Tác giả: Đạo Trường Đan Phi

Editor: Sóc bay

Lời là thế, nhưng Đường Thanh vẫn cảm thấy sốt ruột, dù sao thời gian còn lại của phó bản chỉ còn năm ngày, trước khi kết thúc, hắn phải tìm bằng được giá trị tín ngưỡng.

Đường Thanh nhìn thấy ánh mắt hoang mang trong phòng live của Ngô Đông, rồi chuyển tầm mắt sang phòng bên cạnh.

Người gõ cửa là người làm vườn.

Hiện đã là 3 giờ chiều.

Bốn người chơi bị nhốt trong phòng nghỉ đã được tỉnh lại, chuẩn bị đến nhà ăn.

Người làm vườn cẩn thận hỏi han: "Sắp đến giờ rồi, thể trạng cậu thế nào?"

"Tôi ổn. Chúng ta đi nhà ăn thôi."

Vì vội xỏ giày, Ngô Đông lại làm rạch vết thương, đau đến rên lên một tiếng, khép cánh tay bị thương rồi bước ra ngoài.

Bốn người chơi cùng nhau đi xuống nhà ăn.

Cùng với họ là những quái vật có ca trực ca tối: trên đầu chụp nấm, nửa người dưới tuy giống cơ thể con người, nhưng đôi chân lại dính chặt với rễ cây.

Chúng bám sát bốn người chơi, tuy không nói gì nhưng ánh mắt tràn ngập ác ý, dù qua màn hình cũng đủ để Đường Thanh lạnh sống lắng.

Bốn người cũng nhận ra cảm xúc quái vật, luôn giữ khoảng cách với chúng.

Thức ăn ở nhà ăn phần lớn là nấm.

Những cây nấm bị xào quá lửa kia đang lềnh bềnh trong thố cơm, muỗng cơm run nhẹ bên trong. Rõ ràng mang hình dạng nấm, vậy mà lại giống như đang khoác lên lớp da của một con sâu trắng – quỷ dị đến rợn người.

Bọn quái vật vốn đang nhìn chằm chằm vào người chơi, giờ thấy cảnh này liền đồng loạt chuyển mắt, ánh nhìn đỏ rực đổ dồn về phía đám nấm trong thố, như thể sắp lao tới… cướp một miếng.

Người chơi thì chẳng ai đụng tay vào món nấm, chỉ dám gặm màn thầu màu vàng.

Màn thầu vàng này là món duy nhất được phó bản công nhận là an toàn. Dù không ngon, nhưng lúc này không ai còn quan tâm.

Sau khi dùng bữa xong, bọn họ phải tự rửa nốt bát đĩa, xong xuôi cũng đã gần 6 giờ.

Trở về khu phòng ở, bốn người chờ Lam Từ Từ và Mã Nhạc San. Trong đó, Ngô Đông càng lộ rõ vẻ nôn nóng.

Ban ngày, cả đám bị ép cưỡng chế ngủ, chỉ còn lại hai đứa con gái lén đi tra xét chỗ kia, nơi có khả năng chứa vô số kệ sách.

Chuyện này liên quan trực tiếp tới vấn đề sống chết của hắn, Ngô Đông không giấu được lo lắng.

Cuối cùng, Lam Từ Từ và Mã Nhạc San trở lại, mang về tin xấu.

"Phòng tập nhảy đã bị khoá cửa sổ, tôi không ra ngoài được, chỉ Nhạc San đi tra cái Tiêu Nam nói." Lam Từ Từ nhăn mặt.

Mã Nhạc San tái mặt: "Tôi nhìn qua cửa sổ, đúng là trong đó có nhiều sách. Hình như đó là thư phòng của hai nữ chủ nhân. Nhưng ngoài cửa lại có quái vật canh, rất khó vào."

Nói ngắn gọn: không lấy được sách.

Ngô Đông đồng cứng.

Màn live Đường Thanh đang xem cũng cho thấy rõ chuyện đã xảy ra. Hôm qua Lam Từ Từ kiểm tra cửa sổ, khi đó vẫn còn mở được. Hôm nay cửa và cửa sổ đều bị đóng đinh chặt.

