【Phó bản 1: Kẻ giả vờ ăn chay】
Chương 5: Mùi hôi bào tử nấm
Tác giả: Đạo Trường Đan Phi
Editor: Sóc bay
Bức tường đen ánh lên chút lành lạnh.
Đường Thanh dựa sát vào không gian giữa hai vách tường, nhìn chằm chằm giao diện mờ xanh lơ lửng giữa không trung.
Nói thật thì, hắn cũng không nghĩ sẽ chọn phó bản nhanh như vậy, nhưng năng lượng còn lại ít đến đáng thương, căn bản không cho phép hắn trì hoãn thêm.
Hắn nhìn dòng chữ đang hiện lên phía trên giao diện.
【Xin hãy chọn cấp độ phó bản: cấp 1 or cấp 2】
Đây là giao diện đầu tiên sau khi bước vào không gian hắc ám này. Cũng là thứ đầu tiên hắn thấy khi mở mắt ra.
Phó bản của trò chơi chia thành cấp 1 và cấp 2.
Theo tư liệu hắn tra được, so với cấp 2 thì cấp 1 nguy hiểm hơn nhiều, tỷ lệ sống sót của con người gần như bằng không.
Nhìn hai lựa chọn trước mắt, Đường Thanh không chút do dự, trực tiếp nhấn vào nút 【Cấp 1】.
Giao diện lập tức trống trơn, sau đó chậm rãi hiện lên hàng chữ đen:
【Đang chờ mở khóa phó bản cấp 1...】
Hắn biết chỉ cần chọn cấp độ xong, hệ thống sẽ lập tức tiến hành ghép phó bản phù hợp.
Ngón tay trắng nõn khẽ cong lại, sống lưng lạnh toát. Tuy đã quyết định chọn cấp 1, nhưng khi nhìn thấy dấu ba chấm lắc lư kia, nói không sợ là nói dối.
Ghế nhà hát đầy rối gỗ vẫn còn lấm tấm máu người, tay chân bị đứt lìa vung vẩy giữa không trung bằng những sợi tơ — rõ ràng, phó bản cấp 1 không phải thứ một kẻ phàm như hắn có thể dễ dàng vượt qua.
Đường Thanh tái mặt, thở ra một hơi dài. Theo hơi thở run rẩy tan đi, biểu cảm hắn cũng dần bình tĩnh lại.
Nếu chỉ đơn thuần nghĩ cho an toàn của bản thân, hắn chắc chắn sẽ chọn phó bản cấp 2, không có gì quan trọng bằng mạng sống.
Nhưng năng lượng của hắn không đủ dùng.
Phó bản cấp 2 không phát sóng trực tiếp, chưa kể dù thành công, phần thưởng cũng chẳng bao nhiêu. Vạn nhất thất bại mà không kiếm được năng lượng đủ bù vào thì khi trở về không gian, hắn sẽ bị quy tắc trực tiếp nghiền chết!
Cấp 1 thì khác. Nó sẽ được phát trực tiếp lên chín ô cờ lớn. Dù thất bại thì thôi, nhưng nếu thành công, thì chính là mua một lời bốn.
Không gì quảng bá tốt bằng phát sóng trực tiếp.
Giá trị tín ngưỡng của hắn cũng sẽ không còn khan hiếm như bây giờ.
Lông mi khẽ run, Đường Thanh khẽ cười lạnh. Nghĩ cho cùng, hiện giờ hắn chẳng khác gì một con nghiện cờ bạc điên loạn. Sống hay chết, không ai biết trước được đến phút cuối.
Hắn gắng ổn định tinh thần, dán mắt vào giao diện lam nhạt, không bỏ sót bất kỳ biến hóa nào.
Khi thanh tải gần đầy, một loạt âm thanh điện tử lạnh như băng vang lên bên tai.
【Đinh. Đã ghép thành công 5 phó bản cấp 1】
【Mỗi phó bản cấp 1 cần 100 năng lượng để mở khóa. Vui lòng nhập lượng năng lượng thích hợp để tiến hành lựa chọn】
Đường Thanh nhanh chóng lướt mắt qua.
Tóm lại, chỉ cần chịu tiêu năng lượng, là có thể mở nhiều phó bản rồi chọn cái ưng ý nhất để vào.
Mở một cái tốn 100 năng lượng.
Hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho điều này.
Nhìn thấy nhắc nhở, hắn liền nhập "100" vào ô vuông, thao tác dứt khoát.
