Chương 1: Hoan nghênh về nhà

Editor: Sóc bay

11 giờ 39 phút sáng, tại phố buôn bán số 25 khu căn cứ Trung Tâm.

“Cộp ——”

Vừa chấm xong dấu câu, ngòi bút khựng lại.

Người thanh niên đang đứng dưới tán cây viết chữ hình như cảm thấy điều gì, hơi ngẩng đầu lên.

Cách đó không xa, màn hình quảng cáo khổng lồ vốn đang phát sóng quảng cáo đồ uống bỗng nhiên nhảy hình. Một nữ sĩ mặc quân phục xuất hiện - khuôn mặt bình tĩnh, khí chất cứng cỏi, giọng nói vang dội. Đó là Ngô Toa, phát ngôn viên chính thức của quân đội, cũng là thiếu úy quen mặt nhất với cư dân Trung Tâm.

Cùng lúc đó, không chỉ có màn hình quảng cáo ngoài phố buôn bán. Tivi nhỏ trên tàu điện ngầm, màn hình LED tại nhà ga, bảng thông tin điện tử dọc phố... gần như toàn bộ thiết bị truyền thông đều hiện lên cùng một hình ảnh trấn an lòng dân: Ngô Toa.

Người trên đường đều ngơ ra. Gần một năm sống trong sự giám sát của bàn cờ, vừa nhìn thấy cảnh này liền lập tức hiểu có chuyện xảy ra — ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ. Mấy người trẻ lập tức móc điện thoại, lao vào diễn đàn, mong tìm được tin gì đó mới.

Nhưng còn chưa kịp xem rõ các tin tức ghim đầu diễn đàn, trước mắt đã hiện lên khuôn mặt nghiêm nghị của thiếu úy Ngô Toa. Giọng nói dứt khoát, mạnh mẽ:

“Qua kiểm tra, Hắc Bạch Đánh Cờ vừa mở thêm 5 phó bản cấp một. Đội chuyên viên đã đánh dấu các vị trí.”

“Khu vực bị đánh dấu gồm: phố buôn bán số 25 Trung Tâm, tầng 1 ga tàu điện ngầm phía tây, phòng vệ sinh sườn đông…”

“Những ai đang ở các khu vực như phố buôn bán số 25, trung tâm thương mại, ga tàu điện ngầm, nhà ga… xin lập tức sơ tán ra khu vực trống trải. Càng xa các điểm bị đánh dấu càng tốt.”

Ngay khi câu cuối vừa dứt, phố buôn bán như bị đổ nước vào chảo dầu, trong nháy mắt bùng nổ.

“Chạy mau!”

Đám đông xô đẩy, bước chân loạn xạ, ai nấy đều hoảng loạn như bị ma đuổi.

“Phố buôn bán số 25 này… sắp bị phong tỏa luôn hả?”
Một bà cụ tóc bạc cất tiếng run run. Tay bà còn xách một túi rau, gắng sức chạy về phía con dốc gần đó.

Mấy khu phố buôn bán quanh đây và cả chợ dân sinh đều đã bị đóng vì bị đánh dấu. Giờ nếu nơi này cũng bị chặn, muốn tiếp tế phải đi rất xa.

“Không được đâu, cháu gái tôi còn nhỏ xíu, ở đây đóng thì tôi biết đi đâu mua đồ ăn?”
Bà cụ mặt trắng bệch, gần như van nài, nắm lấy tay áo một người đàn ông trung niên.

“Về sau sẽ biết.”

Người đàn ông chẳng buồn ngoái đầu, chỉ ném một câu qua loa rồi cắm đầu rảo bước. Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.

Phong tỏa phố buôn bán thì đã sao? Cái đáng sợ là - có phó bản cấp một mới xuất hiện.

Nếu ở lại đây mà bị hệ thống hiểu lầm là tình nguyện tham gia phó bản, bị cuốn vào thì chết chắc.

Chỉ có một việc cần làm: chạy càng nhanh càng tốt.

Tất cả những người đang ở khu vực nguy hiểm đều chỉ có một suy nghĩ trong đầu: rút lui ngay lập tức.

Trên đường, vẫn có người chưa hết bàng hoàng. Tuyệt vọng và sợ hãi cứ như sóng tràn ra từ đám đông, ai nấy đều run rẩy tự hỏi: “Chỗ này thật sự sắp biến thành phó bản cấp một rồi à?” Không thể nào. Tháng này đã có quá nhiều nơi bị đánh dấu rồi cơ mà. Tại sao lại là phố buôn bán của tụi mình?!

