Chương 6: Vấn đề nấm
Tác giả: Đạo Trường Đan Phi
Editor: Sóc bay

Nếu không thì đổi một phó bản?

Đường Thanh ngẫm nghĩ một giây, lại lập tức bỏ qua. Hiện giờ hắn chỉ có 400 điểm năng lượng, dù có mở lại phó bản thì về trước đã bị trừ hao không ít, mà độ khó của phó bản mới chưa chắc đã dễ hơn cái này.

Chỉ còn cách duy nhất: căng da đầu lên mà làm.

Phòng livestream bên kia, hai người đã bắt đầu xử lý “bào tử nấm”.

Bọn họ cũng đã từng qua một vài phó bản cấp 2, sự chịu đựng và kinh nghiệm rõ ràng đủ để vượt trên Đường Thanh một bậc.

Tiêu Nam lảo đảo kéo chiếc xe đẩy có gắn tấm ván gỗ đến bên “bào tử nấm”, trên ván chỉ có một chiếc xẻng.

"Ở đây chỉ có một chiếc xẻng."

Sác mặt Kha Liêm Trọng trắng bệch, hoang mang dời mắt khỏi đống thịt nát kia, giành lời trước khi Tiêu Nam kịp nói:

"Chia nhau làm đi. Cậu dùng xẻng đưa bào tử nấm lên xe, tôi sẽ đẩy xe đến chỗ người làm vườn."

"Nhưng mà, dù sao cũng là ngày đầu tiên, có gì thì ta đi chung xem tình hình."

Sợ Tiêu Nam phản đối, Kha Liêm Trọng lại vội vàng bổ sung:

"Ngày đầu tiên đó, tôi cũng đi chung với cậu mà, giờ thì cũng ở đây phụ cậu xúc mấy cái bao nấm luôn đấy"

Tiêu Nam liếc hắn, trong đáy mắt thoáng lên một tia trào phúng, giọng lạnh tanh: “Được.”

Kha Liêm Trọng thở phào nhẹ nhõm, dắt hai ngọn đèn dầu, đứng cách xa bào tử nấm hơn một mét, lặng lẽ nhìn Tiêu Nam dùng xẻng xúc bào tử nấm lên tấm ván gỗ, chân lại không dấu vết mà lùi ra ngoài hai bước, cách cái thứ đồ vật cổ quái này cỡ 1 mét.

Đống thịt nát mỗi lúc mỗi nhích một nhích nhỏ, không ai biết nó là thứ gì. Tránh xa một chút vẫn hơn.

May thay, từng phút trôi qua, bào tử nấm được cho lên xe đẩy mà không có biến cố gì.

Kha Liêm Trọng tiến lại xe, chưa vội đẩy ngay mà bảo: “Cậu đẩy xe ra kho đi, phần còn lại để tôi lo.”

Vì đã sát giờ đóng cửa, Tiêu Nam cũng chẳng buồn cãi, chỉ hừ một tiếng: “Thì ra anh phân công là đã chọn ngay theo phạm vi trong-ngoài kho à?”

Ngoài giao diện, Đường Thanh nghe câu đó cũng phải phì cười.

Kha Liêm Trọng rõ ràng rất tính toán: không dám xúc bào tử nấm vì sợ có vấn đề, mà cũng lo ngại đẩy xe có thể gặp nguy hiểm, thế là để Tiêu Nam làm trước thử xem.

Mà rõ ràng, Tiêu Nam tuy trẻ tuổi, nhưng không ngốc.

Chiếc xe gỗ rõ ràng không chắc chắn, lại chứa đầy bào tử nấm, khi Tiêu Nam đẩy xe, luôn phát ra tiếng “cọt kẹt cụp kẹt”.

Kha Liêm Trọng đi theo cậu thì vẫn luôn giữ khoảng cách không gần không xa, vừa đủ an toàn.

—— Rắc!

Hai người vừa ra khỏi kho chưa được bao lâu, liền nghe phía sau vang lên một tiếng đóng cửa chát chúa.

Họ ngoái đầu nhìn lại — cửa lớn của kho hàng đã bị đóng kín. Hai quái vật canh cửa đứng bất động, mắt trừng trừng nhìn chằm chằm về phía họ, không chớp.

“Đẩy đi.”

Tiêu Nam buông tay khỏi xe, nhận lấy hai ngọn đèn dầu từ Kha Liêm Trọng, ra hiệu cho hắn đẩy tấm ván gỗ chứa bào tử nấm đi tiếp. Theo chỉ thị trước đó của Ehlers, giờ là lúc đem đống thứ này tới chỗ người làm vườn.

Trễ thêm nữa, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Tiêu Nam cau mày, nhìn con đường mòn tối om nối đến khu vực của người làm vườn.

“Đi thôi.”

“À… ừ.” Kha Liêm Trọng đáp khẽ, quan sát trạng thái của Tiêu Nam, chắc chắn cậu không có ý định thay đổi, rồi mới yên tâm cúi đầu, cẩn thận đẩy xe theo sau.

Ở bên ngoài màn hình, Đường Thanh dựa lưng vào tường, ánh mắt dừng lại một nhịp trên cánh cửa kho hàng.

