn.

Phía bên kia, Tiêu Nam lui lại một bước, nhưng ngay lập tức nhận ra: đôi mắt trên cổ quản gia đang nhìn chằm chằm về phía cậu, ánh nhìn đầy tham lam.

Cậu biết, lần này bản thân không thể thoát.

Tiêu Nam hoàn toàn chắc chắn về điều đó. Cậu nhìn thấy quái vật đang tiến thẳng về phía mình, liền không chần chừ, túm lấy một quyển sách dày bên tay ném mạnh vào đối phương. Thân thể run rẩy của cậu bắt đầu dần khôi phục lại tri giác. Trong mắt Tiêu Nam lóe lên một tia hung ác, nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh bố cục giá sách, rồi xoay người quẹo trái, giơ chân đá mạnh một phát vào kệ sách bên cạnh.

Kệ sách lắc lư, nghiêng về phía con quái vật.

Nếu không thể trốn, thì cậu chẳng còn đường chạy. Dù thế nào, cậu cũng phải sống sót. Cậu không thể chết.

Tiêu Nam quét ánh mắt tìm kiếm tất cả những vật gì có thể dùng để phản kháng.

“Ta thật sự khâm phục dũng khí của ngươi,” quản gia nở nụ cười quái gở, “nhưng ta càng yêu thích việc phục vụ cho hai vị nữ chủ nhân của mình hơn.”

“Cho nên ta sẽ ban cho ngươi phần thưởng, một cái chết đau đớn nhất.”

Khác với tên bếp trưởng thích đùa bỡn lòng người, thứ mà quản gia thích nhất là nhìn con mồi của mình thống khổ mà chết.

Với một thực thể căn bản không phải con người như gã, hành động vùng lên tuyệt vọng của thiếu niên trước mắt chẳng có chút uy hiếp gì. Quản gia thậm chí chẳng thèm tránh, chỉ đưa tay phải mang găng trắng nhẹ nhàng đỡ lấy kệ sách suýt đổ, đẩy nó về vị trí cũ như không.

Ngay khoảnh khắc Tiêu Nam định lao lên làm điều gì tiếp theo, quản gia đã lập tức xuất hiện ngay trước mặt cậu, một tay siết chặt lấy cổ.

Cánh tay lạnh như băng nâng dần lên, kéo theo cả người Tiêu Nam lơ lửng khỏi mặt đất. Cậu giãy giụa không ngừng, mặt đỏ bừng, thái dương gân xanh nổi rõ, hai tròng mắt đầy tơ máu như muốn bật ra. Thiếu oxy khiến cậu dần mờ mịt.

Giữa cơn choáng váng, cậu thấy em gái mình đang cười với mình. Trước khi rời đi, cậu đã nói với nó: “Chờ anh trở lại.”

Không được… mình không thể chết.

Tiểu Thiến vẫn đang đợi mình. Mình không thể để nó một mình được. Nó còn nhỏ như vậy… nếu vào phó bản, thì biết làm sao?

Dù không thể hít thở, dù ý thức đang mờ dần, Tiêu Nam vẫn gắng sức giãy giụa.

Cậu tưởng mình vùng vẫy rất dữ dội, nhưng thực tế chỉ là chân tay hơi nhúc nhích. Trước một sức mạnh áp đảo, sự kháng cự của cậu yếu ớt đến mức buồn cười.

Ngay sau đó, quản gia ném mạnh cậu vào tường.

Gã rất thích cái cảm giác đập nát, như vậy thì mùi vị con mồi sẽ ngon hơn một chút.

Sống lưng Tiêu Nam va đập mạnh, máu tanh trào ra từ cổ họng, cậu há miệng hít lấy từng ngụm không khí, nhưng trong mắt đã nhuộm một lớp huyết hồng sau cú đập vừa rồi.

Tiếng giày da lộp cộp mỗi lúc một gần.

Tiêu Nam cố chống đau, run rẩy vươn tay về phía trước, móng tay đã nứt toác rỉ máu, trên sàn kéo ra mấy vệt máu đỏ. Nhưng dù cậu có cố đến mấy, thân thể vẫn không nhúc nhích được chút nào.

Tiểu Thiến...

Cậu không thể chết. Cậu nhất định phải trở về.

Mỗi lần hít vào, như bị kim đâm vào phổi.

Tiêu Nam muốn sống. Nhưng hiện thực tàn khốc không cho cậu cơ hội. Cậu cảm nhận rõ cổ mình lại bị siết chặt, ngay cả một chút sức lực cũng không còn.

Ý thức dần dần tan biến.

Ngay lúc mọi thứ chuẩn bị chìm vào tĩnh mịch hắc ám tuyệt đối, bên tai bỗng vang lên một giọng nói lạnh lẽo:

【Thờ phụng ta, ta sẽ cho phép ngươi triệu hoán ta một lần.】

...Thờ phụng?

Họng cậu đầy mùi máu tanh, hô hấp gấp gáp vì bị siết cổ. Đại não trì độn cố tiêu hóa ý nghĩa câu nói kia. Trong lúc hoảng loạn, cậu còn tưởng đó là ảo giác. Đôi môi nứt nẻ rỉ máu run rẩy.

Chỉ cần có thể sống, dù là ma quỷ… tôi cũng nguyện thờ phụng.

Bàn tay bóp cổ lại siết chặt hơn. Thân thể Tiêu Nam giãy giụa ngày càng yếu. Khuôn mặt cậu đã chuyển sang đỏ tím, mí mắt càng lúc càng nặng trĩu.

Chỉ cần còn sống… để trở về… gặp Tiểu Thiến…

Dường như cảm nhận được sự đồng thuận của cậu, khoảnh khắc tiếp theo, trong thư phòng tối om bỗng nhiên bùng lên vài ngọn lửa u lam, lơ lửng cháy bập bùng giữa không trung.

Cùng lúc đó, giọng nói lạnh lẽo nhưng ẩn chứa chút dịu dàng vang lên bên tai:

【Khế ước thành lập.】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play