Không ai trả lời được.

Từ ngày trò chơi Hắc Bạch Đánh Cờ bắt đầu, cả thế giới đã rơi vào hỗn loạn.

Đám người hoảng loạn lũ lượt rời khỏi phố buôn bán.

Mãi đến khi chạy qua mấy con phố bên cạnh, cách xa khu vực bị đánh dấu, những người may mắn sống sót mới dần dần lộ vẻ nhẹ nhõm. Nhưng vừa ngẩng đầu lên — đập vào mắt họ là bàn cờ khổng lồ treo lơ lửng trên bầu trời. Mỗi người, biểu cảm liền thay đổi.

Có người sợ, có kẻ tò mò, nhưng nhiều hơn cả... là sự chết lặng.

Bàn cờ đen trắng khổng lồ treo giữa không trung. Tám quân cờ màu đen đặt rải rác, phát ra ánh sáng âm u quỷ dị.

Từ khi Hắc Bạch Đánh Cờ xuất hiện một năm trước, cái bàn cờ này cứ lơ lửng trên trời mãi. Sinh hoạt hàng ngày của con người cũng bị đảo lộn theo. Mỗi ngày đều có người bị kéo vào phó bản, và mỗi ngày đều có người chết.

Tồi tệ hơn nữa: cho dù người chơi có thông qua được bao nhiêu phó bản đi nữa, hệ thống vẫn không ngừng mở thêm phó bản mới. Cũ chưa hết, mới đã đầy. Không có hi vọng, không có kết thúc.

【Đinh. Phát hiện số lượng người chơi phù hợp trong phó bản không đủ. Đang ngẫu nhiên mời thêm người chơi.】
【Đinh. Đã mời thành công.】

Ánh sáng mờ trên bàn cờ chớp lóe. Màn hình bắt đầu vặn vẹo. Trong khoảnh khắc, từng ô trong bàn cờ đột ngột kéo dài ra như mạng nhện, sau đó lần lượt hiện lên gương mặt của các người chơi.

Không khí lập tức đông cứng.

Mọi tiếng động tan biến. Không ai chen lấn, không ai thở gấp — chỉ có sự im lặng đến rợn người. Cho đến khi người ta bắt đầu nhận ra những gương mặt đang hiển thị trên bàn cờ.

— Chính là những người sắp bị ép vào trò chơi.

“A a a a a ——!”

Tiếng hét chói tai vang lên từ đám đông.

“Không! Tôi không muốn vào đâu!”

Một người phụ nữ đang ngồi sụp trong góc đường bật khóc, hoảng loạn lùi lại phía sau.

“Tôi... tôi chịu đi phó bản cấp hai, tôi chịu tốn thời gian chờ đợi, đừng bắt tôi vô phó bản cấp một, tôi còn chưa chuẩn bị gì cả… tôi thật sự không được mà...”

Dưới chân cô ta, một vòng sáng màu lam hiện lên — dấu hiệu chuẩn bị bị kéo vào phó bản.

Cô ta vừa khóc vừa bò ngược lại phía sau, như thể chỉ cần lùi xa là sẽ được tha. Nhưng giữa đám đông hỗn loạn, người phụ nữ loạng choạng ngã sấp xuống, tay chân cào rách cả da, máu nhỏ giọt. Cô ta vẫn cố bò, hoảng loạn đến cực điểm.

Không ích gì.

Cô ta lập tức bị ánh sáng lam bao phủ, và hình ảnh cô ta liền xuất hiện trong một ô bàn cờ trên cao.

Tất cả phó bản cấp một đều được livestream. Ngoại trừ tám quân cờ đen vĩnh viễn bất động, các ô còn lại không ngừng thay đổi, kết hợp thành những phó bản mới. Người trong các ô bàn cờ — sẽ bị đẩy vào những thế giới quái dị kinh hoàng.

“Cô ta sẽ chết sớm thôi.”

Một gã đàn ông gầy ngồi dựa vào cửa tiệm, phì phèo điếu thuốc, mắt nhìn chằm chằm vào hình livestream, bình thản buông một câu.

Không giữ được bình tĩnh trong phó bản thì chẳng sống nổi. Đó là sự thật — đáng buồn nhưng không thể chối.

“Anh nói đúng không, người anh em?”

Gã quay sang hỏi người thanh niên đứng gần đó, giọng điệu cực kỳ thân thiết.