Từ kho đến chỗ người làm vườn, đẩy đống nấm kia cũng mất gần một tiếng. Chỉ cần họ chậm vài phút, cánh cửa kia chắc chắn đã đóng rầm lại.

Bị nhốt trong cái kho tối om, sát bên đống bào tử nấm kia... thế nào cũng có chuyện.

Mà sau đó, họ còn phải tới “vườn nấm” trồng nấm.

Đương nhiên chẳng nhẹ nhàng gì.

Đường Thanh siết chặt cây bút trong tay, tiếp tục theo dõi màn hình. Hai người đang đẩy tấm ván gỗ, từng bước rón rén đi trên con đường hẹp tối om.

Đột nhiên, ngón tay hắn giật nhẹ.

Ánh mắt hướng về phía “đôi bào tử nấm” trên màn hình — ánh nhìn lập tức nặng nề hơn hẳn.

Cái thứ này… có phải đang mấp máy nhanh hơn lúc trước?

Ban đầu nó chỉ là một đống thịt nát chẳng rõ hình dạng, xếp chồng thành ụ. Nhưng bây giờ… hình như có gì đó đang bò lên từ bên dưới.

Lúc Tiêu Nam dùng xẻng xúc chúng lên, không thấy bất cứ thứ gì khác, không có cổ quái, không có dị vật, không có cử động.

Chính vì không phát hiện được gì mới là điều đáng sợ nhất.

Đường Thanh căng mắt quan sát, xác định bản thân không phải đang ảo giác.

Tốc độ mấp máy của đống bào tử nấm… thực sự đang nhanh dần.

Tiêu Nam và Kha Liêm Trọng rõ ràng cũng nhận ra điều này.

“Phải nhanh lên! Tới chỗ người làm vườn ngay!”

Kha Liêm Trọng nghiến răng, tăng tốc đẩy xe, càng lúc càng nhanh.

Tiêu Nam cầm đèn đi theo sau, chân tập tễnh, không tiện chạy — đúng là một bất lợi nghiêm trọng trong cái phó bản quái đản này.

Cả hai chạy suốt mười phút, cuối cùng thấy ánh sáng le lói ở phía xa. Họ liếc nhìn nhau, không ai dám dừng lại, tiếp tục chạy tới.

Dưới ánh đèn lù mù là một khu vực được rào tre bao quanh, bên trong mặt đất nhấp nhô, hố hốc loang lổ như ổ kiến khổng lồ.

“Người tới… đưa bào tử nấm sao?”

Một giọng thì thào từ sau rào tre vang ra.

Kha Liêm Trọng đẩy xe đến gần — thấy trước cổng rào tre là hai quái vật đầu nấm đứng gác, nhưng khác với mấy đứa canh kho: một đứa có thân thể bằng gỗ dài ngoằng, đứa còn lại thì lổn nhổn đá tảng ghép lại.

Người vừa lên tiếng là một người đàn ông đang ngồi xổm sau hai quái nấm kia, tay cầm công cụ đào đất, dáng vẻ lấm lem, nhìn thấy họ liền xúc động đến suýt bật khóc.

— Hắn cũng là người chơi bị kéo vào phó bản, giờ đang làm “người làm vườn” trong trò chơi này.

Kha Liêm Trọng thở phào, đẩy xe cùng Tiêu Nam đi vào. Nếu người làm vườn là đồng bọn… thì dễ nói chuyện hơn nhiều.

“Đây là bào tử nấm.”

Tiêu Nam và Kha Liêm Trọng chỉ vào đống thịt trên xe.

Người làm vườn ngần ngừ, theo tầm mắt họ nhìn sang — tấm ván gỗ trên xe chất đầy thịt nhầy nhụa chẳng rõ hình dạng, đang mấp máy từng nhịp như hô hấp.

Mà lúc này, từng “cục” thịt bắt đầu trồi lên, phập phồng như bong bóng nhầy nhụa.

Phụt! Phụt! Những cục thịt béo phì bật ra, văng về bốn phía, rồi lại ừng ực rút trở lại, hòa vào đống thịt nát đang ngọ nguậy kia.

Người làm vườn cố nuốt cơn buồn nôn, mặt mày tái mét, lắp bắp: “Thứ này... thứ này mà gọi là bào tử nấm?!”

Kha Liêm Trọng và Tiêu Nam chưa kịp trả lời thì hai quái vật đầu nấm bên cạnh đã đồng thanh quát:

“Bào tử nấm đã đưa đến. Người làm vườn lập tức bắt đầu gieo nấm. Hai ngươi hậu cần không được ở lại đây.”

“Ra ngoài chờ. Lát nữa xe sẽ được trả ra, các ngươi tiếp tục mang đi.”

Giọng điệu lạnh lẽo, cứng nhắc — nhưng Tiêu Nam và Kha Liêm Trọng không dám cãi lời. Họ chỉ im lặng nhìn người làm vườn với ánh mắt đầy đồng cảm, rồi lặng lẽ rút ra ngoài rào tre.

Lúc này, Đường Thanh không theo dõi hai người kia nữa, mà chuyển sang tầm nhìn của người làm vườn.