Hắn không định lãng phí bất kỳ một đơn vị năng lượng nào.
Dù sao thì phó bản cấp 1 độ khó cực cao, dù hệ thống mở ngẫu nhiên hay mình tự chọn, thì cũng như nhau cả thôi — đều là liều mạng đi kiếm tín ngưỡng.
Thay vì phung phí mở nhiều bản, chi bằng tích lại để dùng cho kỹ năng đặc biệt sau này. Dùng kỹ năng cũng tiêu năng lượng, mà kỹ năng lại là thứ bảo mệnh sống còn.
【Đang phân phối phó bản ngẫu nhiên...】
Dòng chữ hiện lên. Đường Thanh thấy thế, liền lôi sổ tay từ ba lô ra.
Phó bản sắp bắt đầu rồi, bất kỳ chi tiết nào trong đó cũng không thể bỏ qua.
Hắn luôn là người cẩn trọng. Hắn biết muốn giành được tín ngưỡng từ người chơi, thì phải tính toán mọi mặt.
Người chơi nào dễ tin tưởng hắn nhất? Nên thiết kế kỹ năng như thế nào để tồn tại trong phó bản, còn gây được ấn tượng sâu sắc?... Tất cả đều phải suy nghĩ kỹ.
Sống sót tuy là chuyện chẳng dễ dàng gì, nhưng hắn vẫn rất muốn sống.
Trên giao diện, ánh lam lóe lên chập chờn, một tấm poster chậm rãi hiện ra trên màn hình. Hình ảnh cắt trắng đen đầy đối xứng, cực kỳ giống hai người phụ nữ mặc lễ phục đang múa ballet. Ngay sau đó, như thể bị buộc phải chọn lựa, một hàng chữ lam nhạt hiện lên ở góc phải bên trên, tiếng máy móc vặn vẹo vang lên, giây tiếp theo, màn hình đột ngột tắt phụt.
Khi bật sáng lại, giao diện hiện ra sáu khung phòng live stream đang chờ kết nối. Trong mỗi phòng đều có một bóng người — hai nữ, bốn nam.
Đường Thanh dừng mắt lại, đoán rằng đây chính là phó bản mình sắp bước vào, còn sáu người kia là những người chơi lần này bị cuốn vào trò chơi.
Ngay lập tức, ánh mắt hắn khựng lại ở góc dưới bên trái của từng phòng. Ở đó có một biểu tượng microphone màu xám, không mấy rõ ràng.
Trong trò chơi này, nếu muốn triệu hoán thần linh, người chơi cần phải tìm được "môi giới" riêng, đánh thức thần linh, nếu được chấp thuận, cả hai sẽ bước vào trạng thái hợp tác.
Đây là một kiểu lựa chọn hai chiều.
Tuy vậy, do bản thân đã bị trói định với không gian, có lẽ vì hệ thống không xác định được môi giới cho hắn, giao diện đã trực tiếp bỏ qua bước này.
Nói cách khác, nếu hắn muốn hợp tác với người chơi nào đó, chỉ cần nhấn vào biểu tượng microphone để trò chuyện, hệ thống sẽ lập tức phán định triệu hoán thành công — hoàn toàn không cần tìm môi giới nữa.
Hàng mi dài như lông quạ của Đường Thanh khẽ rủ xuống, che đi ánh mắt đang suy nghĩ sâu xa. Mấy điều này hắn vốn đã biết từ trước, chỉ là lúc này nghĩ lại, có lẽ biểu tượng microphone kia cũng có thể tận dụng.
Dù sao thì, càng là sự tồn tại đặc biệt, lại càng dễ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng con người.
Đang còn suy nghĩ, khi nhìn đến các biểu cảm khác nhau của những người chơi trong phòng live stream, Đường Thanh khẽ cong khóe miệng — nhưng ngay sau đó liền thu lại, vẻ mặt trở lại bình tĩnh: Giờ chưa phải lúc để phân thần.
Hắn lướt ánh mắt qua từng gương mặt, đến khi thấy người cuối cùng — một thiếu niên tóc vàng, khí chất âm trầm — Đường Thanh hơi ngẩn ra.
Là người quen sao?
Nhưng cũng chỉ xem như người quen sơ thôi. Trước kia hắn từng gặp thiếu niên đó một lần, trong lúc thu thập tài liệu ở công viên — cậu ta đến đón em gái mình về nhà. Chỉ có một lần chạm mặt, rồi thôi.