Trên gương bên bàn đặt tờ giấy:

[Kính gửi vị nữ sĩ đã quan tâm đến vấn đề cửa sổ ngày hôm qua, chúng tôi đã sửa chữa xong. Xin hãy tập trung hoàn thành việc biên tập vũ đạo cho hai vị chủ nhân đáng kính. — Quản gia Ehlers]

…Gã biết rồi! Gã biết Lam Từ Từ đã kiểm tra cửa sổ!

Không ai biết liệu gã quản gia trên đầu mọc đầy mắt kia, liệu có phải luôn dõi theo từng động tác của người chơi không...

Biết đâu kỹ năng thật sự của quản gia là thiên lý nhãn kiêm camera giám sát, Đường Thanh cười khổ một tiếng. Đến lúc đó hắn mà bước vào, cũng phải đối mặt với con quái vật này thôi.

Các cô không dám làm lớn chuyện, Lam Từ Từ đành ở yên.

Mã Nhạc San phải một mình hành động. Nhưng thực tế cô cũng gặp phiền toái.

Vốn nhiệm vụ chính của Mã Nhạc San là đưa canh nấm cho quản gia, xong xuôi phải đi thu thập tin tức từ thư phòng.

Nhưng hôm nay khi đẩy xe đến chỗ quản gia, xuất hiện một con quái vật chảy nước miếng bám theo.

Hôm qua chúng chỉ thè lưỡi với canh nấm, hôm nay lại đeo bám cả cô!

Cái này khiến Mã Nhạc San không thể thu thập thêm thông tin. Vậy là đã cố gắng hết sức.

Ngô Đông nghe xong, sắc mặt tái nhợt hẳn đi.

Anh ta mấp máy môi vài lần, bị tin tức này đả kích đến choáng váng. Một tay không ngừng vò lấy tóc mình, giống như bị ai đó ghìm chặt trong trạng thái hoảng loạn, mắc kẹt trong thế giới khủng hoảng riêng.

“Cửa thư phòng… có quái vật? Chúng nó chắc chắn sẽ không cho mình vào… Vậy mình phải làm sao mới vào được? Nếu không vào được… thì mấy vấn đề về nấm phải giải quyết thế nào…” Ngô Đông lẩm bẩm như nói với chính mình. Cánh tay đau nhói khiến hắn ta như lại quay về cảnh tượng trong bếp, trước mặt là bếp trưởng đang nhe răng cười dữ tợn, tay vung dao lớn chém xuống. Thân thể Ngô Đông bắt đầu run rẩy từng hồi.

Rõ ràng lúc này, tinh thần của hắn đã có dấu hiệu bất ổn.

Mấy người còn lại nhìn nhau, Mã Nhạc San theo phản xạ liếc về phía Lam Từ Từ. Từ lúc vào phó bản đến giờ, Lam Từ Từ luôn là người dẫn dắt nhóm. Thấy Ngô Đông rơi vào trạng thái như vậy, Mã Nhạc San theo bản năng muốn dựa vào cô ta.

Nhưng Lam Từ Từ không có phản ứng gì.

Con người giúp nhau là điều bình thường, nhưng họ đã giúp đủ rồi. Giờ phút này, điều quan trọng nhất là chính bản thân Ngô Đông phải tự vượt qua.

Người làm vườn và Kha Liêm Trọng cũng chỉ âm thầm liếc nhau, không ai lên tiếng.

Ai cũng nhớ rõ lời cảnh báo của quản gia Ehlers: chỗ nào có vệ binh canh giữ, tuyệt đối không được tự tiện đột nhập. Vậy nên việc Ngô Đông sụp đổ cũng chẳng có gì lạ.

Trong lúc mọi người im lặng, Tiêu Nam – kẻ tóc nhuộm vàng, từ nãy đến giờ không nói tiếng nào cuối cùng cũng cất lời. Tính cậu vốn lạnh nhạt, chẳng mấy khi muốn hòa nhập với nhóm.