Hắn thật sự rất muốn biết... đống “bào tử nấm” này rốt cuộc là cái quái gì.

Nếu không biết trong trang viên còn có hai nữ chủ nhân quyền lực, hắn thậm chí sẽ tưởng cái đống này là boss lớn nhất trong phó bản — vừa ác cảm, vừa nguy hiểm, vừa khó lường.

Người làm vườn trông nhỏ con, yếu ớt, tay cầm xẻng run rẩy đi tới gần tấm ván gỗ. Mắt hắn đỏ hoe — rõ ràng là người nhát gan bị ép làm cái việc chẳng ai muốn.

Đường Thanh vừa quan sát động tĩnh của đống bào tử nấm, vừa chú ý đến biểu hiện của người chơi.

Dưới nguy hiểm, con người sẽ tự nhiên sinh lòng kính sợ thần linh — đây là thời điểm dễ thu thập tín ngưỡng giá trị nhất.

Mà muốn được tín ngưỡng ấy, hắn phải chọn đúng người chơi để “hợp tác”.

Tốt nhất là một kẻ bình tĩnh — không dễ chết giữa chừng, cũng không quá tỉnh để sinh nghi.

Ngoài ra còn phải chọn thời điểm vào phó bản cho khéo. Đường Thanh chấm lên giấy một chấm đen, trầm tư nhìn lại giao diện.

Chọn đúng người và đúng thời điểm chưa bao giờ dễ. Mà tệ hơn — đến giờ hắn vẫn chưa thiết kế được kỹ năng đặc biệt nào để dùng trong phó bản này.

Đau đầu thật.

Nhưng hiện tại, quan trọng nhất là phải hiểu rõ: bào tử nấm là thứ gì?

Chẳng đời nào boss phó bản lại vô duyên vô cớ ném cả ba người chơi vào cái nhiệm vụ trồng nấm này.

Biết đâu, đây chính là mấu chốt giải quyết toàn bộ phó bản.

Ôm lấy niềm tin đó, Đường Thanh tiếp tục theo dõi góc nhìn của người làm vườn.

Gã nhát gan nọ đang xúc từng khối bào tử nấm xuống những hố đã đào sẵn, rồi lấp đất lại.

Khi tất cả đã được chôn hết, hắn ta mặt cắt không còn giọt máu, khom người nôn khan, hai tay siết chặt, rồi thả lỏng như kiệt sức — cây xẻng rơi “keng” một tiếng xuống đất.

Ghê tởm thật sự.

Đường Thanh nhìn hắn với vẻ thương cảm, sau đó lại quay về nhìn chằm chằm đống bào tử nấm giờ đã bị chôn kín trong lòng đất.

Hóa ra nhiệm vụ của người làm vườn là chôn bọc nấm xuống đất?

Đường Thanh khẽ nhíu mày. Nếu là bọc nấm thông thường, chỉ cần mở ra, xịt ít nước, đặt vào chỗ râm mát là có thể mọc nấm rồi.

Nhưng đôi bọc nấm này vốn đã rất kỳ quái, thật sự không thể dùng lẽ thường để phán đoán.

Theo lời quản gia, sáng nay hai vị chủ nhân trong trang viên đã gọi một bát canh nấm, nếu đúng như thế, thì bọc nấm vừa vùi vào đất này hẳn sẽ nhanh chóng có biến hóa?

Ý tưởng trong đầu Đường Thanh còn chưa kịp định hình, đã thấy đôi bọc nấm vừa chôn xuống đất như thể bị cái gì đó thúc lên từ dưới.

— Phạch!

Một đóa nấm méo mó quái dị chồi lên từ mặt đất. Dù chẳng có gió, nhưng cái mũ nấm đỏ sậm lại rung lắc qua lại, trông kỳ lạ mà tươi tốt dị thường.

Mà đóa nấm kia như thể kích hoạt một công tắc vô hình. Một đóa rồi lại một đóa nấm nhảy múa từ lòng đất trồi lên—màu xanh sẫm, vàng chóe, đỏ cam... đủ sắc cầu vồng chen nhau mọc lên, nhìn vào phát loá mắt. Chúng nhẹ nhàng lắc lư như đang khiêu vũ giữa mặt đất.

Người làm vườn bên cạnh không hề mất thần khi thấy nấm mọc ra. Hai tay run rẩy, hắn cầm lấy hai cái mâm tre lớn đặt sẵn gần đó, bước đến hái từng đóa nấm cho vào khay.

Ra là hai vị nữ chủ nhân kia ăn thứ này?

Không hiểu sao Đường Thanh thở phào nhẹ nhõm. Không nghĩ thêm về đôi bọc nấm gớm ghiếc kia nữa. Chỉ riêng chuyện nấm mọc lên từ đất thôi, cảm giác đã dễ chịu hơn rất nhiều.

Nhưng chưa kịp an lòng, Đường Thanh đã nhận ra mình quá ngây thơ rồi.

Sau khi nấm được hái xong, bên ngoài hàng rào tre có một người chơi khác đẩy xe thức ăn tiến vào vườn nấm. Hắn là người có nhiệm vụ đưa nấm vào bếp sau.