Đường Thanh thu hồi ánh mắt, tập trung chờ phó bản bắt đầu.
Trong phòng live stream, sáu người chơi bị thả vào sáu nơi khác nhau. Khoảnh khắc họ tiến vào phó bản, quần áo trên người cũng đồng thời thay đổi.
Một giọng thuyết minh không chút cảm xúc vang lên bên tai cả sáu người:
【Nơi này là trang viên của gia tộc Mashem.】
【Hai vị tiểu thư Mashem là chủ nhân nơi đây, họ là những nghệ sĩ nổi tiếng nhất thị trấn này.】
【Bảy ngày nữa, hai vị tiểu thư sẽ tổ chức một buổi vũ hội long trọng tại trang viên và mời đến một nhân vật cực kỳ quan trọng.】
【Toàn bộ người hầu trong trang viên đang gắng sức phối hợp, quyết tâm tổ chức buổi vũ hội thật hoàn mỹ để làm hài lòng tiểu thư.】
【Quản gia trung thành Ehlers đã đích thân tuyển chọn sáu nhân công mới từ nơi khác đến hỗ trợ.】
【Mong rằng các người chơi hãy nhập vai thật tốt và cố gắng sống sót đến khi buổi vũ hội kết thúc nha~】
Thuyết minh kết thúc, thời gian trong phó bản chính thức bắt đầu trôi.
Ánh mắt Đường Thanh lập tức dừng lại ở phòng stream thứ sáu — nơi đó vừa xuất hiện biến động đầu tiên.
Nhìn thấy thiếu niên tóc vàng trong khung hình, Đường Thanh liền dừng bút, tinh thần tập trung cao độ.
Gió đêm mùa thu thổi vù vù qua sân đình, lá cây xào xạc rơi, cả sân phủ trong màu tối đậm như mực tàu. Đèn dầu trong lồng đèn lặng lẽ cháy, lúc sáng lúc tối.
Vừa cảm nhận được luồng khí lạnh, thiếu niên tóc vàng tên Tiêu Nam liền ý thức được: Mình đã vào phó bản cấp 1.
Đây là lần đầu tiên cậu tham gia phó bản loại này.
Tiêu Nam cảnh giác mở mắt ra, muốn nhanh chóng làm quen với hoàn cảnh. Nhưng vừa mở mắt ra liền chạm phải ánh mắt của một kẻ khác.
Cặp mắt đó, chậm rãi di chuyển, đầy ác ý, từng chút một áp sát lại gần mặt cậu — gần đến mức mũi chạm mũi.
Tiêu Nam nghẹn thở, bản năng muốn lùi lại một bước.
"Tiền bối dạy cậu thế nào vậy? Không biết là khi cấp trên đang nói chuyện thì không được phép làm hành động nhỏ à?"
Tiêu Nam khựng bước, không dám nhúc nhích.
Lời thuyết minh nói rất rõ: cậu là người làm thuê mới, còn đối phương rõ ràng là cấp trên. Nếu muốn sống sót trong phó bản này, thì tốt nhất là đừng trái lời mấy con quái vật này.
Thấy Tiêu Nam ngoan ngoãn như vậy, đôi mắt đầy ác ý kia lộ ra chút tiếc nuối. Hắn từ từ lùi lại, rồi Tiêu Nam mới thấy được toàn cảnh.
Là một quái vật mặc đồ quản gia.
Thân thể là hình người, nhưng da dẻ thì phủ kín vảy như bò sát. Trên mặt ngoài hai con mắt chính còn mọc thêm vài con nữa, đang xoay tròn không ngừng trên đỉnh đầu.
Lúc này, toàn bộ mắt đều đang nhìn chằm chằm vào Tiêu Nam. Ngay cả những mắt sau gáy cũng nhô lên, như thể muốn lòi ra khỏi hốc mắt.
Tiêu Nam mặt mày tái nhợt, tim đập dồn dập. Đây chắc chắn là quản gia Ehlers mà lời tự thuật đã nhắc tới.
Dù mới mười sáu mười bảy tuổi nhưng cậu đã từng trải qua vài phó bản cấp 2, song đây là lần đầu cậu trực tiếp đối diện với quái vật cấp 1. Mồ hôi đã sớm thấm ướt cả lưng áo.