Thấy đồng hồ sắp điểm 8 giờ, cậu bắt đầu mất kiên nhẫn. Cậu ta bước về phía cửa mấy bước, chân trái hơi cà nhắc, rõ ràng có vấn đề:

“Chúng ta không định đi phòng sách tìm manh mối à? Sắp 8 giờ rồi, hai người trong nhóm phải bị ép ngủ. Bốn đứa tụi mình còn có thời gian tự do trước khi bắt đầu ca làm.”

Tiêu Nam vốn không muốn dây dưa ở đây lâu. Cậu chỉ muốn sống sót, không dư dả thời gian đi dỗ ai cả.

Nếu không vì lo rằng Ngô Đông làm sai khiến việc cung ứng nấm bị đứt đoạn, thì cậu đã ra ngoài dò la tin tức từ lâu, chứ không phải ngồi ì ở đây.

Đường Thanh nhìn Tiêu Nam trong màn hình livestream, đôi mắt hơi cong lại. Mọi chuyện xảy ra từ nãy đến giờ, hắn đều nhìn rất rõ.

Sau khi Tiêu Nam lên tiếng, Ngô Đông miễn cưỡng kéo mình ra khỏi đám cảm xúc tiêu cực. Anh ta ngẩng lên, gật đầu với Tiêu Nam. Tuy mặt mũi vẫn trông thiếu sức sống, nhưng ít ra anh ta cũng đồng ý thử tới phòng sách.

Dù Mã Nhạc San đã từng đến đó một lần, nhưng vào lúc này, đó là manh mối duy nhất họ có thể bám víu. Dù có quái vật hay không, anh ta cũng phải đánh liều đi thử.

Người làm vườn và Kha Liêm Trọng cũng gật đầu đồng ý đi cùng.

Đúng lúc ấy, từ hành lang xa vọng tới tiếng quái vật nấm cao giọng hét lên:

“Người hầu ca sáng, lập tức về phòng!”

Cả bọn quay sang ra hiệu cho Mã Nhạc San và Lam Từ Từ: “Hai người về trước đi, chuyện còn lại để bọn này lo.”

Dứt lời, bốn người rời khỏi khu chung cư, tiến về phía phòng sách.

Đường Thanh tựa lưng vào tường, trầm ngâm nhìn theo bóng bốn người trong giao diện.

Trước đó, hắn đã từng thông qua livestream của Mã Nhạc San để nhìn rõ tình hình bên ngoài thư phòng.

Quái vật canh giữ thư phòng không khác mấy so với mấy tên đi ăn cơm chung mỗi ngày: đầu vẫn đội mũ nấm, người thì dính đầy rễ cây và dây leo. Chỉ khác là đám canh phòng này to hơn hẳn, to đến mức rất khó đối phó bằng sức người.

Nhưng nhóm người chơi này cũng không ngu. Họ biết rõ phòng sách nguy hiểm nên chẳng ai dại gì mà tiếp cận hẳn vào cửa phòng. Họ chỉ lảng vảng quanh các phòng khác cùng tầng để tìm kiếm thông tin.

Tuy khu vực xung quanh không có quái vật canh giữ, nhưng không có nghĩa là hoàn toàn an toàn. Góc chết trong mỗi căn phòng đều mọc đầy nấm đỏ như máu. Dù không chủ động tấn công, nhưng chúng tỏa ra một mùi khí lạ rất khó chịu.

Cả nhóm cố ý giả vờ không thấy đám nấm ấy, lặng lẽ và cực kỳ cẩn thận tìm kiếm manh mối.

Thời gian trôi qua từng phút một, áp lực đè nặng lên Ngô Đông. Anh ta biết rõ, chỉ cần mấy giờ nữa là lại đến lượt mình “đi làm ca tối”.

Nỗi sợ khiến Ngô Đông trở nên lúng túng, bối rối.

Ngay cả Đường Thanh cũng thấy tim mình siết lại đôi chút. Nhưng rất nhanh, tình hình bất ngờ chuyển hướng.