“Lúc xong việc rồi thì tụi mình nói chuyện.”

Người phục vụ ấy truyền tin nhắn đến cho người làm vườn đang nhập vai, rồi đặt khay nấm đầy lên xe đẩy và bắt đầu đưa đi.

Lúc này Đường Thanh mới nhận ra: thì ra chỉ cần tham gia vào quá trình vận chuyển bọc nấm, gieo bọc nấm, hoặc đưa nấm vào bếp là đã đủ để phó bản an bài bốn người chơi.

Mà tổng cộng phó bản chỉ có sáu người chơi thôi.

Chẳng lẽ trong bếp còn người chơi nữa?

Đường Thanh tùy ý suy nghĩ, nhưng điều duy nhất có thể xác nhận là: cái gọi là “chuỗi sinh sản nấm” này, nhất định cực kỳ quan trọng.

Hắn đưa mắt nhìn người phục vụ đang đẩy xe nấm vào bếp.

Trên xe là đủ loại nấm màu sắc khác nhau, rung lắc theo chuyển động của bánh xe. Khi xe rời khỏi đường nhỏ và lên đoạn bằng phẳng, Đường Thanh chợt nhận ra... những cây nấm vẫn đang lắc lư.

Ban đầu người phục vụ không nhận ra điều gì bất thường, nhưng hai giây sau, hắn chợt nghe thấy một âm thanh rất nhỏ, tựa như gió thổi xì qua tai.

Ban đầu hắn tưởng là ảo giác, nhưng âm thanh bên tai càng lúc càng rõ:

“Vấn đề nấm, vấn đề đề, hôm nay trả lời vấn đề chính là ai đây~?”

Một giọng mảnh mai vang lên rồi bị vô số giọng khác hòa vào, như hợp xướng thì thầm quanh tai hắn:

“Vấn đề nấm, vấn đề đề, hôm nay trả lời vấn đề chính là ai đây~?”

Người phục vụ đẩy xe lập tức cứng đờ, theo bản năng nhìn về hướng phát ra âm thanh. Khay nấm trên xe đang rung lắc dữ dội, mỗi nhịp rung đều phát ra âm thanh.

— Mấy cây nấm này… có thể nói chuyện?!

Đường Thanh bên ngoài màn hình cũng sợ ngây người. Hắn siết chặt cây bút, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại: chỉ là nấm biết nói thôi mà, từ bọc nấm kỳ dị kia mọc ra thì biết nói cũng bình thường... Có khi sau này còn gặp mấy thứ thần viễn tưởng dị hơn nữa ấy chứ.

Ví dụ như hai vị nữ chủ nhân chuẩn bị ăn những cây nấm biết nói này, chắc chắn còn kỳ quặc hơn cả lũ nấm.

Ý nghĩ này giúp Đường Thanh tẩy não chính mình thành công, miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh nhìn về phía màn hình live.

Người phục vụ đang đối mặt với đám nấm phát thanh kia, môi mấp máy run rẩy, ánh mắt đầy kinh hoảng. Hắn bước loạng choạng, mồ hôi đổ đầy mặt.

Còn đám nấm thì rung rinh như bọn trẻ con tinh nghịch, tiếng đồng thanh càng lúc càng lớn:

“Vấn đề nấm, vấn đề đề, hôm nay trả lời vấn đề ai đây?”

“Vấn đề nấm, vấn đề đề, hôm nay trả lời chính là ngươi a~!”

Cả khay nấm đồng loạt ngẩng về phía hắn:

“Ngươi là ai?”

Lời vừa dứt, người phục vụ vẫn chưa kịp phản ứng. Trong đầu hắn ngập tràn ý nghĩ: có nên trả lời không? Trả lời rồi thì sẽ thế nào? Trả đúng thì sao? Mà trả sai thì...

Đầu hắn như muốn nổ tung. Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng. Trong khoảnh khắc, hắn thấy đóa nấm đỏ sậm trong khay đang dần chuyển sang đen. Một dự cảm cực xấu dâng lên.

Hắn hoảng hốt hét lên: “Tôi là Ngô Đông!”

Ngay khi hắn trả lời xong, nấm đỏ sậm kia liền ngừng chuyển đen.

Ngô Đông như trút được gánh nặng, vội vàng đẩy xe về hướng nhà bếp.

Quản gia từng nói với hắn, nhiệm vụ là đưa nấm đến nhà bếp. Giờ nghĩ lại, chỉ khi nấm được giao đến nơi, nó mới ngừng đặt câu hỏi. Nếu trả lời sai, có khi bị nó đoạt mạng cũng nên...

Ý nghĩ này khiến bước chân Ngô Đông càng thêm vội vã.

Nhưng hình như khoảng cách từ vườn nấm đến nhà bếp cố tình bị kéo giãn. Dù hắn chạy hết tốc lực, đám nấm vẫn tiếp tục hỏi câu thứ hai:

“Vấn đề nấm, vấn đề đề, hôm nay trả lời chính là ngươi a~!”

“Hôm nay ai là người đầu tiên bắt đầu biến đen vậy?”