Người thanh niên đó cao ráo, từ khi đến khu phố bên cạnh vẫn luôn đứng ngoài đám đông, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, áo choàng đen che kín người. Nhìn cực kỳ thần bí.

Gã kia liếc nhìn, xác nhận mình chưa từng thấy mặt người này trong số các người chơi nổi tiếng được livestream trong năm qua.

Nhưng trực giác mách bảo — người này không tầm thường.

“Tôi là Hứa Húc Đạt, chỗ này ngoài quân đội ra, tin tức nhanh nhất là tôi đó. Ai cũng gọi tôi là Hứa Tam Tri. Làm bạn được không?”

Hứa Húc Đạt dí sát lại, chuẩn bị chìa thuốc mời, tiện thể làm quen.

Hắn biết rõ: sống sót trong trò chơi không chỉ dựa vào thực lực, mà còn cần nhân mạch. Biết càng nhiều cao thủ, khả năng sống càng cao.

Nhưng thanh niên kia chỉ khẽ gật đầu, thái độ lơ đễnh, mắt vẫn dán lên màn hình trên không.

Hứa Húc Đạt im lặng. Xem ra tên này không thích giao tiếp.

Theo ánh mắt người thanh niên, hắn nhìn lên bàn cờ — là đang xem livestream của người phụ nữ lúc nãy. Cũng bình thường thôi, ai vừa chứng kiến cảnh đó đều sẽ để ý.

Trên bàn cờ có vô số phó bản đang livestream, nhưng nếu dán mắt vào một ô cụ thể, màn hình sẽ tự động phóng to hình ảnh bên trong.

Phó bản cô gái bị kéo vào là Nhà hát rối gỗ — một phó bản chưa từng xuất hiện trước đây, rõ ràng là phó bản mới tinh.

Trong nhà hát rối gỗ, tất cả người chơi đều được “an bài” ngồi trên khán đài.

Họ chính là khán giả của buổi múa rối.

Trước khi vở diễn kết thúc, người chơi phải luôn mỉm cười.

Bị rối gỗ chất vấn phải mỉm cười.

Khi rối gỗ vô tình đâm dao vào tay mình cũng phải mỉm cười.

Ngay cả khi người bên cạnh bị giết chết — vẫn phải mỉm cười.

Tiểu rối gỗ thích người xem cười.

Đó là nguyên tắc của phó bản này.

Mà cô gái kia lại ngồi ngay hàng đầu tiên.

“Cô ta xui tận mạng rồi.”

Tinh thần vốn đã bên bờ sụp đổ, lại bị ép ngồi hàng đầu xem múa rối chém giết — còn bị ép cười?

Thật sự là tra tấn.

Hứa Húc Đạt chậc lưỡi, cảm thán.

Thanh niên bên cạnh vẫn chăm chú nhìn màn hình, mắt đen sâu thẳm, không nói lời nào.

Phó bản rối gỗ kéo dài suốt ba ngày, tốc độ dòng thời gian bên trong nhanh hơn thực tại rất nhiều. Sáu tiếng trong phó bản chỉ tương đương sáu phút ở ngoài đời.

Dù đã đoán trước kết cục của người phụ nữ, nhưng khi nhìn thấy cảnh cô ta chết, Hứa Húc Đạt vẫn trầm mặc. Lòng nặng trĩu, tay lại lần túi thuốc lấy thêm một điếu.

Sáu người chơi ban đầu: bốn chết, hai bị biến thành rối gỗ.

“Hẳn là toàn tân binh.”

Mỗi lượt sau khi diễn rối kết thúc, người chơi sẽ có thời gian thu thập thông tin, hoặc tìm cách triệu hồi thần linh trợ giúp.

Nếu là người chơi lâu năm, lẽ ra phải biết cách gọi triệu hồi vật từ sớm để tránh bị giết — chứ không lơ ngơ như ruồi mất đầu thế này.

“Cả môi giới triệu hồi cũng chưa tìm được đã chết sạch. Đúng là tiếc thật.”

Nếu họ tìm được môi giới và triệu hồi ra thần linh, có khi còn một tia hy vọng.

Nhưng triệu hồi vật đâu dễ mà có được? Muốn sống sót, phải cược bằng cả mạng mình.

Hứa Húc Đạt nhìn lên bàn cờ. Sau khi người chơi nhà hát rối bị diệt sạch, livestream tạm thời đóng lại. Nhưng phó bản thì vẫn còn đó.