Tiêu Nam và Kha Liêm Trọng may mắn tìm được một tấm bảng ghi ca trực trong phòng hậu cần. Trên đó ghi lại rõ ràng thời gian lũ quái vật canh giữ cửa phòng sách đổi ca.

Cứ đúng 9 giờ tối, đám quái vật sẽ vào phòng hậu cần để đánh dấu – cũng có nghĩa, vào lúc đó, chúng sẽ rời khỏi cửa phòng sách.

Đường Thanh liếc đồng hồ. Lũ quái vật sắp đến giờ đánh dấu rồi. Các người chơi cũng nhanh chóng nhận ra điều này.

Họ rời khỏi phòng hậu cần, ẩn nấp gần khu phòng sách để quan sát. Quả nhiên, quái vật đã rời đi.

Nhưng dù chúng đi rồi, cửa thư phòng vẫn bị khoá trái. Không có chìa khoá, họ không cách nào vào được.

Không khí chùng xuống. Mọi người đều trầm mặc. Đường Thanh chú ý thấy biểu cảm người làm vườn có chút kỳ lạ, như thể đang do dự điều gì đó.

Vài giây sau, hắn nhỏ giọng thừa nhận: hắn nhận được quà tặng từ Thần Khoá Vương – một chiếc chìa khoá vạn năng.

Chìa khoá vạn năng?!

Ánh mắt các người chơi lập tức đổ dồn về phía hắn. Đường Thanh cũng nhanh chóng nhớ lại thông tin về Thần Khoá Vương, một trong những vị thần loại "thể thần" cấp thấp, xếp hạng ở vị trí 221. Vị thần này có thể mở các cánh cửa bị khoá trong phó bản, miễn là cánh cửa đó không thuộc khu vực trung tâm cốt truyện.

Theo thống kê, thần này thường xuyên xuất hiện ở các phó bản cấp độ 2, nhưng người được tặng quà từ hắn lại vô cùng hiếm. Đường Thanh nhớ rõ: trong trò chơi này, mỗi vị thần đều sẽ chọn vài người chơi "hợp mắt" để ban tặng vật phẩm, giống như đạo cụ giới hạn.

Người làm vườn giải thích: “Chìa khoá đó chỉ mở được ba lần, xài hết thì biến mất. Với lại công dụng cũng chẳng mạnh lắm, so với thần Khoá Vương thì còn yếu hơn nhiều.”

Dù vậy, nếu thư phòng chỉ có một con quái vật trấn giữ, lại còn có thời điểm rời đi, vậy thì có khả năng nơi đó không thuộc trung tâm phó bản, tức là có thể dùng chìa mở.

Người làm vườn tuy tiếc rẻ, nhưng cũng hiểu rõ: mấy người trong phó bản "Tuyến sinh sản nấm" này đều cùng chung một thuyền. Dù không muốn phí đạo cụ, hắn vẫn quyết định giúp Ngô Đông vượt qua cửa ải này.

Thế nhưng, ngay lúc họ chuẩn bị mở cửa, Đường Thanh đột ngột phát hiện ra quái vật vừa đánh dấu xong lại đang vòng về! Kha Liêm Trọng cũng kịp nhận thấy tiếng động, nhanh chóng ra hiệu báo động.

Ngô Đông mặt mày tái mét, chỉ đành lặng lẽ rút lui cùng đồng đội.

Chỉ chậm một bước.

Chỉ thiếu một chút nữa thôi.

Ngô Đông gần như sụp đổ, ngồi bệt ở bậc thang, cả người run bần bật, hắn ta biết rõ: chỉ cần nhanh hơn một chút nữa thôi, là đã vào được phòng sách rồi.

Đường Thanh cũng thấy đáng tiếc. Nhưng chuyện đã đến nước này, họ chỉ có thể đợi tới 9 giờ tối hôm sau. Hắn nhìn thời gian, từ hậu cần chạy sang thư phòng, quái vật chỉ mất đúng 2 phút.

Nói cách khác, người chơi chỉ có đúng 2 phút để làm mọi chuyện.