Thông thường, trong thời gian đầu khi người chơi mới vào phó bản, nếu không gây chuyện thì quái vật cũng sẽ không ra tay trước—đó là quy ước ngầm.
“Tiểu thư của ta cần nghỉ ngơi đúng giờ để giữ gìn dáng vóc.”
“Dù các ngươi là người mới, nếu phạm lỗi khiến tiểu thư gặp vấn đề, ta sẽ xử lý theo đúng quy định.”
Ehlers tay cầm đèn dầu, vừa lau chụp đèn vừa nói, giọng điệu nghiêm cẩn, vừa sùng bái tiểu thư, vừa uy hiếp tân binh—rất đúng chuẩn một quản gia tận tụy.
Tiêu Nam nhanh chóng hiểu rằng, bất cứ nhiệm vụ nào trong trang viên đều không được phép làm sai.
Chợt, bên cạnh vang lên tiếng lá rụng bị dẫm lên.
Tiêu Nam lén liếc sang—quả nhiên còn một người nữa cũng là nam phó.
Ehlers cũng nghe thấy động tĩnh, lập tức quay người lại—tất cả mắt sau gáy vẫn dán vào Tiêu Nam—rồi nhìn thẳng vào người đến trễ.
“Ngươi muốn bị đuổi việc sao? Mới tới?”
Ehlers nhe răng cười—một hàm răng cá mập sắc nhọn lóe lên, đầy ác ý.
Tiêu Nam vẫn bất động. Người kia thì lắp bắp xin lỗi:
“Xin lỗi, ta không cố ý đến trễ, chỉ là... lạc đường...”
“Ta bỏ ra rất nhiều tiền để mời các ngươi về làm việc, lỗi nhỏ như vậy ta không truy cứu.”
Câu nói thì độ lượng, nhưng mấy con mắt đầy ác ý lại khiến người ta rợn tóc gáy.
“Kế tiếp, ta sẽ dẫn các ngươi làm quen với công việc. Ngoài thời gian làm việc, các ngươi có thể tự do hành động.”
“Nhưng nếu chạm vào thứ không nên chạm—hậu quả tự chịu.”
Quản gia quay người bước đi, dù lưng quay lại, nhưng mắt sau gáy vẫn theo dõi hai người.
Loại cảm giác bị giám sát từng giây từng phút này thực khiến người ta phát rợn.
Tiêu Nam liếc nhìn người đồng hành, rồi cẩn thận bước theo.
“Hai vị tiểu thư thích ăn nấm tươi, mỗi sáng đều dùng canh nấm làm bữa sáng. Nhiệm vụ của các ngươi hôm nay rất đơn giản.”
“Chỉ cần mỗi rạng sáng đến kho hàng chuyển bào tử nấm cho người làm vườn là được. Mọi việc khác đã có hắn lo.”
Bào tử nấm?
Ngoài màn hình, Đường Thanh vừa nghe vừa ghi chép tỉ mỉ nhiệm vụ của hai người, đồng thời tiếp tục quan sát tương tác của họ.
Hai người trong phó bản cứ như hai con rô-bốt gật đầu liên tục theo từng lời quản gia.
Trang viên ban đêm yên ắng, chỉ có ánh đèn dầu leo lắt, đi đường mà không cẩn thận dễ bị vấp rễ cây.
Cuối cùng họ đến một gian nhà tôn, bên ngoài có hai “người” canh giữ cầm trường thương.
Đường Thanh nheo mắt nhìn kỹ—trên đầu hai tên gác là mũ nấm to tướng che gần hết mặt, thân hình thì dị thường: một kẻ phủ đầy dây leo xanh, một kẻ gầy đét như cây nấm thẳng đứng.
Chẳng lẽ họ chính là người nhận bào tử nấm?
Quản gia nói:
“Còn ba phút nữa là rạng sáng. Ba phút sau các ngươi vào kho lấy bào tử nấm, nhớ kỹ—phải ra ngoài trong vòng một tiếng, nếu không cửa sắt sẽ tự động khóa.”
“Nếu bị nhốt đến sáng hôm sau, tin ta đi, các ngươi tuyệt đối không vui nổi đâu.”
Hai người chơi nghe xong đều ý thức được mức độ nghiêm trọng, vội vã gật đầu.
Quản gia rời đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
Tiêu Nam và người chơi còn lại—Kha Liêm Trọng—nhìn nhau, lặng lẽ rời khỏi hai quái vật gác cửa, sau đó mới bắt đầu làm quen tên nhau.