Ngô Đông tưởng sẽ không trả lời nổi, may sao câu này lại đơn giản. Hắn thở phì phò, đổ mồ hôi như tắm, chỉ vào cây nấm đỏ đầu tiên bên phải:

“Cái đó!”

Mắt hắn lia nhanh về cuối hành lang, nơi cửa bếp đã ở ngay phía trước. Chân chạy muốn tóe lửa. Hắn chỉ sợ nấm lại hỏi câu thứ ba.

Đã là 6 giờ sáng, trời vừa hửng sáng. Hành lang đầy sương sớm lạnh ẩm làm đầu óc Ngô Đông tỉnh táo hẳn.

Hắn mơ hồ phát hiện, mỗi lần trả lời câu hỏi, sẽ có vài giây đám nấm im lặng. Khoảng thời gian đó, hắn phải tranh thủ đẩy xe tới bếp.

Trán nổi gân xanh, mắt trợn lên, mặt nhăn nhó, cả bộ vest bó sát người sắp rách toạc. Nhưng tay hắn vẫn siết chặt tay đẩy xe, lao vút về phía trước.

Ngay khoảnh khắc chạm tới cửa bếp, nấm lại ré lên:

“Vấn đề nấm, vấn đề đề, hôm nay trả lời chính là ngươi a!”

“Tương lai chúng ta sẽ là cái gì~?”

Ngô Đông thở dốc, giọng khản đặc, mồ hôi đổ ướt cả lòng bàn tay.

Cái quái gì là “tương lai của nấm”?!

Hắn đến tận bếp rồi mà nấm vẫn còn hỏi! Đến bao giờ chúng mới câm miệng!

Ngô Đông nhìn quanh bếp, nhưng nơi đây chỉ toàn nồi niêu xoong chậu, tuyệt không có lấy một bóng người.

Nhìn thấy cây nấm đỏ đang biến đen hoàn toàn, hắn hoảng loạn đến mức không biết làm sao.

Tương lai... tương lai...

Hắn nhìn nồi nước đang sôi trên bếp, đột nhiên như bừng tỉnh:

“Canh nấm!” — hắn hét lên.

“Các người tương lai sẽ là canh nấm!”

Nói xong, hắn vừa lo vừa thấp thỏm nhìn đám nấm, nhớ lại lời quản gia rằng: hai nữ chủ nhân thích uống một chén canh nấm vào buổi sáng.

Lô nấm này... chắc chắn là nguyên liệu nấu canh.

Và đúng như Đường Thanh dự đoán, khi Ngô Đông trả lời xong, khay nấm khẽ lắc lư một chút rồi dần rơi vào im lặng.

Không còn đong đưa nữa.

— Đáp đúng rồi.

Đường Thanh nhẹ nhàng thở ra. Thật lòng mà nói, mấy câu hỏi linh tinh của lũ nấm này đúng là khó nhằn. Chậm trả lời tí là chúng bắt đầu biến đen.

Mà nấm chuyển đen thì chẳng đời nào là chuyện tốt.

Đường Thanh liếc nhìn cây nấm đã đen trong khay, rồi cúi đầu ghi vào sổ tay: “Ngươi là ai – Nấm biến đen – Tương lai của nấm.”

Trừ câu đầu chỉ hỏi tên, hai câu sau đều liên quan đến chính bản thân chúng.

Đường Thanh đang suy tư thì nghe thấy tiếng cười thô bạo vang lên từ livestream. Hắn lập tức dừng suy nghĩ, nhìn vào màn hình.

Ngô Đông còn chưa kịp thở phào thì đã nghe thấy tiếng cười này. Hắn lập tức căng thẳng, quay đầu nhìn về cửa bếp, lùi lại từng bước, động tác cực kỳ thận trọng.

Chẳng mấy chốc, một bóng dáng khổng lồ xuất hiện, tay phải cầm con dao phay sắc bén, từng bước một tiến vào.

Ánh sáng từ ngoài hắt vào khiến gã như một khối đen sì. Mãi đến khi hoàn toàn bước vào bếp, Ngô Đông mới nhìn rõ được khuôn mặt.

Tên quái vật ấy mặc đồng phục đầu bếp trắng, đội mũ cao, da sậm màu như vỏ cây khô, nứt nẻ đầy rẫy.

Khi gã nhìn về phía Ngô Đông với ánh mắt như muốn ăn thịt, con dao trong tay như đang cân nhắc xem nên xuống tay từ đâu trước.

Ánh mắt lạnh buốt như dao rạch qua da thịt khiến toàn thân Ngô Đông run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra sau gáy, cổ họng nghẹn lại, chẳng thể thốt nên lời.

Đường Thanh bên ngoài màn hình nhìn con quái vật khoác bộ đồng phục bếp trưởng, lông mi khẽ run, ánh mắt đảo nhanh sang chiếc xe đẩy thức ăn có xếp nấm.

Rõ ràng, cái thứ này có liên quan đến mấy cây nấm kia.