“Mai 9 giờ tối, tôi sẽ cùng anh vào thư phòng.” – Tiêu Nam, chân cà nhắc, bước đến trước mặt Ngô Đông: “Đêm nay cố gắng cẩn thận.”

Ngô Đông gượng cười, cố ép ra một tia lạc quan: “Tôi biết rồi… tôi sẽ cố gắng chịu đựng đêm nay.”

Nhưng nỗi sợ không vì thời gian trôi mà vơi đi, ngược lại, nó tích tụ càng lúc càng nặng. Như một tảng đá đè lên người, sớm muộn cũng sẽ đè sập tinh thần.

Đặc biệt là khi cánh tay anh ta vẫn còn bị thương, mỗi lần nghĩ tới ca làm sắp tới là trong lòng lại dâng lên cảm giác tuyệt vọng. Đôi mắt Ngô Đông đỏ ngầu, cơ thể không ngừng run rẩy.

Tới giờ làm, anh ta đẩy xe thức ăn đến khu trồng nấm. Vừa nhìn thấy người làm vườn bưng hai khay nấm đầy màu sắc, Ngô Đông đột nhiên thấy muốn giẫm nát hết tất cả chúng.

“Đừng lo. Tôi với Kha Liêm Trọng sẽ chờ cậu ở đây. Khi xong việc, cả nhóm sẽ cùng tiếp tục tìm manh mối.” – Người làm vườn khẽ giọng an ủi.

Không rõ Ngô Đông có nghe thấy hay không. Anh ta chỉ máy móc gật đầu, mắt không chớp nhìn đăm đăm vào xe thức ăn đang rung nhẹ, như thể đám nấm đang vẫy gọi dẫn anh xuống địa ngục.

Đường Thanh nhíu mày, có gì đó không ổn. Hắn không biết cụ thể là gì, nhưng linh cảm mạnh mẽ mách bảo: nếu cứ để Ngô Đông đi làm như vậy… nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Người làm vườn lại tưởng Ngô Đông đang tự điều chỉnh tâm lý, nên không nói thêm gì, chỉ giục anh ta nhanh lên.

Do bị thương, Ngô Đông chỉ có thể dùng một tay đẩy xe nấm chạy nhanh về phía bếp.

Chẳng bao lâu, tiếng thì thầm mỏng manh như bóng đè lại vang lên:

“Vấn đề nấm, vấn đề đề… Hôm nay người trả lời là ngươi a~”

“Nữ chủ nhân thân yêu của chúng ta… bao giờ mới trở về?”

“…Chiều nay.”

Giọng Ngô Đông khô khốc. Hôm qua, Lam Từ Từ từng nói: hai nữ chủ nhân trong phó bản sẽ trở lại vào hôm nay, tức là sau 0 giờ.

Lần này lại là câu hỏi liên quan đến nữ chủ nhân?

Ngô Đông cảm thấy khí lạnh xộc từ mũi và miệng chui thẳng vào trong ngực. Lục phủ ngũ tạng đều như co rúm lại vì sợ. Anh ta đẩy xe như chạy trốn, siết chặt tay cầm, cắn răng không dám buông.

Không được chết. Mình không thể chết ở đây được!

“Vấn đề nấm, vấn đề đề… Hôm nay người trả lời là ngươi a~”

Tiếng nấm vang lên lần nữa, sắc lạnh hơn trước:

“Nữ chủ nhân yêu kiều của chúng ta… thích váy màu gì nhất?”

Cái gì mà thích màu gì?! Hai bà đó còn chưa về, làm sao mình biết họ thích màu nào?!

Não Ngô Đông như nổ tung. Câu hỏi không có đáp án rõ ràng. Anh ta không biết, cũng không thể đoán. Bước chân lảo đảo, suýt chút nữa té ngã.

Trên xe, một nửa nấm bắt đầu ngả sang màu đen.

“Đừng… đừng biến đen!” – Ngô Đông kinh hoảng, trong đầu hiện lên gương mặt gớm ghiếc của bếp trưởng đang cười gằn, dao phay sáng loáng chém tới.