“Tôi từng vượt qua ba phó bản cấp 2, đây là lần đầu tôi đánh cấp 1.” Kha Liêm Trọng nói, nhìn thiếu niên mặt lạnh chân khập khiễng, trong lòng đầy bất an.
Rõ ràng, chân trái của cậu có vấn đề.
Nhiệm vụ lại cần hợp tác, cậu ta mà kéo chân sau thì đúng là xui tận mạng.
Tiêu Nam thản nhiên đáp: “Hai lần cấp 2, đây là lần đầu tiên cấp 1.”
“Hy vọng hợp tác thuận lợi.” Kha Liêm Trọng nói, nhưng không nhận được phản hồi nào ngoài một cái gật đầu qua loa.
Ngay lúc đó, đồng hồ trang viên điểm 0 giờ—cửa kho mở ra “răng rắc”.
Hai người vội vã bước vào.
Kho hàng không có đèn, tối như hũ nút. Hai quái vật gác cửa không biết từ đâu lấy ra hai ngọn đèn dầu đưa cho họ, như thúc giục.
Tiêu Nam không do dự cầm đèn bước vào.
Không có thời gian để do dự.
Kha Liêm Trọng cắn răng đi theo.
Kho chỉ sáng được trong phạm vi 1 mét. Không đi được mấy bước, Kha Liêm Trọng thấy có một xe đẩy gỗ—chắc để chở bào tử nấm.
Nhưng... Tiêu Nam đâu rồi?
Anh ta biến mất trong nháy mắt.
Kha Liêm Trọng chiếu đèn xung quanh tìm kiếm, cuối cùng thấy bóng dáng hắn.
“Cậu đang ngẩn người làm gì đó?”
Vừa hỏi xong, hắn theo ánh nhìn của Tiêu Nam mà nhìn về phía trước—toàn thân cứng đờ.
Trên nền đất—một đống thịt nát như bị nhai nhuyễn, hỗn độn, đen kịt—phía trên còn đang cựa quậy thứ gì đó.
Thứ đó... đang gặm thịt.
"Kia... bên kia hình như có ngón tay..." Kha Liêm Trọng run giọng nói.
Đống thịt này... là cái gì?
Đường Thanh bên ngoài siết chặt ngón tay.
Cho dù chỉ nhìn qua màn hình... hắn cũng có thể ngửi thấy mùi thịt thối.
Nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm không rời mắt.
Bởi vì không bao lâu nữa... hắn cũng phải vào cái phó bản này. Lúc này, từng chi tiết nhỏ đều cần được chú ý, không thể vì buồn nôn mà bỏ qua quan sát.
“Trong kho hàng, ngoài cái xe đẩy gỗ kia ra… chỉ còn lại thứ này.” Tiêu Nam hạ giọng, giải thích với Kha Liêm Trọng đứng cạnh.
Kha Liêm Trọng lập tức tái mặt.
Hiển nhiên, cái mà quản gia gọi là “bào tử nấm”… chính là cái đống đang giật giật kia.
Đường Thanh cũng đã nghĩ đến điều đó.
Nói cách khác, nhiệm vụ của hai người chơi là phải chuyển cái đống thịt nát đang mấp máy này lên xe gỗ, rồi đưa cho người làm vườn.
Nhưng… thứ thịt nát nhầy nhụa chẳng rõ đã bị thứ gì xé toạc này, nhìn thế nào cũng không giống vật dùng để nuôi nấm. Thứ quái dị như vậy thật sự có thể gọi là “bào tử nấm” được sao?
Hơn nữa, theo lời quản gia nói, bào tử nấm này sẽ được đưa cho người làm vườn, sau đó trồng ra nấm, cuối cùng được chế biến thành bữa sáng cho hai vị nữ chủ nhân…
Rất rõ ràng, hai vị nữ chủ nhân kia là nhân vật đứng đầu chuỗi thức ăn trong trang viên. Không ngoài dự đoán, có lẽ họ chính là quái vật mạnh nhất ở đây.
Nghĩ đến việc hai vị tiểu thư kia thích ăn mấy thứ kỳ quặc như vậy, hô hấp của Đường Thanh khẽ khựng lại, ngón tay cũng hơi run.
…Hắn thực sự phải đối đầu với mấy con quái vật ăn mấy thứ như thế này sao?!