Hiển nhiên, Ngô Đông cũng cảm nhận được điều đó. Hai chân hắn run lẩy bẩy, ánh mắt không kìm được mà dán chặt vào cây nấm đã chuyển sang đen sì trên khay. Dù trong toa ăn chỉ có một cây nấm chuyển màu vì hắn trả lời chậm, hắn vẫn chẳng thể đoán được tiêu chuẩn đánh giá của con quái vật trước mặt.

Nghĩ đến khả năng bị giết ngay tại chỗ, sắc mặt Ngô Đông càng thêm hoảng loạn, mồ hôi túa ra như tắm.

"Ngươi là người mới của bộ phận hậu cần? Hôm nay nấm đâu? À, ở đây à." Tên bếp trưởng xách con dao phay to tổ chảng, nhìn thấy mớ nấm Ngô Đông mang đến thì trên khuôn mặt dữ tợn bỗng dưng nở một nụ cười quái đản, ánh mắt lóe lên sự kích động không thèm che giấu chút nào — toàn là ác ý trần trụi.

Hắn sải bước về phía Ngô Đông hai bước, rồi bất ngờ rẽ hướng đi về phía xe đẩy thức ăn.

"Ta là đầu bếp trưởng của trang viên. Ngươi làm không tồi, hôm nay giao hàng đúng giờ đấy. Để ta xem thử nấm có còn tươi không."

Nhìn nụ cười nhe răng vàng khè của tên bếp trưởng, trái tim Ngô Đông đập loạn, tay chân cứng đờ.

Đúng giờ. Tươi mới.

Đây rõ ràng là một tín hiệu.

Tim Đường Thanh nhói lên một cái, ánh mắt dán chặt vào phản ứng của bếp trưởng.

Có khả năng rất cao — cây nấm bị chuyển sang màu đen đó, trong mắt đầu bếp trưởng, không còn thuộc phạm trù "tươi mới".

Quả nhiên, ngay khi ánh mắt hắn lướt qua cây nấm đen ấy, nụ cười trên miệng đầu bếp trưởng lập tức đông cứng. Phập! — lưỡi dao sắc lẹm cắm phập vào bức tường cứng sau lưng Ngô Đông.

Tim Ngô Đông lập tức nhảy lên tận cổ họng.

Vài cọng tóc xoăn rụng xuống lả tả. Nếu lưỡi dao đó lệch sang thêm vài ly... thì thứ bị xén bay không phải tóc mà là cổ hắn.

Suýt nữa là hắn đã bị giết!

Sự thật đáng sợ ấy khiến sắc mặt Ngô Đông tái nhợt như tờ giấy.

Tên bếp trưởng nhìn Ngô Đông, định nói gì đó, lại nhếch môi cười, nụ cười nứt ra theo mấy vết rạn trên mặt, nhìn vào mà sởn gai ốc.

"Sao cây nấm đó lại không tươi hả? Ta giận lắm đấy. Lần sau đừng để chuyện này tái diễn."

"Hai vị nữ chủ nhân xinh đẹp của chúng ta, ghét nhất là mấy cây nấm không tươi!"

Hắn chậm rãi rút con dao phay ra, giọng cục súc: "Hiểu chưa? Cút ra khỏi bếp ngay! Ngày mai mà còn mang nấm như vậy đến, ta không đảm bảo đầu ngươi còn nguyên vẹn đâu."

Có thể đi rồi sao?

Ngô Đông không nói hai lời, vừa đi vừa gật đầu lia lịa, vòng hẳn một vòng lớn để giữ khoảng cách tối đa với tên đầu bếp, rồi ba chân bốn cẳng chuồn thẳng.

Vừa ra khỏi cửa bếp, hắn lập tức cắm đầu chạy.

Khoảnh khắc ấy, Ngô Đông thật sự tưởng mình tiêu đời. Trời vừa sáng rõ, mà hắn đã phải nếm mùi "cận tử". Toàn thân run cầm cập.

Nhưng cảm giác tiếp theo không phải là nhẹ nhõm — mà là sợ hãi về tương lai.

Quái vật không giết hắn lần này, không có nghĩa là lần sau hắn còn sống sót. Chỉ cần nhớ lại cảnh con dao kia suýt nữa rạch bay cổ, hơi thở Ngô Đông liền nghẹn lại, cảm giác như bị hút vào một hố bùn sâu không đáy.

Đường Thanh dễ dàng nhìn ra Ngô Đông đang sợ.

Khác với ba người trước, nhiệm vụ của Ngô Đông dường như bạo lực và nguy hiểm hơn nhiều.

Chỉ cần một cây nấm không tươi, đầu bếp trưởng sẵn sàng xén tóc cảnh cáo. Nếu số lượng nấm hỏng nhiều hơn...

Chuyện gì sẽ xảy ra nữa?

Tuy vậy, trong lòng Đường Thanh vẫn có một nghi vấn: đầu bếp trưởng rõ ràng tràn đầy sát ý, sao cuối cùng chỉ cắt tóc cảnh cáo mà không xuống tay thật?

Chẳng lẽ... vì chỉ có một cây nấm không đạt chuẩn? Khả năng này không nhỏ, nhưng thông tin vẫn quá ít, cần kiểm chứng thêm.

Đường Thanh quyết định ngày mai, khi Ngô Đông tiếp tục giao nấm, phải quan sát thật kỹ hành vi của đầu bếp trưởng.