Không ai có thể ngăn nổi nấm biến đen.

Miệng vết thương trên tay lại vỡ ra, máu tràn thấm qua lớp vải. Nhưng Ngô Đông không dừng lại, vẫn tiếp tục đẩy xe về phía sau bếp.

“Vấn đề nấm, vấn đề đề… hôm nay người trả lời là ai?”

Thở dốc, hoa mắt, vừa kịp tới cửa sau bếp thì câu hỏi thứ ba vang lên.

Ngô Đông vội nhìn vào khay nấm. Một nửa đã chuyển đen. Điều đó đồng nghĩa: bếp trưởng chắc chắn sẽ đâm một nhát.

Ngô Đông cắn môi, tròng mắt đỏ ngầu. Nhưng anh ta vẫn tự trấn an:

Không sao… chỉ cần trả lời đúng câu tiếp theo, cho dù bị đâm cũng không sao… Chỉ cần sống sót là được. Mình nhất định phải sống sót!

Chỉ cần qua được tối nay, họ có thể triệu hồi Bách Hiểu Sinh. Chịu đựng thêm là sẽ được nghỉ phó bản 20 ngày.

Ánh mắt anh ta rực lên tia máu, bấu chặt lấy xe đẩy như người chết đuối bám lấy cọng rơm.

“Vấn đề nấm, vấn đề đề… hôm nay người trả lời là ai?”

“Vấn đề nấm, vấn đề đề… là ngươi a~!”

“Nữ chủ nhân ưu nhã nhất… đã đưa người hầu trung thành tới trang viên vào lúc nào?”

Câu này vừa thốt ra, ngay cả Đường Thanh cũng ngẩn người.

Người hầu trung thành nhất? Là quản gia? Hay bếp trưởng? Và được đưa đến lúc nào?

Không ai nói cho Ngô Đông biết.

Toàn bộ nấm trong khay đều hóa đen.

Ngô Đông khuỵu xuống.

Từ xa, lại vang lên tiếng cười khiến người ta nổi da gà.

Bếp trưởng xuất hiện, kéo lê con dao phay sáng loáng.

Khuôn mặt hắn nứt nẻ đầy rạn, nụ cười gượng gạo như thể được vẽ bằng máu.

“Ồ, ta đang thấy gì đây? Một xe nấm – không tươi chút nào!”

Hắn nhìn Ngô Đông nằm sõng soài dưới đất, gằn giọng:

“Tại sao… lại có nhiều nấm không tươi như vậy?”

Ngô Đông lùi về phía sau, mồ hôi túa đầy trán. Anh ta cố van xin:

“Cho tôi thêm một cơ hội… lần sau tôi nhất định đem tới nấm tươi. Đừng giết tôi!”

“Là do mày, đúng không?”

Dao phay lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo. Bếp trưởng áp sát.

Ngô Đông sợ điên người, gào lên:

“Không phải tôi! Không phải tôi làm nấm hư hỏng!”

Mũi dao chỉ còn cách tròng mắt chưa đến một phân thì dừng lại.

“Vậy là ai làm?”

Đường Thanh nhíu mày.

Quái vật này… đang dẫn dụ Ngô Đông trả lời. Chỉ cần anh ta chỉ ra một người, nó sẽ bỏ qua?

Nhưng mà, nấm hỏng thật sự là do Ngô Đông kia mà?! Vậy... có thể dời đối tượng thù hận ư?

Ý nghĩ lóe lên trong đầu Đường Thanh – không lẽ là vậy thật?!

Trong lúc ấy, Ngô Đông đã hỏng hẳn. Vì sống sót, hắn thốt lên:

“Không phải tôi. Là người làm vườn! Hắn đưa nấm hỏng vào!”

Một câu này rõ ràng rất gượng ép. Nhưng kỳ lạ thay, bếp trưởng thật sự dừng lại, nụ cười trên mặt vặn vẹo đến dị dạng.

Gã quay người, kéo lê dao phay hướng thẳng về phía người làm vườn.