Nó sẽ tiếp tục chọn người mới — cho đến khi có người vượt qua được.

Hứa Húc Đạt chỉnh lại cảm xúc, châm thuốc, tính quay sang bắt chuyện tiếp thì một tràng la hét từ xung quanh lại vang lên:

“Trời ơi! Là thần linh Tinh Vân Lộc!!”

“Tinh Vân Lộc đó! Lần đầu tiên tui thấy thật ngoài đời luôn á a a a a!”

Tinh Vân Lộc — một trong top 20 triệu hồi vật mạnh nhất hiện tại. Mắt như sao trời, bước chân lướt mây, bộ lông như ánh sao thất sắc, khí chất thánh khiết cao quý, là đối tượng mơ ước của toàn bộ người chơi.

Hứa Húc Đạt lập tức quay đầu.

Trong livestream, Tinh Vân Lộc ngẩng đầu, cất tiếng hú trong veo. Người chơi đang hấp hối liền bị ánh tinh vân bao phủ. Khi ánh sáng tan đi, vết thương trên cơ thể người kia hoàn toàn biến mất.

Một màn như thần tích.

Hứa Húc Đạt đỏ cả mắt vì ghen tị. Được cứu bởi Tinh Vân Lộc — còn gì may mắn hơn? Quả nhiên, giây kế tiếp, phó bản bắt đầu đếm ngược đóng cửa.

Người chơi nọ sống sót bước ra khỏi phó bản. Hứa Húc Đạt nhìn bằng ánh mắt đậm đặc vị chanh.

“Nếu lần sau tôi cũng gọi được thần linh mạnh thế này thì tốt biết mấy…”

Thanh niên cạnh hắn ừ một tiếng.

Có vẻ như đáp lời, nhưng lại không mấy hứng thú.

Hứa Húc Đạt nhận ra: người này chẳng buồn để tâm đến Tinh Vân Lộc.

Bởi vì thanh niên... đang cúi đầu — vẽ bàn cờ?

Bàn cờ trên không vừa mới quay về trạng thái mặc định: 64 ô đen trắng, 8 quân cờ đen.

Sao lại ngồi ghi chép bàn cờ?

Hứa Húc Đạt khó hiểu. Bàn cờ này treo trên trời cả năm rồi, người thường nhìn đến phát chán. Thay vì vẽ mấy cái này, chi bằng vẽ Tinh Vân Lộc cho sướng mắt!

“Ghi cái này để làm gì?”

Thanh niên bình thản đáp:

“Nhớ chơi thôi.”

Ngòi bút lướt vài nét, bàn cờ đã hiện lên trên giấy. Hắn gập sổ tay, cất vào ba lô, động tác dứt khoát.

Trước ánh nhìn của Hứa Húc Đạt, người thanh niên vác balô lên vai, gật đầu nhẹ như chào, rồi xoay người bước đi.

Thật là... quái nhân.

Hứa Húc Đạt châm tiếp điếu thuốc, nhưng điếu vừa chạm môi, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn:

— Lỡ đâu người này biết gì đó về bàn cờ thật thì sao?!

Lỡ đâu... đây là manh mối quan trọng?

Nghĩ vậy, Hứa Húc Đạt lập tức dập thuốc, lao theo người thanh niên.

“Ê, người anh em! Chờ chút!”

Hắn chạy cực nhanh, nhưng vẫn không rút ngắn được khoảng cách. Vừa thấy bóng người kia rẽ vào ngõ nhỏ, Hứa Húc Đạt liền đuổi theo.

Kết quả — đó là một hẻm cụt. Trước mặt chỉ có một bức tường phủ mạng nhện mục nát.

Người đâu?

Hứa Húc Đạt trợn tròn mắt.

Leo tường trốn à?

Cùng lúc đó, người thanh niên đứng trong một vùng tối đen, mở mắt ra.

Và — giọng điện tử vang lên.

【Hoan nghênh về nhà, triệu hồi vật thân ái.】


Tác giả có lời muốn nói:

Bấm tay tính toán, hôm nay là ngày khai văn 〜 nên tui mang Đường Đường tới rồi!

Áng văn này là món mới, không biết mấy bạn có mê kiểu căng mà ngọt ngào không, nhưng tui sẽ cố gắng kể câu chuyện này cho đàng hoàng! ٩(ˊᗜˋ*)و Ngày mai giữa trưa 12h bắn tỉa chương mới nha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play