Giao diện phát sóng cho thấy Ngô Đông đang trở về khu phòng ở.

Trang viên này rất coi trọng phân cấp quyền lực và kỷ luật thời gian. Cả bốn người chơi đều thuộc nhóm làm ca đêm. Sau hừng đông, họ phải về phòng nghỉ ngơi và nằm trên giường từ 8 giờ sáng.

Phòng ở mà quản gia phân cho bốn người đều nằm ở tầng hai khu nhà phía tây — nghe nói là ký túc xá dành cho công nhân.

Khi Ngô Đông về tới ký túc xá với tâm trạng lo lắng, ba người Tiêu Nam đã đứng sẵn ở đầu cầu thang tầng hai chờ hắn.

Đường Thanh lập tức nhìn giờ — 7:30 sáng. Vẫn còn nửa tiếng trước khi lên giường bắt buộc.

Bốn người này đều là người chơi thuộc phe nhân loại. Việc trao đổi thông tin là điều tất yếu.

Tính tới giờ, trò chơi này cực kỳ bất lợi cho nhân loại. Chỉ riêng việc kết nối công việc của bốn người cũng đã là một vấn đề hóc búa. Đường Thanh tin rằng mấy người đã từng trải qua phó bản chắc chắn sẽ sớm nhận ra điều đó.

Quả nhiên, sau khi trò chuyện một hồi, sắc mặt cả nhóm đều trở nên nặng nề.

"Xem ra, bốn đứa tụi mình đang cùng vận hành một chuỗi nhiệm vụ liên kết. Tiêu Nam và Kha Liêm Trọng phụ trách vận chuyển túi nấm, người làm vườn nuôi trồng, Ngô Đông thì giao nấm đến nhà bếp."

"Hễ một mắt xích xảy ra lỗi, nguyên dây chuyền sẽ đứt gãy."

Xét việc lũ quái trong phó bản này đặc biệt coi trọng nấm, ai không hoàn thành nhiệm vụ... e là sẽ bị lấy mạng.

Ngô Đông rối rắm vò đầu: "Vậy chẳng phải mạng sống của mình bị mấy người khác nắm giữ à? Ai mà chịu nổi chớ."

Chuyện về đám nấm và tên đầu bếp vẫn còn rình rập sau gáy hắn. Giờ lại thêm nguy cơ bị "đồng đội hại chết". Cái kiểu ép người chơi phải chung chiến tuyến này... hắn chưa từng thấy qua.

"Không tin tụi này thì tự đi tìm chìa khóa mà thoát." Kha Liêm Trọng đáp, giọng nhẹ mà thấm đẫm trào phúng.

Trong trò chơi Hắc Bạch Đánh Cờ, có hai cách để thoát khỏi phó bản.

Cách một: hoàn thành nhiệm vụ hệ thống yêu cầu, sống sót đến lúc vũ hội kết thúc và nhận chìa khóa thoát ra.

Cách hai: tìm được chìa khóa ẩn trong phó bản, tự rời khỏi nơi này.

Cách hai gần như bất khả thi. Bởi chìa khóa thường nằm trong tay quái vật mạnh nhất — muốn cướp, có khi phải đánh tay đôi với nó.

Đường Thanh lướt lại những thông tin mình biết, ngón tay nhẹ gõ trên giấy. Tạm thời, với những người không có giá trị sức mạnh, cách một vẫn là lựa chọn hợp lý hơn.

"Nếu tôi có thể tìm ra chìa khóa, tôi đã cuốn gói chạy mất rồi, còn đứng đây làm gì!" Ngô Đông bực tức đáp trả.

Cuộc cãi vã chẳng kéo dài được bao lâu.

Thực tế không cho phép họ tiếp tục tranh cãi. Cả nhóm lại rơi vào im lặng.

"Ngô Đông, anh có gặp hai người chơi còn lại không?"

Tiêu Nam lên tiếng, không vòng vo. Nhìn thì côn đồ nhuộm tóc, học hành bê bết, cũng chỉ cần là việc đụng tới em gái, thái độ cậu khác liền.

Trong nhóm, người Ngô Đông ít muốn tiếp xúc nhất chính là Tiêu Nam — thằng nhóc trẻ tuổi, máu nóng, không biết lý trí là gì. Tuy nhiên, nghe câu hỏi kia, hắn cũng tạm rời khỏi cơn sợ hãi vừa rồi.

"Không gặp."

Ngô Đông lắc đầu bản năng.

"Hai người đó đều là nữ. Một là hầu gái trong trang viên, phục vụ dưới quyền quản gia. Người còn lại là giáo viên dạy vũ đạo của nữ chủ nhân trang viên."

Kha Liêm Trọng tiếp lời.

Cả bốn người đều được quy định phải ngủ từ 8 giờ sáng. Tức là, sau giờ làm, họ có một khoảng thời gian tự do di chuyển trước giờ ngủ.

Khi cả nhóm quay lại ký túc, có tình cờ chạm mặt hai người chơi nữ đó — cũng sống cùng tầng, chỉ khác ca làm.