Gã khổng lồ nọ với nụ cười trên mặt ngày càng dữ tợn, tay cầm dao phay xoay người lao thẳng ra ngoài, mục tiêu rõ ràng đến mức khiến người ta rợn da gà.

Đường Thanh sững người trong chốc lát, trong lòng nảy lên một suy đoán: Đừng nói là... gã muốn đi tìm người làm vườn?!

Hắn lập tức chuyển góc nhìn sang camera của người làm vườn. Lúc này, người làm vườn đang đứng cùng Kha Liêm Trọng ngoài sân nấm phía trước, dường như đang chờ Ngô Đông trở lại.

Còn Tiêu Nam thì đang ở khu khác, tìm manh mối.

"Không chênh lệch thời gian mấy, chắc là đến lúc rồi. Hy vọng lúc tụi mình sang phòng sách thì quái vật sẽ chạy ra đánh dấu, đừng đứng chắn ngoài cửa là được."

Kha Liêm Trọng đứng cạnh xe đẩy gỗ, ngước nhìn vọng lâu cao nhất trong trang viên.

"Ừm, chắc nó sắp tới rồi." Người làm vườn vừa nói dứt câu thì đột nhiên vang lên tiếng thùng thùng cực lớn.

"Tiếng gì vậy?!"

Cả hai lập tức quay về phía con đường nhỏ sau nhà bếp, rất xa nhưng đã thấy một cái bóng người khổng lồ đang lao nhanh về phía họ, tay dường như còn cầm thứ gì đó lấp lánh.

Người làm vườn bị cận nhẹ, nheo mắt mãi vẫn chưa thấy rõ. Nhưng ngay sau đó, hắn phát hiện cơ thể Kha Liêm Trọng bên cạnh mình bỗng nhiên run lên:
"Chạy mau!!"

Vừa thốt xong, Kha Liêm Trọng đã lập tức vứt luôn xe đẩy, quay đầu chạy về hướng ngược lại với tốc độ nhanh.

Gã… thật sự đến rồi!!!

Đường Thanh thấy bên kia cảnh tượng như đầu bếp trưởng dịch chuyển tức thời, tim đập một nhịp lỡ cỡ, mắt trợn to, suýt nữa lao luôn vào phòng livestream để hét với người làm vườn: "Chạy lẹ đi còn kịp!"

Nhưng hắn biết, dù có vào cũng chẳng cản nổi tên đầu bếp kia, thậm chí còn có thể toi mạng theo. Đường Thanh nhìn chằm chằm màn hình, lòng bàn tay siết chặt đến trắng bệch.

Màn hình livestream cho thấy người làm vườn còn chưa kịp hiểu chuyện gì, chỉ biết thấy Kha Liêm Trọng bỏ chạy, nên theo bản năng cũng quay đầu bỏ chạy.

Chạy chưa được mấy bước, người làm vườn liền cảm giác có thứ gì cực kỳ to lớn đang đuổi sát sau lưng mình. Hắn quay đầu nhìn thoáng, liền thấy một gã khổng lồ tay cầm dao phay khổng lồ đang lao đến, trên mặt lộ rõ vẻ… phấn khích đến biến thái.

Dường như việc bổ đôi hắn là thành tựu lớn nhất trong ngày của tên này vậy.

“Vì sao nấm không còn tươi mới nữa?”

“Chẳng lẽ là vì mày nên nấm mới không còn mới mẻ?”

Hai câu nói mơ hồ vang lên bên tai người làm vườn, khiến hắn rùng mình từng đợt.

Hắn hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng hắn chỉ yên phận làm nhiệm vụ, không hề vi phạm quy tắc nào, sao con quái vật này cứ nhất quyết truy sát hắn?

Hắn vốn gầy yếu, chạy không giỏi, huống gì lúc này còn hoảng loạn. Chỉ một cái sẩy chân, hắn đã vấp đá ngã dúi dụi xuống đất, lăn vài vòng mới dừng lại.

Tại sao không đuổi theo Kha Liêm Trọng?
Tại sao lại nhắm vào tôi?!