Đường Thanh nghe đến đây, con ngươi khẽ co lại.

Hắn nhớ ra rồi. Sau khi ba người kia kết thúc ca làm, quả thật từng lướt qua hai cô gái kia.

Chỉ là khi đó Ngô Đông bên này gặp nguy hiểm nên hắn chưa kịp chú ý phòng phát sóng bên kia.

Cho đến bây giờ, hắn mới biết — một trong hai nữ người chơi ấy, chính là giáo viên dạy vũ đạo của nữ chủ nhân!

Không phải nói… cô ấy sẽ phải đối mặt trực tiếp với thể thần quyền lực nhất trang viên à?

Đây đúng là phó bản mở màn địa ngục mà…

Đường Thanh muốn chuyển sang phòng phát sóng bên kia ngay lập tức để xem tình hình, nhưng cuối cùng vẫn giữ bình tĩnh. Lúc này cần ưu tiên nghe nốt những tin quan trọng.

Bên trong live stream, Ngô Đông ngớ người vì tin tức ấy. Khi phản ứng kịp, hắn lộ vẻ đồng cảm: "Vậy… cô ấy phải đối mặt với hai con… quái cái đó à?"

Người làm vườn gật đầu bổ sung: "Phải. Hơn nữa, nghe nói cô ta… đến từ hiệp hội."

Hiệp hội? Đánh Cờ hiệp hội?

Đường Thanh sững người, đang định nghe tiếp thì — từ lầu một truyền lên tiếng chuông chói tai.

— 8 giờ sáng.

Ca đêm phải về phòng ngủ.

Tạm thời không thể thu thập thêm tin gì nữa.

Cả đám người chơi đang nói dở, nghe tiếng chuông liền im bặt. Đường Thanh hơi tiếc nuối.

Hắn liếc sang phòng phát sóng hai nữ người chơi.

Tính đến hiện tại, mỗi người chơi đều đã phải trải qua tình huống cận kề cái chết. Còn bản thân hắn — chỉ là một triệu hoán vật, muốn tự mình nhúng tay can thiệp cũng chẳng dễ dàng gì.

Nhưng nếu không làm gì, chỉ có đường chết.

Đường Thanh siết chặt tay, cảm thấy cần phải nhanh chóng thu thập thêm thông tin.


Tòa nhà chính của Đánh Cờ hiệp hội.

"Ngày 13 tháng 7, 9 giờ 56 phút chiều. Tổng cộng mở ra năm phó bản cấp 1, tám phó bản cấp 2. Hiện có sáu người vào phó bản cấp 1, mười lăm người phó bản cấp 2, toàn bộ đã được thả xuống."

"Dự đoán ban đầu: cả năm phó bản cấp 1 đều ở mức độ nguy hiểm A, chưa phát hiện dị thường."

Sảnh lớn đông đúc người qua lại. Một người phụ nữ mang kính viền đen ngồi ở góc phòng yên tĩnh, giọng điềm tĩnh. Váy bó sát màu đen tôn lên dáng người quyến rũ đến nghẹt thở.

Bên cạnh cô là một gã đàn ông nhai kẹo cao su, chân gác bàn, trông cà lơ phất phơ.

Hắn nghe xong, nhướng mày:
"Nghe nói hạt giống tốt của cô cũng vừa vào phó bản cấp 1 mới phải không?"

Bạch Nhược Nghi gật đầu, tháo kính lộ ra đôi mắt băng lãnh:
"Cô ấy đã trải qua ba lần phó bản cấp 1, ba lần cấp 2. Tỷ lệ triệu hồi thần linh thành công: 75%."

Đó là con số cực kỳ xuất sắc.
Rất nhiều người có môi giới mà còn không triệu hồi được thần linh.

Gã đàn ông huýt sáo, vốn định trêu thêm vài câu. Nhưng khi liếc ra cửa sổ kính, thấy bàn cờ khổng lồ treo giữa trời, hắn im lặng hẳn.

Dù có xuất sắc đến đâu — nếu không thể đơn độc gánh vác một phó bản, cũng chẳng thể sống lâu được.

"Đi đâu đấy?" Bạch Nhược Nghi hỏi khi thấy hắn đứng dậy.

"Đi dạo một vòng, lát về." Lục Tố Triều vẫy tay.

Cô không ngăn, cúi đầu tiếp tục phân tích dữ liệu. Phó bản cấp 1 mới mở hôm nay có độ nguy hiểm tương đương những cái trước, dao động không lớn.

Thông qua hệ thống phát sóng, cô nhìn thấy Lam Từ Từ — người mới gia nhập hiệp hội — đang vật lộn trong một trang viên phó bản.

Tần suất dao động từ trường: 6%.
Chưa xuất hiện hiện tượng biến dị.
Cấp độ quái vật mạnh nhất tạm xác định: A.

Chỉ cần Lam Từ Từ triệu hồi được thần linh như mọi lần, phá đảo phó bản này không phải chuyện khó.


Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay chương có nhiều không? 【kiêu ngạo ưỡn ngực.jpg】
Ngày mai 9 giờ sáng sẽ là chương siêu nhiều! Không gặp không về nhé mấy cưng~!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play