Người làm vườn hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn bóng dáng khổng lồ đang lao tới gần.

“Nấm không tươi mới... là tại mày sao?”

“Có phải... tại mày nên nấm mới không còn tươi mới?”

Cả người người làm vườn cứng đờ, đầu óc trống rỗng. Nghe thấy đầu bếp hỏi, hắn chỉ biết phản xạ có điều kiện mà gào lên:
"Không! Không phải tôi!"

Đầu bếp trưởng càng nghe càng hưng phấn, vẻ mặt dữ tợn đến méo mó, tay cầm dao phay dí sát lại gần, giọng nói âm u như ác linh thì thầm:
"Có phải mày không? Có phải vì mày mà nấm không mới mẻ?!"

Người làm vườn sợ đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, liên tục lắc đầu cầu xin:

"Không phải tôi! Không phải tôi mà!"

Tại sao tên quái vật này không đuổi theo Kha Liêm Trọng?!
Tại sao lại bắt tôi phải đối mặt với ác mộng này?!

Nỗi sợ cùng oán hận trào lên, đầu bếp trưởng cúi xuống, mặt ghé sát tai hắn, vẫn giọng ma chú ấy:

"Có phải mày không? Có phải mày không?!"

Lưỡi dao phay lóe sáng, nhắm thẳng vào đầu hắn, giây tiếp theo sắp bổ xuống ——

"Không phải tôi! Là Kha Liêm Trọng!!!"

Đi mà giết hắn đi!
Đừng giết tôi!
Tôi không muốn chết!!

Người làm vườn nhắm chặt mắt, ôm đầu cầu cứu, nhưng… kỳ lạ thay đau đớn không đến.

Hắn khẽ mở mắt, hé qua kẽ tay nhìn ra… con quái vật đã bỏ đi.

Nó bỏ qua hắn rồi?!

Trong mắt người làm vườn là cảm giác như vừa bò ra từ địa ngục, may mắn đến hoảng hốt. Nhưng rất nhanh, hắn lại hoang mang:
Nó đi đâu?

Đi đâu được?

——Đương nhiên là đi tìm Kha Liêm Trọng!


Đường Thanh không hề thở phào. Trên mặt hắn không có chút nào nhẹ nhõm.

Việc con quái vật có thể đổi mục tiêu truy sát giữa chừng chứng minh một điều: quy tắc trong phó bản này cực kỳ nguy hiểm.

Nói trắng ra, không phải chuyện tốt gì.

Hắn chuyển góc nhìn sang một phòng phát sóng khác.

Trong bụi cỏ, Kha Liêm Trọng đang không ngừng lùi lại, không xa phía trước, đầu bếp trưởng cầm dao đang bước từng bước đến gần.

“Có phải mày không? Có phải vì mày mà nấm không mới mẻ?”

Tên quái vật này… rốt cuộc làm sao lại tìm được mình?

Người làm vườn đâu? Đã bị giết rồi sao?

Kha Liêm Trọng gần như phát điên.

Đầu bếp trưởng lại cười ngoác miệng, vết rách loang lổ trên mặt nhăn nhúm méo mó, trông còn kinh dị hơn bất kỳ con rối nào.

“Có phải mày không?”

Sao lại là mình được?!

Nấm hỏng không phải tại Ngô Đông sao?!

Khi thấy quái vật lao đến, tay cầm dao vung cao, Kha Liêm Trọng muốn chạy mà chân mềm nhũn, đứng cũng không nổi.

“Có phải mày không? Có phải mày không?!”

Đừng giết tôi!
Tôi không muốn chết!!

Kha Liêm Trọng giọng run cầm cập, nhìn lưỡi dao ngày càng gần, cuối cùng hét lên:

"Là Ngô Đông!"

Đầu bếp trưởng bỗng nhiên cười to như điên:
"Không thể là Ngô Đông."
"Nhất định là mày rồi."

Gã ôm bụng cười nghiêng ngả, dao phay trong tay rơi xuống, gương mặt vặn vẹo vì phấn khích. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play